Mục lục
Cám Dỗ Ngoại Tình - Đường Du Nhiên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dạ vâng cậu Thời.” Thiệu Thành vội vàng cung kính đáp lời.

Cuộc gọi vừa mới kết thúc, Thời Ngọc Thao cùng Ứng Hạo Vũ lập tức vội vàng chạy đến phía bệnh viện.

Lúc hai người chạy đến thì Thiệu Thành đã đến trước rồi, ông ta đang đứng đợi trước cửa phòng bệnh của bệnh viện.

Thiệu Thành nhìn thấy Thời Ngọc Thao và Ứng Hạo Vũ đến liền gấp gáp bước nhanh đến, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vội nói với Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời, tình hình là như vầy. Đêm nay những người nhà của các nạn nhân qua đời đột nhiên cạy cửa công ty con, bọn họ xông vào bên trong rồi đập phá khắp nơi và đã bị bảo vệ trực đêm nhìn thấy. Lúc ban đầu vốn dĩ bảo vệ chỉ muốn khuyên ngăn bọn họ thôi, kết quả là bọn họ chẳng những không nghe mà ngược lại còn trực tiếp ra tay với bảo vệ nữa. Bảo vệ bị đánh một hồi, dưới tình thế cấp bách cậu ấy bất đắc dĩ mới giơ tay đẩy bọn họ ra, kết quả lại không ngờ là trùng hợp như vậy, lại đẩy ngã hai người họ té xuống cầu thang. Bây giờ hai người đó đều đã bị người, một người trong đó bị té gãy xương chân phải, người còn lại thì thương tích nhẹ hơn một chút, trên người chỉ bị trầy xước nhẹ.”

Thời Ngọc Thao nghe chuyện mà đâu mày cứ cau lại, anh gật đầu nhẹ với Thiệu Thành: “Dẫn tôi đến gặp bảo vệ trước đi.”

Thương tích trên người bảo vệ còn nặng hơn hai người bị té ngã xuống cầu thang nữa, anh ta bị đánh gãy hai khúc xương sườn, xém chút nữa là đã bị xương sườn đâm vào phổi rồi, nếu như xương sườn thật sự đâm và phổi thì thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.

Lúc này bảo vệ đã được phẫu thuật xong rồi, cuộc phẫu thuật rất thành công. Bây giờ anh ta đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

Thời Ngọc Thao cùng Ứng Hạo Vũ bước vào phòng bệnh, người bảo vệ nhìn thấy Thời Ngọc Thao đi đến thì vội vàng cựa quật muốn ngồi dậy, anh ta nhìn về phía Thời Ngọc Thao và nói với giọng kinh ngạc :”Cậu Thời.”

“Anh mau nằm xuống đi, đừng ngồi dậy, sức khỏe quan trọng.” Thời Ngọc Thao nói rồi vội vàng giơ tay ra đỡ lấy người bảo vệ.

Vừa dứt lời một xíu, Thời Ngọc Thao liền nhìn người bảo vệ đó, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Anh kể lại cặn kẽ mọi chuyện lúc nãy cho tôi đi.”

Người bảo vệ nghe Thời Ngọc Thao nói vậy thì không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Dạ thưa cậu Thời, tôi chịu trách nhiệm trực đêm hôm nay, đến hơn tám giờ tối tôi đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào huyên náo bên ngoài cửa chính công ty, lúc tôi chạy đến xem thì những người nhà của nạn nhân đến kiếm chuyện đã cạy được cửa công ty rồi. Sau khi những người đó cạy được cửa liền xông thẳng vào trong. Tổng cộng có hơn mười người xông vào, tôi muốn ngăn cản họ lại, nhưng chỉ có một mình tôi căn bản không thể cản nổi! Sau khi những người nhà của nạn nhân gây chuyện đó vào trong thì không nói nhiều lời liền bắt đầu đi tìm kiếm đập phá đủ chỗ, biến công ty thành một bãi chiến trường! Thực sự là tôi không thể trơ mắt ngó được nữa rồi, nên đi đến muốn nói lý lẽ với người cầm đầu, ai ngờ tôi vừa mới nói được một câu thì đám người nhà gây chuyện đó không nói lời nào đã thẳng tay đánh tôi một đấm nằm vật xuống đất. Tiếp theo đó lại có thêm mấy người tay đánh chân đá. Thực sự lúc đó tôi đã bị ép không còn cách nào khác nữa rồi cho nên mới giơ tay lên, định đẩy những người đang đánh tôi ra, ai ngờ người đó thoáng chốc đã từ cầu thang lăn xuống dưới rồi.”

Nói rồi, người bảo vệ không kìm được, có chút cạn lời, anh ta nhìn Thời Ngọc Thao rồi lại nói thêm một câu: “Cậu Thời, lúc đó tôi bị bọn họ đánh đến toàn thân đau nhức, căn bản không có bao nhiêu sức lực, tôi thực sự nghĩ không ra, tôi chỉ đẩy nhẹ một cái , tại sao người đó lại đột nhiên té xuống cầu thang được chứ…”

Giọng của bảo vệ dừng lại một lúc, không kìm được rồi lại nhìn Thời Ngọc Thao và nói với vẻ hơi lo sợ: “Cậu Thời… Nghe nói người bị thương muốn kiện tôi tội cố ý gây thương tích…”

Thời Ngọc Thao nghe nói một hồi, đôi mày chau lại thêm mấy phần. Trong đôi mắt của người bảo vệ đối diện vẫn còn vẻ sợ sệt, Thời Ngọc Thao vỗ vỗ vào bả vai anh ta, lập tức trấn an :”Anh không cần lo lắng, chuyện này thuộc về hành vi phòng bị chính đáng, anh ta có kiện anh cũng vô ích thôi!”

“Bây giờ anh cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt trước đi đã! Anh bị thương vì công việc, công ty sẽ xử lý tốt thôi.”

Người bảo an nghe Thời Ngọc Thao nói vậy mới an lòng, anh ta vội vàng gật gật đầu với Thời Ngọc Thao vẻ cảm kích.

Thời Ngọc Thao và Ứng Hạo Vũ rời khỏi phòng bệnh của người bảo vệ, Thời Hạo Vũ đang xem điện thoại, không biết đã xem được gì mà sắc mắt bỗng chốc khó coi hẳn.

“Cậu Thời, cậu xem cái này…” Ứng Hạo Vũ nói rồi vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt Thời Ngọc Thao.

Thời Ngọc Thao quét mắt nhìn màn hình điện thoại, vừa liếc qua đã nhìn thấy rồi. Trên màn hình đang hiển thị bảng hot search của weibo, đang được xếp ở vị trí thứ 28 của bảng hot search là tiêu đề được viết rất rõ ràng “Bảo vệ của tập đoàn Thiệu Thị tùy tiện đánh người!”

Thời Ngọc Thao chỉ nhìn sơ qua vài chữ sắc mặt thoáng chốc đã sa sầm lại. Bấm mở hot search lên chỉ nhìn thấy một bài đăng hot nhất là một tài khoản weibo tên là Lý Thắng, trong phần thông tin giới thiệu ghi là anh trai của người chết trong sự cố khách sạn Hoàng Hậu. Còn đặc biệt ghim một bài đăng dài trên weibo, bên trên viết là đêm qua đám người nhà của người chết đã bị bảo vệ của tập đoàn Thời Thị đánh bị thương nặng, lời văn dạt dào cảm xúc, phía bên dưới còn kèm theo vài bức ảnh, bên trong bức ảnh chụp hình người anh trai đó của người chết đang nằm trên giường bệnh, dưới chân còn bó thêm một khối thạch cao.

Nếu như chỉ nhìn thấy những bức ảnh này cùng với bài đăng dài ngoằn trên weibo với cách viết đầy tính mê hoặc như vậy, nếu như không biết sự thật ở đây thì quần chúng rất dễ tin tưởng vào những lời nói trên weibo của anh ta.

Thế là những lời bàn tán khó khăn lắm mới dập êm được, thoáng chốc lại lao nhao lên.

Toàn bộ những lời bình luận trên dưới đều mắng nhiếc tập đoàn Thời Thị.

Thời Ngọc Thao đọc những lời bình luận đó, sắc mặt trầm lặng như nước, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng đáng sợ.

Đột nhiên, Thời Ngọc Thao giận dữ lại bật cười, một nụ cười lạnh lộ ra từ đôi môi mỏng, mười ngón tay buông thõng bên cạnh nắm chặt lại thành nắm đấm!

Một phút sau đó, ánh mắt sắc bén của Thời Ngọc Thao nhìn thằng vào về phía Ứng Hạo Vũ đang đứng bên cạnh, anh thẳng thừng căn dặn: “Ứng Hạo Vũ, bây giờ cậu đến công ty một chuyến trước đi, chỉnh lại camera giám sát xem đoạn video ghi lại, nếu như giống như những lời bảo vệ nói thì cậu đi thẳng đến đồn công an là được! Trực tiếp gọi cảnh sát đến xử lý những chuyện này.”

Ứng Hạo Vũ nghe vậy vội vàng cung kính đáp lời, cậu dừng lại một lát rồi lại nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Cậu Thời, phải làm sao với những bình luận trên tài khoản weibo đó đây?”

Thời Ngọc Thao hừ giọng lạnh lùng với vẻ khinh thường: “Không cần để ý đến nó, chuyện này vốn dĩ không phải là lỗi của chúng ta, trực tiếp để cho cảnh sát xử lý là được rồi, chúng ta không cần phải giải thích bất cứ điều gì cả, chờ cảnh sát xử lý xong rồi, weibo chính thức của chúng ta sẽ đăng tải kết quả xử lý của cảnh sát là được rồi.”

“Dạ vâng, cậu Thời. Tôi đã hiểu rồi!” Ứng Hạo Vũ đáp lại một câu rồi vội vàng bước nhanh rời khỏi.

Bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố, dù là công ty con của tập đoàn Thời Thị hay là cục cảnh sát cũng đều rất gần. Còn chưa đầy nửa tiếng, Ứng Hạo Vũ đã dẫn cảnh sát đến bệnh viện rồi.

Thời Ngọc Thao đi cùng với cảnh sát đến phòng bệnh của Lý Thắng, người nhà của người chết.

Lý Thắng có vẻ ngoài lanh lợi với đôi má khỉ và cái miệng nhọn hoắt, hắn ta sững sờ hàng chục giây sau khi nhìn thấy Thời Ngọc Thao bước vào, sau lưng còn dẫn theo cảnh sát.

Sau khi hắn ta định thần trở lại còn chưa đợi Thời Ngọc Thao lên tiếng với cảnh sát là đã cất tiếng kêu trước, la lối om sòm đánh đòn phủ đầu: “Đồng chí cảnh sát, anh đến thật đúng lúc!”

Nói rồi, tên Lý Thắng đó bỗng chỉ tay vào Thời Ngọc Thao và tiếp tục nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, người đó ỷ mình có tiền có thế mà ăn hiếp đám dân đen nghèo hèn chúng tôi. Hại chết em trai của tôi không chỉ không bồi thường mà còn kêu bảo vệ của công ty bọn họ đến đánh chúng tôi nữa!”

“Đồng chí cảnh sát, anh phải lấy lại công bằng cho tôi!”

Thời Ngọc Thao nghe tên Lý Thắng kia nói chuyện già mồm, chuyện không có lý nói thành có lý thì cau chặt mày lại, Thiệu Thành đứng bên cạnh nghe vậy cũng tức anh ách, ông ta ta nhíu mày nói với Lý Thắng: “Cậu đang nói năng lung tung gì hả! Công ty chúng tôi nói không bồi thường cho các người lúc nào chứ? Tôi nói các người, tối nay các người xông vào trong công ty chúng tôi khí thế hừng hực phá hoại tài sản mới là người có tội đó! Chúng tôi có thể kiện các người!”

Tên Lý Thắng kia cũng không chịu yếu thế, nghe Tiệu Thành nói vậy, hắn ta chẳng những không có chút lo sợ nào, ngược lại còn cứng cổ trả lời lại: “Vậy tiền bồi thường của các người cho bọn tôi ở đâu hả? Tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa nhận được nửa phân tiền nào cả!”

Người cảnh sát đứng đầu thấy sắp có gây gỗ rồi, anh ta chau mày, lập tức giơ tay ra hiệu dừng lại, anh ta liếc nhìn Lý Thắng, đôi mày bỗng chốc cau lại: “Thì ra là cậu!”

Tên Lý Thắng đó nghe người cảnh sát đứng đầu nói như vậy có hơi ngơ ngác không hiểu gì cả, hắn ta bỗng chốc rụt cổ lại sợ hãi, trong ánh mắt có chút né tránh.

“Sao vậy anh cảnh sát?” Ứng Hạo Vũ chau mày, hỏi với vẻ hiếu kỳ.

“Ờ, anh ta đó, là người dân địa phương ở Hải Thành, ngày thường ăn chơi lêu lỏng không có nghề nghiệp gì, đã vào cục cảnh sát của chúng tôi mấy lần vì phạm tội trộm cắp.”

Nói rồi, viên cảnh sát đứng đầu chỉnh lại giọng nói, nhìn về phía Lý Thắng nói: “Chúng tôi nhận được tin báo nói là cậu dẫn người xông vào công ty của người ta, không chỉ phá hoại tài sản của công ty người ta mà còn đánh bị thương nhân viên bảo vệ của công ty người ta! Bây giờ chúng tôi đến tìm hiểu tình hình.”

Tên Lý Thắng đó cũng không ngờ bên phía Thời Ngọc Thao lại trực tiếp báo cảnh sát, tâm trạng nhất thời kích động lên, hắn ta cứng họng nói với viên cảnh sát đứng đầu : “Đồng chí cảnh sát à, anh nhìn xem bây giờ tôi đã nằm trên giường bệnh rồi, chân cũng bị ngã gãy xương rồi! Tôi mới là người bị hại đó!”

Viên cảnh sát đứng đầu nghe Lý Thắng ăn nói vô lại, trực tiếp lấy một cái usb từ trong bao vật chứng ra, nói với Lý Thắng: “Lý Thắng, usb này là video giám sát bên trong công ty con của tập đoàn Thời Thị. Tôi và đồng nghiệp đã xem hết rồi, trong đó quay lại toàn bộ quá trình, cậu có cần xem một chút hay không?”

Lý Thắng nghe vậy nhất thời đờ ra, lúc đó hắn ta hoàn toàn quên mất chuyện video giám sát.

Trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn, hắn ta mấp máy môi nhưng lại không biết phải giải thích cho mình thế nào.

Viên cảnh sát đứng đầu nhìn bộ dạng chột dạ của Lý Thắng rồi nói tiếp: “Lý Thắng, những gì cậu làm tối nay đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng! Trước tiên, cậu dẫn người xông vào công ty của người ta, sau đó còn ra tay đánh người trước, làm cho người bảo vệ đó bị đánh gãy hai khúc xương sườn! Hành vi tối nay của cậu đã cấu thành tội danh cố ý gây thương tích cho người khác! Ngoài ra, cậu dẫn đầu đám người xấu đến phá hoại tài sản của công ty người ta, cậu và những người đó phải bồi thường cho người ta!”

Viên cảnh sát vừa dứt lời, Ứng Hạo Vũ bước lên trước một bước, trực tiếp đưa tờ thỏa thuận bồi thường cho Lý Thắng: “Anh Lý, đây là hiệp nghị bồi thường, có điều gì thắc mắc anh có thể nói chuyện với luật sư của chúng tôi.”

Tên trộm cắp như Lý Thắng chưa từng thấy qua số tiền khổng lồ như vậy, hắn ta quét mắt nhìn số tiền viết trên tấm hiệp nghị bồi thường mà đếm, tổng cộng có bảy con số, hắn ta bị hù đến nổi hai tay run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK