Mục lục
Cám Dỗ Ngoại Tình - Đường Du Nhiên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu thì Quý Viêm Phong ở bên kia đã nghe máy, điện thoại vừa thông, giọng nói của Thời Ngọc Thao đã lập tức vang lên: “Quý Viêm Phong! Xảy ra chuyện rồi! Du Nhiên xảy ra chuyện rồi! Không thấy cô ấy nữa!”

Quý Viêm Phong ở bên kia nghe thấy lời của Thời Ngọc Thao, cả người rầm một tiếng đứng lên khỏi ghế trong phòng làm việc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên lại không thấy Du Nhiên!”

Quý Viêm Phong đã không còn muốn trách móc việc Thời Ngọc Thao không chăm sóc tốt cho Du Nhiên nữa, bây giờ anh ta chỉ muốn làm rõ chuyện này, mau chóng tìm được Du Nhiên.

Thời Ngọc Thao nói ngắn gọn chuyện đã xảy ra cho anh ta nghe, anh hơi ngừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Quý Viêm Phong, phiền anh dùng mối quan hệ của mình giúp đỡ tìm Du Nhiên, chuyện này xem như là tôi nợ anh.”

Sau đó, Quý Viêm Phong nói ra lời cảnh cáo mang theo sự tức giận: “Thời Ngọc Thao! Đây là lần cuối cùng! Sau này nếu anh còn không bảo vệ được Đường Du Nhiên! Cho dù có thế nào thì cũng sẽ đưa cô ấy đi!”

Vừa dứt lời, Quý Viêm Phong tức giận trực tiếp cúp máy.

Thời Ngọc Thao nắm chặt điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi, đưa tay xoa xoa mi tâm đang phình ra, âm thầm hít sâu vài cái để cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh, đôi mắt của Thời Ngọc Thao đột nhiên trở nên u ám, trước tiên tính ở Diệu Thành, người từng có mâu thuẫn với anh cũng chỉ có mình Aker!

Nghĩ đến đây, trong đầu Thời Ngọc Thao đột nhiên nhớ ra cuộc gọi đắc ý mà mấy hôm trước Aker gọi cho anh.

Bàn tay đang để bên người của Thời Ngọc Thao siết lại thành nắm đấm, bây giờ anh đã nắm chắc chín mươi phần trăm việc Đường Du Nhiên mất tích có liên quan đến Aker!

Nghĩ đến đây, đôi mắt sâu không thấy đáy của Thời Ngọc Thao trào lên sự tức giận ngút trời, được lắm! Đúng là giỏi lắm! Aker! Anh năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn của tôi! Tôi nhất định sẽ khiến Aker anh sống không bằng chết!

Lúc này ở nơi khác, sáng nay An Lâm mới đóng xong một cảnh phim thì bị một cuộc điện thoại gấp gáp của Aker gọi đến khách sạn mà anh ta đang tạm thời ở.

Lớp trang điểm trên mặt An Lâm còn chưa kịp tẩy đi, vừa bước vào phòng, nhìn thấy Aker thì lập tức nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Sao vậy? Gấp gáp gọi tôi đến đây làm gì?”

Nghe thấy giọng nói bực bội của An Lâm, Aker từ từ quay người qua, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của cô ta.

Khi bốn mắt nhìn nhau, trái tim trong ngực An Lâm bỗng nhiên nảy lên một cái, nhìn thấy đôi mắt hung ác nham hiểm của Aker, trong lòng cô ta bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, cô ta nghẹn họng, bất giác lùi ra sau một bước, ngây ngẩn nhìn Aker, vô thức nói: “Aker… sao, sao vậy? Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì?”

“Tôi nhớ hình như cô rất ghét Đường Du Nhiên đúng không?” Ánh mắt của Aker nhìn chằm chằm An Lâm, khoé môi cười nói.

An Lâm nghe thấy Aker nhắc đến cái tên Đường Du Nhiên, sắc mặt bỗng chốc trở nên u ám đi, giọng nói cũng lộ ra sự chán ghét và hung tàn: “Phải! Tôi ghét Đường Du Nhiên muốn chết! Tôi hận không thể khiến cô ta chết đi!”

Nếu không phải có Đường Du Nhiên, bây giờ có lẽ người ở bên cạnh Thời Ngọc Thao đã là cô ta rồi!

Đều do con khốn Đường Du Nhiên đó, giành mất Thời Ngọc Thao vốn dĩ thuộc về cô ta! Cũng giành mất hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cô ta!

“Tốt lắm, bây giờ tôi cho cô một cơ hội để báo thù, cô có muốn không?” Aker dù đang sốt ruột nhưng vẫn ung dung nhìn An Lâm, nói.

Vừa dứt lời, anh ta lại nói: “Đúng lúc cũng có thể thử xem rốt cuộc ở trong lòng Thời Ngọc Thao, cô và Đường Du Nhiên ai quan trọng hơn.”

An Lâm nghe Aker nói vậy, đầu mày bỗng nhiên nhíu chặt lại, không kìm được mà nhìn về phía Aker: “Aker, anh nói vậy rốt cuộc là có ý gì?”

Aker nghe thấy câu hỏi của An Lâm, hơi cong môi cười nói: “Tôi có ý gì không phải cô là người hiểu rõ nhất sao?”

Ngón tay để bên người của An Lâm nắm chặt lại thành quyền, ánh mắt nhìn chằm chằm Aker, nói: “Aker, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

Aker nghe thấy câu nói của An Lâm, lập tức lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh trong album ảnh ra đưa đến trước mặt An Lâm.

Ánh mắt của An Lâm vô thức nhìn vào bức ảnh, nhìn thấy trong ảnh là một cô gái đang nhắm chặt mắt, hai tay và hai chân bị trói lại, đang nằm trong cốp sau xe.

Khi An Lâm nhìn rõ cô gái trong bức ảnh là ai, cô ta ngạc nhiên trừng to mắt, không dám tin mà nhìn Aker, kinh ngạc kêu thành tiếng: “Trời ơi! Aker! Anh bắt cóc Đường Du Nhiên sao!”

Đúng vậy, cô gái đang hôn mê bất tỉnh trong ảnh không phải ai khác mà chính là Đường Du Nhiên!

Aker vô cùng bình tĩnh gật đầu với An Lâm, cong môi nở nụ cười với cô ta, nói: “An Lâm, cô có muốn thủ tiêu Đường Du Nhiên mà cô ghét nhất không?”

Nghe thấy câu nói của Aker, ngón tay đang để hai bên người của An Lâm đột nhiên nắm chặt lại thành quyền, trong đôi mắt loé tên một tia ác độc, một giây sau đó, cô ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của bản thân mình: “Muốn! Đương nhiên là muốn rồi! Tôi hận không thể khiến Đường Du Nhiên đi chết ngay lập tức!”

Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tràn tiếng vỗ tay, Aker cong môi cười, vuốt vuốt tay, cười nhìn An Lâm, nói: “An Lâm, tôi có thể khiến cô hài lòng.”

“Nhưng tôi cần cô phối hợp với tôi.”

An Lâm nghe thấy câu nói của Aker, không chút do dự mà lập tức nói: “Anh muốn tôi làm gì?”

Nếu có thể thủ tiêu Đường Du Nhiên, An Lâm bằng lòng làm bất kì việc gì!

“Qua đây!” Aker khều khều ngón tay với An Lâm.

An Lâm đi đến bên cạnh Aker, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của Aker vang lên từng chữ bên tai mình.

Sau khi An Lâm nghe xong kế hoạch của Aker, cô ta hơi không dám tin mà trừng to mắt nhìn Aker, trên mặt cô ta có chút do dự, đúng lúc bị Aker nhìn thấy.

Aker nâng mày nhìn An Lâm, nói: “Sao? Không muốn à?”

“Chẳng lẽ cô không muốn nhìn xem rốt cuộc trong lòng Thời Ngọc Thao quan tâm đến cô hơn hay là quan tâm Đường Du Nhiên hơn sao?”

“Đúng rồi, tôi nghe nói trước đây cô còn từng cứu Thời Ngọc Thao một mạng, lúc đó vì cứu cậu ta mà suýt nữa cô đã mất mạng, nói ra thì cô không chỉ là bạn gái cũ của Thời Ngọc Thao, mà còn là ân nhân cứu mạng của cậu ta, cô thật sự không tò mò sao?”

Aker tẩy não An Lâm bằng những câu nói đã chuẩn bị trước.

An Lâm nghe thấy những lời này của Aker, cô ta cắn chặt môi, trong lòng đấu tranh dữ dội, một lúc sau, An Lâm đột nhiên nâng mắt nhìn về phía Aker, cắn môi nói: “Được! Tôi nghe theo sự sắp xếp của anh! Nhưng anh phải đảm bảo sự an toàn của tôi.”

Mặc dù trong lòng An Lâm rất yêu Thời Ngọc Thao, nhưng cô ta càng yêu bản thân mình hơn, bây giờ cô ta không muốn vì Thời Ngọc Thao mà đánh mất mạng sống của mình đâu!

Aker nghe thấy câu nói của An Lâm thì bật cười: “Đương nhiên rồi, cô là người hợp tác với tôi mà! Cô cứ yên tâm, tôi sẽ đảm bảo cô được an toàn.”

Aker vừa dứt lời, ngón tay gõ lên bàn trà, một giây sau, hai người đàn ông có thân hình cao to đột nhiên đẩy cửa phòng đi vào, không chút khách sáo mà giữ lấy hai bên người An Lâm.

“Cô An Lâm, bây giờ phải để cô chịu thiệt rồi.” Aker cong môi cười nhìn An Lâm, ra hiệu với hai vệ sĩ kia, hai người họ lập tức hiểu ý bắt An Lâm đi ra khỏi phòng.

Trong căn phòng tổng thống to lớn của khách sạn bỗng chốc chỉ còn lại một mình Aker.

Ánh mắt của Aker nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, về phía Tập đoàn Thời Thị, trong đôi mắt hung ác hiện lên ý cười vừa mỉa mai vừa khiêu khích: “Thời Ngọc Thao, sắp có kịch hay rồi, mày đã chuẩn bị xong chưa?”

Nói xong, Aker cong khoé môi, nở nụ cười như có như không, đưa tay cầm lấy điện thoại đã được xử lý ở trên bàn trà, ấn gọi số điện thoại của Thời Ngọc Thao.

Ở bên này, Thời Ngọc nghĩ việc Đường Du Nhiên mất tích có khả năng nhất là do Aker làm, anh nắm chặt điện thoại, đang định gọi cho Aker thì không ngờ có một số điện thoại lạ không có mã vùng đã gọi đến trước.

Thời Ngọc Thao nhìn số điện thoại lạ, đầu mày hơi nhíu lại, nếu là trước đây, anh căn bản sẽ không nghe những số điện thoại như thế này, nhưng bây giờ anh không hề do dự mà lập tức ấn nút nghe máy.

“Alo, ai vậy?” Giọng nói lạnh lùng của Thời Ngọc Thao vang lên trước.

Vừa dứt lời, trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nam đã biến thành âm thanh máy móc thông qua máy thay đổi giọng nói: “Cậu Thời, xin chào.”

“Anh là ai?”

“Cậu Thời, có lẽ cậu đã đoán ra tôi là ai từ lâu rồi mà.”

“Nhưng bây giờ tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bây giờ chắc cậu Thời đang rất sốt ruột nhỉ.”

“Người phụ nữ mình yêu mất tích, nếu là tôi, tôi cũng sốt ruột đến điên mất.” Nói xong, giọng nam máy móc đó nở nụ cười kỳ quái.

Thời Ngọc Thao nghe thấy những lời này, ngón tay đang cầm điện thoại bỗng chốc nắm chặt hơn, sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, Thời Ngọc Thao nghe thấy giọng nói đang cố gắng đè nén lửa giận của mình: “Là anh đã đưa Đường Du Nhiên đi?”

Người ở đầu dây bên kia lại rất thoải mái cho Thời Ngọc Thao câu trả lời: “Cậu Thời đúng là thông minh, nhưng tôi không chỉ đưa Đường Du Nhiên đi, tôi còn thuận tiện mang theo cả cô An đi cùng.”

Nói xong, người đã thay đổi giọng nói ở bên kia lại cười thành tiếng: “Tôi nghe nói cô Lâm từng cứu cậu Thời một mạng, là ân nhân cứu mạng của cậu Thời.”

Thời Ngọc Thao cắn chặt môi, trong đôi mắt đã trào lên lửa giận từ lâu, anh rít ra ra câu nói từ kẽ răng: “Rốt cuộc anh muốn gì!”

Người ở đầu dây bên kia lại cười một cách kỳ quái: “Cậu Thời thông minh như vậy chẳng lẽ vẫn không đoán ra tôi muốn gì sao?”

Nói xong, người kia không đợi Thời Ngọc Thao lên tiếng, lại tự mình nói tiếp: “Một bên là bạn gái hiện tại của mình, một bên là bạn gái cũ kiêm ân nhân cứu mạng của mình, cậu Thời, trong hai người cậu chỉ có thể cứu một người, cậu suy nghĩ cho kĩ xem nên chọn cứu ai!”

“Anh!” Mặt Thời Ngọc Thao nổi đầy gân xanh, ngón tay đang cầm điện thoại bởi vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Thời Ngọc Thao mới vừa lên tiếng, người bên kia đã nói tiếp: “Cậu Thời, cậu đừng có mà báo cảnh sát! Nếu để tôi biết được cậu báo cảnh sát! Vậy cậu cứ đợi mà nhặt xác cho cô Đường và cô Lâm đi!”

“Tôi nói được làm được! Cùng lắm thì chúng ta liều một trận sống mái thôi! Nhưng trước khi tôi chết có thể kéo theo cô Đường và cô Lâm làm đệm lưng cũng xem như là phước ba đời rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK