• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
Quyển 1: Nam Châu Thành
Chương 37 – Chân chính tu luyện, trọng lực đại trận

Tin tin ..

Tin tin ..

Thẻ bài thân phận của cả hai vang lên khi hai người Hồng Nhân và Vương Hạo vừa mới bước vào trong sân của khu nhà ở. Vội vàng lấy ra xem thì phát hiện mình bị trừ đi tinh điểm, Hồng Nhân thì bị trừ hai trăm điểm còn Vương Hạo thì bị trừ một trăm điểm. Chẳng những vậy, trên thẻ bài cả hai còn bị đánh dấu một lần vi phạm nội quy vì đã tham gia đánh nhau trong Đại học viện. Lúc này Vương Hạo nhìn về phía Hồng Nhân thì thấy hắn cũng đang ngơ ngác nhìn mình. Rõ rằng là chỉ một mình Hồng Nhân đánh nhau, còn bản thân thì không hề tham gia chỉ đứng quan sát mà tại sao cũng bị phạt và bị đánh dấu là vi phạm nội quy Đại Học Viện?

Thắc mắc không chỉ có một mình Vương Hạo mà là cả bọn Lê Qui, Trần Nguyên và những người có liên quan đến vụ ẩu đã lúc nãy nữa. Ngoài Trương Ký bị phạ không oan thì những người khác cũng bị phạt lây theo. Theo giải thích của đội trưởng đội Chấp Pháp thì Hồng Nhân và Trương Ký vi phạm đánh nhau, còn những người khác thì không can ngăn đánh nhau và cổ vũ đánh nhau. Mặc cho Lê Qui, Trần Nguyên bọn người có giải thích và phản đối quyết định của đội chấp pháp nhưng cũng không mang lại kết quả gì, ngoài ra còn bị dọa ngược lại nếu như không phục thì cứ lên kháng nghị với Chấp pháp đoàn. Lúc này thì bọn Lê Qui và Trần Nguyên mới im lặng, vì tất cả đều là do bọn chúng sắp xếp để gây chuyện với Vương Hạo và Hồng Nhân. Nếu như làm ra quá, bị điều tra thì nhất định bọn chúng sẽ bị xử phạt còn nặng hơn nữa. Riêng việc này, chỉ có Vương Hạo là oan nhất vì không làm gì cả cũng bị trừ mất một trăm tinh điểm.

Lắc đầu nhìn Hồng Nhân, Vương Hạo thở dài một cái rồi đẩy cửa bước vào trong. Hồng Nhân cũng thở dài, hai trăm tinh điểm a, một phần năm lương tháng này a, rồi lấy cái gì mà đổi thức ăn a.. Hồng Nhân vừa đi vừa thầm thì trong miệng với vẻ tiếc nuối. Vương Hạo nghe vậy thì cảm thấy bó tay, hết thuốc chữa với tên ham ăn này.

Vào phòng, Vương Hạo ngồi lên trên giường của mình nhìn về phía Hồng Nhân cũng nhảy lên giường mình mà nằm đó. Vương Hạo bất chợt có chút ý nghĩ mà nói với Hồng Nhân về việc thí luyện Cửu Khúc Tháp.

“Nhân, tao với mày đều đột phá võ giả rồi, có hứng thú hay không tham gia thí luyện Cửu Khúc Tháp?” Vương Hạo nói.

“Cái gì? Mày muốn đi thí luyện Cửu Khúc Tháp? Mày chắc chắn là mày muốn tham gia đó chứ?” Hồng Nhân ngạc nhiên, ngồi bật dậy nhìn về Vương Hạo mà nói.

“Tất nhiên là tao muốn tham gia rồi, dù sao hiện tại tạo đã đột phá võ giả cấp một, với lại tao thấy thực lực của tao cũng không tồi, nếu tham gia từ cấp độ này mà có kết quả tốt thì tao sẽ đạt được phần thưởng cao hơn khi tao đột phá võ giả cấp hai chứ.” Vương Hạo khẳng định nói với Hồng Nhân lý do mình có quyết định này.

“Mày nói cũng có lý, nếu như võ giả cấp một tham gia thí luyện mà đạt được kết quả tốt thì phần thưởng sẽ vô cùng lớn.” Hồng Nhân gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ lại ngạc nhiên mà nói với Vương Hạo “Cái gì, mày nói cái gì, mày nói võ giả cấp hai? Mày muốn đột phá võ giả cấp hai?”.

“Đúng vây, tao chuẩn bị đột phá võ giả cấp hai” Vương Hạo khẳng định trả lời Hồng Nhân.

“Mày mới đột phá võ giả cấp một có bao lâu, sao lại có thể nhanh biến thái đến như vậy chứ?” Hồng Nhân kinh hãi nhìn về phía Vương Hạo.

“Mày đừng quên, anh mày là thiên tài, là thiên tài mày biết không?” Vương Hạo vênh vênh tự đắc trả lời Hồng Nhân rồi ngửa mặt mà cười ha ha. Hồng Nhân đâu biết rằng hắn có Tạo Hóa Châu, hắn có Tạo Hóa Không Gian tốc độ tu luyện của hắn có thể siêu việt người người khác vì hắn có thời gian nhiều hơn người khác gấp mười lần.

Hồng Nhân thấy bản mặt vênh vênh tự đắc của Vương Hạo thì cũng không biết làm gì, chỉ biết hừ một tiếng rồi nằm xuống mà hậm hực. Hắn tuy thể hiện như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn và quyết tâm sẽ nỗ lực hơn nữa để không bị Vương Hạo bỏ lại phía sau. Hắn hưng phấn vì tên bạn nối khố của mình mạnh hơn và hắn quyết tâm vì không muốn bị bỏ lại. Hồng Nhân nằm xuống, rất quyết tâm hỏi Vương Hạo khi nào thì tham gia thí luyện Cửu Khúc Tháp, Vương Hạo trả lời là vào sáng ngày hôm sau, vì ngày mai không phải là ngày lên lớp. Hồng Nhân nghe Vương Hạo nói xong thì ừm một tiếng sau đó là tiếng gáy o o vang lên.

Vương Hạo thấy Hồng Nhân không phản hồi gì sau tiếng ừm thì một lúc lại nghe tiếng ngáy của hắn. Vương Hạo cảm giác muốn tiến tới đá cho hắn lọt xuống giường một cái nhưng lại dằn lại, bởi Vương Hạo phát hiện thiên địa linh khí sẽ tiến vào cơ thể của Hồng Nhân nhanh hơn khi hắn ngủ. Điều này Vương Hạo cũng đã từng hỏi Ngạo Bạch và cũng đã từng nhận được câu trả lời từ Ngạo Bạch về vấn đề này.

Ngạo Bạch kể rằng từ xa xưa, nhân loại sống hòa hợp với tự nhiên, thiên địa linh khí chính là có thể quán thông vào cơ thể của nhân loại một cách tự nhiên. Đi, đứng, nằm, ngồi thì thiên địa linh khí đều có thể quán thông cơ thể, tự hành rèn luyện huyết nhục. Tuy nhiên, sau đó nhân loại lại phát triển theo nhiều hướng khác nhau, nhân loại cho rằng trong tự nhiên, nguyên tố này mạnh hơn nguyên tố kia vì vậy họ tìm cách thu hút nguyên tố mà mình cho rằng mạnh nhất vào cơ thể. Điều này trong một khoản thời gian dài đã làm cho cơ thể nhân loại mất cân bằng và này sinh một số biến đổi, từ đó xuất hiện chân nguyên. Những người có chân nguyên được gọi là võ giả, và chân nguyên thì lại xác định thuộc tính của võ giả.

Hồng Nhân, hắn lúc ngủ cơ thể tự hành thu nạp thiên địa linh khí, việc này có thể do trong cơ thể Hồng Nhân có linh chủng, linh chủng sẽ tự động thu hút thiên địa linh khí và tiến hóa hành linh nguyên. Nhưng mà phải hay không thì Ngạo Bạch không xác định được. Nhưng theo Ngạo Bạch thì việc này cũng không có hại gì mà lại vô cùng có lợi, đối với tên mập mạp lười biếng này thì đây quả thực là một điều vô cùng tốt.

Lúc mà Vương Hạo nghe Ngạo Bạch giải thích thì hắn vô cùng hâm mộ Hồng Nhân. Không cần phải làm mà cũng có ăn, đúng là trời cao ưu đãi hắn. Vương Hạo cảm thán không thôi.

Tạo Hóa không gian.

Ngạo Bạch nhìn thấy Vương Hạo vẫn miệt mài luyện đan dược thì cũng không có cho ra lời khuyên gì. Bởi hiện tại Vương Hạo đã luyện đan dược cấp một một cách thuần thục, cũng có nghĩa là hiện tại Vương Hạo đã có thể được coi là một luyện dược sư sơ cấp rồi.

Vương Hạo đã cải tạo một khu đất trong Tạo Hóa không gian để làm nơi luyện đan dược, Vương Hạo gọi đây là Đan khu. Chính giữa Đan khu là một tụ hỏa trận sơ cấp, đặt trên đó là một cái dược lô. Ngạo Bạch nhìn về hướng Đan khu thấy bóng lưng của Vương Hạo thì lại hồi tưởng về quá khứ, nhìn vẻ mặt tập trung của Vương Hạo lúc đang luyện đan thì hắn lại nhớ về Sùng Lãm Đế Hoàng. “Mặc dù Thiếu chủ hiện tại không thể nào so sánh được với chủ nhân nhưng nhìn hắn ta lại thấy được chút ít bóng dáng của người.” Ngạo Bạch cảm thán mà nhủ thầm.

Leng keng, leng keng ..

Cuối cùng thì Vương Hạo cũng kết thúc công việc luyện đan của mình. Hắn luyện là một loại đan dược cao cấp cấp một có tên là Bổ khí đan. Loại đan dược này có thể giúp cho võ giả có thể hồi phục nguyên khí một cách nhanh chóng. Đan dược này có tác dụng cho võ giả từ cấp hai trở xuống, đối với võ giả cấp một chỉ cần một viên là có thể giúp hồi phục một nửa nguyên khí, võ giả cấp hai thì hồi phục một phần ba. Trên thị trường đây là một loại đan dược không phải là rẻ, bởi vì nó có thể được dùng trong trường hợp cấp bách, có thể cứu mạng của võ giả. Mỗi một viên như vậy cũng không dưới một trăm tinh điểm nếu đem hối đoái ở Phách mại đường và nếu bán lấy linh thạch thì.

“Thiếu chủ, kỹ năng luyện dược của người cũng đã thành thạo rồi, các đan dược cấp một người đã luyện một cách lô hỏa thuần thanh, vậy sao không thử nghiệm luyện chế đan dược cấp hai xem như thế nào?” Ngạo Bạch thấy Vương Hạo luyện chế thành công lô đan dược này một cách toàn mãn thì cũng gợi ý nói với Vương Hạo.

“Ta không phải là không muốn thử nhưng mà đan dược cấp hai luyện chế cũng không phải dễ dàng. Cùng với đó là nguyên liệu thì thực sự là mắc quá, ta không đủ tiền để mua mà luyện. Vậy nên hiện tại ta chỉ có thể cố gắng luyện đan dược cấp một để sau đó mang đi bán mà kiếm tiền mua nguyên liệu luyện chế đan dược cấp hai.” Vương Hạo giải thích lý do vì sao mình không luyện chế đan dược cấp hai.

Nói xong, Vương Hạo đưa tay lấy ra một đống lọ đan dược để trước mặt, sau đó hắn kiểm kê thì phát hiện mình luyện chế cũng được kha khá ba loại sơ cấp đan dược. Trong đó có hơn hai trăm viên Liệu thương đan sơ cấp, một trăm viên Bổ huyết đan sơ cấp, năm mươi viên Bổ khí đan sơ cấp. Nếu như tất cả đều được đem trao đổi hết đi thì tính sơ lược hắn cũng có hai vạn ba trăm ngàn tinh điểm. Tính sơ qua cũng làm cho Vương Hạo muốn mộng, thật là nhiều a, nói sao mà nhiều người lại muốn trở thành luyện dược sư như vậy. Thu hồi đan dược, hắn quyết định sau khi tham gia thí luyện Cửu khúc tháp xong thì hắn sẽ đem bán hết số đan dược này.

Ngạo Bạch nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hạo thì cũng xùy cười mà nói thầm “không có tiền đồ!” rồi cũng lẳng lặng mà nhắm mắt, mặt kệ Vương Hạo muốn làm gì làm.

Thu hồi hết tất cả đan dược, Vương Hạo bắt đầu ngồi xuống điều chỉnh trạng thái của bản thân để phục hồi lại tinh lực vừa mới sử dụng để luyện đan.

Sau khi hồi phục, Vương Hạo lại bắt đầu diễn luyện võ kỹ. Lúc này Ngạo Bạch mới nhìn về phía Vương Hạo mà cho ra một chỉ dẫn “Thiếu chủ người luyện võ kỹ thì cũng chỉ dùng để cận chiến mà thôi, nhưng càng bước lên cao thì việc cận chiến sẽ trở nên khó khăn hơn vì lúc đó đối thủ sẽ không cho người cơ hội tiếp cận. Bởi vậy, ta khuyên thiếu chủ người nên luyện bộ pháp và cố gắng nâng cao tốc độ bản thân lên. Bởi vì trong thế giới võ giả thì tốc độ sẽ quyết định tất cả, nếu như người tốc độ ra chiêu chậm hơn đối thủ thì người sẽ trở thành tấm bia cho đối thủ đánh mà thôi.”

Nghe Ngạo Bạch giảng thì Vương Hạo cũng có điều suy nghĩ và cảm giác rằng điều Ngạo Bạch nói hoàn toàn chính xác. Nếu như tốc độ không theo kịp đối thủ thì làm thế nào có thể thắng được đối thủ? Nghĩ vậy, Vương Hạo mới hỏi Ngạo Bạch cách thức rèn luyện bộ pháp và tốc độ. Ngạo Bạch cho phương pháp rất đơn giản, dùng trọng lực để rèn luyện. Nếu như người có thể di chuyển trong một trọng lực cực cao thì khi thoát ly trọng lực ấy ngươi sẽ có sức bật hơn người thường nhiều lần. Nhưng điều quan trọng là làm thế nào để có thể dùng trọng lực để rèn luyện? Ngạo Bạch cho biết rằng, trong Tạo Hóa không gian này Vương Hạo có thể tạo ra một khu vực có trọng lực cao và vào đó để rèn luyện.

“Làm cách nào để ta có thể tạo được một khu vực có trọng lực cao?” Vương Hạo hồ hởi hỏi Ngạo Bạch.

“Đơn giản lắm, thiếu chủ người chọn vị trí ta sẽ giúp người bố trí Trọng lực đại trận, khi bố trí hoàn thành thì khu vực đó sẽ tạo ra một trọng lực theo mong muốn của người. Nhưng với điều kiện người phải chuẩn bị cho ta 36 viên linh thạch cấp một, nếu người kiếm được hoàng ngọc thì tốt nhất.” Ngạo Bạch nhẹ nhàng nói với Vương Hạo, điều này làm cho Vương Hạo rất bất ngờ, con rồng lười biếng này lại có thể bố trận? Trọng lực đại trận là loại cấp bậc gì mà phải sử dụng 36 viên linh thạch cấp một?

“Trọng lực đại trận là loại trận gì, sao ta chưa từng nghe thấy?” Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.

“Đây là trận pháp trung cấp thôi, người chưa từng nghe thấy cũng không có gì là lạ, bởi vì người chưa đủ thực lực để tiếp xúc tầng cao hơn của trận pháp nên không biết là đúng rồi.” Ngạo Bạch nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2 Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
sandking913
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình. Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình. Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt. Đôi lời cùng bạn.
lacmaitrang
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK