Tiêu Thăng bước vào sơn cốc, tầm mắt đảo qua Yến Triệu Ca cùng Phong Vân Sanh, con mắt liền híp lại thành một đường.
Hàn quang chớp động trong con mắt hẹp dài của hắn, nham hiểm như độc xà.
Âm thanh hào phóng, cũng không cách nào áp đi cảm giác âm độc kia:
- Tốt, tốt, hôm nay ta đến thật không uổng công, cùng trong một ngày, cùng một chỗ, cùng đụng phải hai người các ngươi.
Khuôn mặt đầy râu của Tiêu Thăng, lộ ra một nụ cười băng lãnh.
Yến Triệu Ca hơi nghiêng đầu, quan sát Tiêu Thăng từ trên xuống dưới:
- Khuôn mặt râu ria này của ngươi, ta luôn nhìn không được tự nhiên, rồi lại nói không ra nguyên nhân.
Tiêu Thăng nghe vậy, khóe mắt co rúm lại vài cái:
- Yến Triệu Ca, còn nhớ hay không, lúc trước ta đã nói qua, hai chúng ta, ngày sau còn dài.
- Nhưng chưa từng nghĩ, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Tầm mắt của Tiêu Thăng chuyển sang Phong Vân Sanh, giọng nói đột nhiên trầm thấp hơn rất nhiều:
- Phong sư muội, với ngươi, lúc trước ta cũng nói, ngươi trốn không thoát đâu.
Phong Vân Sanh không để ý nói:
- Nhìn dáng dấp của ngươi, lúc trước thật sự là bị thương rất nặng.
Con mắt của Tiêu Thăng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Sanh nói:
- Phong sư muội, từ trước đến nay ta biết ngươi không sợ sống chết, bây giờ có lẽ càng như vậy.
- Nhưng không nên gấp, ta sẽ cho ngươi biết, trên cái thế giới này, có rất nhiều chuyện, so với tử vong còn đáng sợ hơn.
- Mà ngay lúc này, ở trước mặt ta, sinh tử của ngươi đã không thuộc về ngươi.
Giọng nói của Tiêu Thăng đột nhiên mềm mại hơn rất nhiều, lại lộ ra lạnh lẻo thấu xương:
- Tin ta đi, ngươi muốn tự mình kết thúc, là chuyện không thể nào.
Phong Vân Sanh mỉm cười, với tu vi chỉ có trình độ Luyện Thể của nàng bây giờ, Tiêu Thăng đã có cảnh giới Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư.
Chênh lệch giữa hai bên quá to lớn, quả thật chênh lệch xa đến nổi sinh tử của một bên không tuỳ thuộc vào mình nữa.
Nhưng tay của nàng, đem đao nắm thật chặt, vẻ mặt không sợ hãi chút nào:
- Tiêu Thăng, ngươi phải cảm tạ ta đã giúp ngươi trừ đi nhược điểm lớn nhất.
- Ngươi không cảm thấy trong hai năm qua, tiến bộ của ngươi sao với lúc trước rất nhanh sao?
Ánh mắt của Tiêu Thăng càng lộ ra âm trầm:
- Miệng lưỡi của ngươi bén nhọn như vậy, tốt, ta cũng thích nhất chính là điểm này.
- Sau đó, chúng ta có đầy đủ thời gian, chậm rãi ôn chuyện.
- Chẳng lẽ người nghĩ người bên cạnh sẽ bảo vệ ngươi, cho nên mới không sợ hãi sao? Ánh mắt của ngươi không phải quá kém đi.
Yến Triệu Ca nghe vậy, cười ha hả:
- Đại Nhật Thánh Nhân bị ngươi chấn vỡ con rối, ở trên trời đang nhìn ngươi kìa.
Tiêu Thăng nghe vậy cũng không tức giận, trái lại gật đầu:
- Không sai, Yến Triệu Ca, ngươi thật sự có tài.
- Phải thừa nhận, trước đây ta xem thường ngươi.
- Bất quá nếu lấy một chút tiện nghi mà ngươi chiếm được lúc trước, coi như thắng được ta, vậy ngươi khó tránh quá tự lừa dối mình rồi.
Tiêu Thăng vừa nói xong, thân thể đứng bất động tại chỗ, Cương khí hùng hồn phóng ra ngoài.
Lúc Cương khí lưu chuyển, có ánh sáng nhàn nhạt giống kim loại chớp động, càng ngày càng chói mắt.
Trong giây lát, xung quanh thân thể của Tiêu Thăng, giống như được bao phủ bởi một vòng hào quang kim sắc.
Sau một khắc, một đạo kim quang bay ra, chuyển động trong trời đất, phảng phất vô số tia sáng mặt trời hoá thành đao kiếm kim sắc.
Ánh sáng kim sắc trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách trăm bước, lướt qua phía sau đám người Yến Triệu Ca, Phong Vân Sanh.
Âm thanh chói tay vang lên, những đạo kim quang này đâm vào núi đá, hoặc là đâm xuống mặt đất, đem sơn cốc phía sau Yến Triệu Ca đánh thành trăm ngàn lỗ.
Những kim quang này đâm vào núi đá, ngưng tụ thật lâu mà không tiêu tán.
Giống như vũ khí thật sự, hình thành nửa vòng tròn, vây đám người Yến Triệu Ca vào trong.
Một đám hắc y Võ giả phía sau Yến Triệu Ca, đều nhíu mày.
Ngự khí trăm bước, ngưng luyện chân thực, Cương khí có thể hoá thành khí binh hữu hình.
Bất luận là công hay phòng, đều hơn Cương khí phóng ra ngoài của Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư một bậc.
Chính là tiêu chí của Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư.
Ngưng luyện Cương khí chân thực, càng có thể công kích tầm xa, ngự khí trăm bước, lập tức liền tới, làm đối thủ muốn chạy đều khó khăn.
Cái này còn chưa hết, hai tay của Tiêu Thăng chắp sau lưng, thân hình bắt đầu cách mặt đất, càng lên càng cao, đến giữa không trung mới đình chỉ.
Dưới chân hắn không có gì, cứ như vậy mà trôi nổi giữa không trung.
Đây cũng là tiêu chí của Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư.
Cương khí so với Ngoại Cương trung kỳ Tông sư càng thêm hùng hồn ngưng luyện, thao túng như thường, có thể trôi nổi giữa không trung trong một thời gian ngắn, cũng có thể di động trong một khoảng cách ngắn.
Đối thủ không làm được chuyện như thế, Tiêu Thăng đối mặt, ít nhất có thể đứng ở thế bất bại.
Rất đơn giản, đánh không lại, trực tiếp phù không kéo ra khoảng cách, đối thủ chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.
Mặc dù đối phương cũng ngưng luyện ra khí binh để công kích tầm xa, nhưng cho dù ngự khí trăm bước, cũng là khoảng cách càng gần uy lực càng mạnh.
Tiêu Thăng cùng đối thủ kéo ra khoảng cách, khí binh hai bên va chạm, dĩ nhiên là hắn chiếm tiện nghi lớn rồi.
Trước đây lấy con rối làm môi giới, tỷ thí cùng Yến Triệu Ca, Tiêu Thăng giống như là mang xiềng xích mà múa, thực lực của bản thân cơ bản là không hiện ra.
Mà lúc này, hắn vừa mới cho thấy thực lực của Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, đối với Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư gần như là nghiền ép.
Cảnh giới đè người, cũng không phải nói ngoài miệng một câu đơn giản như vậy.
Tiêu Thăng trôi nổi giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Yến Triệu Ca.
- Ta là Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, đánh ngươi là Ngoại Cương sơ kỳ, có lẽ ngươi không phục, nhưng nếu ngươi muốn nhúng tay vào chuyện Phong Mục Ca này, vậy thì đừng trách ta.
- Cho dù là trưởng bối của Quảng Thừa Sơn ngươi ở đây, vẫn là đạo lý này.
- Ngươi muốn che chở đệ tử chạy trốn của Đại Nhật Thánh Tông ta, vậy ta và người chỉ có thế chiến, mà không phải luận bàn.
Tiêu Thăng nhìn xuống Yến Triệu Ca, đột nhiên cười:
- Ta đánh chết ngươi ở chỗ này cũng không phải nói chơi.
- Bất quá, cho dù ngươi không nhúng tay vào chuyện Phong Mục Ca, ngày hôm nay cũng chơi một chút đi.
- Chỉ là, trước tiên Triều sư đệ sẽ chơi với ngươi.
Lúc này, một đám thanh niên mặc áo trắng xuất hiện trong sơn cốc, người cầm đầu chính là Triều Nguyên Long bị Yến Triệu Ca đánh bại trong Trấn Long Uyên.
Triều Nguyên Long chầm chậm phun ra một hơi:
- Yến Triệu Ca, mỗ cùng đánh với ngươi một trận.
Xung quanh thân thể của hắn, bắn ra kim quang chói mắt lần nữa, giống như từng cây kim châm sắc nhọn.
Trước đây trong Trấn Long Uyên, Triều Nguyên Long xúc động Cương khí của bản thân, mặt đất dưới chân đều vỡ vụn.
Mà lúc này, mặt đất xung quanh khi tiếp xúc, lưu lại vô số lỗ kim chi chít, giống như tổ ong vậy.
Lực xuyên thấu cùng lực ngưng tụ của Cương khí, hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Từng cây kim châm bằng Cương khí mà Triều Nguyên Long phát ra, lúc này trên đó cũng có ánh sáng nhàn nhạt như kim loại chớp động, rõ ràng là hắn cũng đặt chân vào cảnh giới Ngoại Cương Tông Sư!
Phong Vân Sanh nhìn Triều Nguyên Long, hơi nhướng mày:
- Người này đã dẫn Thái Dương Thần Châm vào cơ thể, mạnh mẽ làm đá mài mài Cương khí, đạt tới tình trạng phóng ra ngoài như thế này sao?
Trên mặt của Yến Triệu Ca lộ ra vẻ cân nhắc:
- Có chút nghe thấy, bất quá trong trí nhớ của ta, biện pháp này có tác dụng phụ to lớn, sẽ làm ngươi đau đớn ngày đêm, sống không bằng chết, càng sẽ trì hoãn tiến độ tu luyện kế tiếp của ngươi.
Vẻ mặt của Triều Nguyên Long hờ hững:
- So sánh với khuất nhục mà ngươi cấp cho mỗ, một chút đau đớn này, là thá gì?
- Hận này không rửa sạch, mỗ thề không làm người!
Dứt lời, Triều Nguyên Long đã bước ra, đi thẳng đến trước mặt của Yến Triệu Ca!
Yến Triệu Ca nhíu mày, ống tay áo phải vung lên, một đạo thanh nhanh như tia chớp bay ra.
- Tụ Lý Thanh Long, tới tốt!
Triều Nguyên Long hét lớn một tiếng, hai tay bỗng nhiên đan chéo lại.
Cũng là Trung Thiên Thần Chưởng.
Những Cương khí kim quang như kim châm sắc nhọn, càng trở nên mềm mại, giống như vô số sợi tơ tinh tế.
Vô số sợi tơ hóa cương thành nhu, giống như vạn xà xuất khiếu, quấn trên kiếm quang thanh sắc.
Kiếm quang của Yến Triệu Ca rung lên, từng đạo kiếm cương thanh sắc bạo khởi, chặt đứt những sợi tơ kim sắc.
Nhưng sợi tơ tinh tế này, giống như vô cùng vô tận, quấn lấy liên tục, dần dần tiêu hao hết kiếm thế của Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca quan sát kỹ càng Võ đạo của Triều Nguyên Long, khóe miệng co rúm, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái.
Triều Nguyên Long lạnh lùng nói:
- Mỗ biết ngươi thành tựu Ngoại Cương sớm hơn, mỗ không ngại lấy Thái Dương Thần Châm nhập vào cơ thể, cấp tốc trở thành Ngoại Cương Tông Sư.
- Chính là vì chuyên môn tu thành môn Võ học khắc chế Tụ Lý Thanh Long này!
- Ngày hôm nay, ngươi chính là một con rồng chết!