Màn đêm yên tĩnh, tại khu nhà ở phía đông của Đại học viện, Vương Hạo đang ngồi trên giường của mình mà đọc mấy quyển sách mượn từ Tàng thư tháp.
Cầm trên tay quyển sách Võ giả sơ giai chú giải, Vương Hạo đang chăm chú đọc. Gương mặt trẻ con còn non nớt của Vương Hạo lúc thì cau mày, lúc thì giãn ra, biểu tình như một ông cụ non vô cùng đặc sắc.
Thời gian trôi về đêm, trời tối dần. Vương Hạo không biết được ở một nơi nào đó trong hư không, có hai người một nam và một nữ đang đứng nhìn vào tấm kính trôi nổi trong hư không trước mặt. Trong gương chính là hình ảnh của Vương Hạo đang ngồi đọc sách. Người nữ mặc áo màu xanh nhạt có hoa văn hình hoa sen màu hồng nhạt trông vô cùng thanh lệ hé môi cười, lời nói nhẹ nhàng với nam tử mặc áo trắng có thêu hình con rồng màu vàng nhạt “tên tiểu tử này cũng chăm chỉ quá”. Nam tử nhìn nàng với ánh mắt yêu thương rồi nói “Dẫu sao cũng đã trải qua hai đời, hắn có lẽ cũng sẽ có rất nhiều thắc mắc nha”. Sau đó lại nói tiếp “ta đưa tên tiểu tử này đến đây, ngoài vì dòng máu Lạc Hồng của hắn vô cùng thuần khiết thì cũng chính bởi hành động chấp nhận hy sinh để cứu thế giới của hắn”. Vị thiếu phụ này không nói gì thêm, đứng dựa vào người nam mà nhìn vào tấm kính.
Vương Hạo ngủ lúc nào hắn cũng không biết. Hắn chỉ tỉnh giấc khi mà tên Hồng Nhân, thằng bạn thân và cũng là bạn chung phòng với hắn gọi hắn thức dậy để mà đến lớp học. Vương Hạo mơ màng tỉnh giấc, vệ sinh cá nhân rồi đến lớp. Trong đầu có một giấc mơ kỳ lạ. Hắn thấy hai người, rất mơ hồ, nên hắn cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Hôm nay Vương Hạo tiếp tục học về các vấn đề cơ bản của võ giả. Hôm qua hắn đã đọc quyển Võ giả sơ giai chú giải rồi nên hôm nay khi vào học, những gì giáo viên giảng giải thì hắn đều có thể nắm bắt được. Điều này làm cho Vương Hạo cảm thấy ngạc nhiên.
Vương Hạo nhớ rõ ràng là hắn ngủ khi chưa đọc hết quyển sách và lúc hắn đọc thì hắn cũng không thể nhớ được hết quyển sách này, vậy mà tại sao hôm nay hắn có thể nhớ rõ ràng quyển sách này như vậy.
Suy nghĩ đó trong đầu của Vương Hạo quanh quẩn, câu hỏi tại sao lập đi lập lại, rồi bất chợt Vương Hạo nhớ đến giấc mơ của mình, giấc mơ mà hắn nhìn thấy được hai người. Một người nam anh tuấn bất phàm mặc bộ đồ màu trắng có thêu hình con rồng màu vàng nhạt trên áo và một người nữ diễm lệ phi phàm mặc một bộ đồ màu xanh nhạt có thêu họa tiết hình hoa sen màu hồng nhạt mỉm cười với hắn.
Vương Hạo nhớ trong giấc mơ hình như là người nam kia đã điểm ngón tay vào trán của mình, có lẽ vì điều này mà hắn có thể nhớ được hết quyển sách này chăng?
Trong lòng Vương Hạo chợt giật mạnh, người nam mặc áo trắng kia có phải là người đã đưa hắn đến thế giới này hay không? Một câu hỏi bất chợt hiện ra trong đầu của hắn.
Vương Hạo trong lòng trầm xuống, có lẽ chuyện này có khả năng rất lớn liên quan đến người thần bí nọ. Người thần bí nọ đã từng nói với hắn sẽ đến gặp hắn khi hắn được 14 tuổi. Có lẽ điều này là điều đáng chờ đợi nhất của Vương Hạo. Những rút mắt, những câu hỏi sẽ được giải đáp khi gặp được người này.
Vì vậy, Vương Hạo liền bỏ chuyện này ra khỏi đầu, hắn tập trung nghe giáo viên giảng giải về các vấn đề tu luyện võ giả và kết hợp với quyển sách Võ giả sơ giai chú giải để lý giải thêm về những nghi vấn của mình trong tu luyện.
Kết thúc buổi học, Hồng Nhân lại rủ hắn đi đến Bảo khí khu để lựa chọn bảo khí, vì khi học tới môn bảo khí thì mỗi người phải có một món bảo khí để có thể thực hành. Vương Hạo ngạc nhiên hỏi lại “hôm qua không phải mày đi mua rồi à, hôm nay rủ tao đi nữa làm gì?”
“Hôm qua tao không có đi mua, hôm qua tao đi ngang qua diễn võ trường thấy mấy anh chị học đồ cấp cao đang tỷ thí nên ở lại xem và đánh cược, tao thắng được hơn một trăm tinh điểm đó mày” Hồng Nhân cười đắc chí.
“Tao không nghĩ mày lại mê cờ bạc cá cược đó Nhân” Vương Hạo nói.
“Chơi cho vui, chơi cho vui thôi. Thôi đi nhanh đi, tao muốn mua một món bảo khí về để luyện tập đây!” Nói xong Hồng Nhân khoát vai Vương Hạo đi nhanh về hướng Bảo khí khu.
Bảo khí khu nằm ở khu đông của Đại học viện. Từ khu nhà học muốn đi đến được Bảo khí khu thì cũng phải mất hơn năm khắc (~25 phút - TG) đi bộ.
Trên đường đi đến Bảo khí khu, Vương Hạo và Hồng Nhân đi ngang qua Cửu khúc tháp thì nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở đây. Thấy Vương Hạo nhìn nhìn thì Hồng Nhân cũng giải thích rằng mấy vị Học đồ có tu vi võ giả cấp đang báo danh để tiến vào trong Cửu khúc tháp mà thí luyện. Vương Hạo nghe xong cũng đánh giá một lượt rồi nói với Hồng Nhân “Tao muốn vào đó thí luyện được không Nhân?”
Hồng Nhân trợn mắt nhìn Vương Hạo nói “mày điên à, mới vào học chưa được một tháng, vào đó làm gì?” rồi nói tiếp “mày quên là mỗi võ giả cuộc đời chỉ có ba lần cơ hội vào tháp đó thôi à?”
Vương Hạo nghe vậy thì cười rồi vỗ lưng Hồng Nhân nói “tao giỡn thôi á, tao vào đó làm gì!” rồi cười ha ha… Ở thế giới này, hắn chỉ có người bạn duy nhất là Hồng Nhân này nên Vương Hạo cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh Hồng Nhân. Phản phất bóng dáng của người bạn này Vương Hạo tìm lại được người bạn của mình ở Địa cầu.
Hồng Nhân cũng cười cười nói “tao quen mày lâu rồi nên biết mày mà, mày đâu có gan đến như vậy, mày làm gì chả có tính trước tính sau” nói xong Hồng Nhân cười lớn nói “đi thôi, đi nhìn mấy món bảo khí đi, hồi ở nhà tao muốn có một cái nhưng cha tao không cho, giờ phải mua một món mới được” nói xong Hồng Nhân đi nhanh mà không thèm đợi Vương Hạo trả lời.
Lắc đầu đi theo Hồng Nhân, nụ cười vẫn ở trên môi của Vương Hạo. “Thằng này sao giống quá!” Vương hạo nói thầm trong lòng rồi cũng chạy nhanh theo.
Bảo khí tháp là tòa tháp ba tầng giống như là Tàng thư tháp mà Vương Hạo đến hôm qua. Đứng trước Bảo khí tháp, Hồng Nhân và Vương Hạo không khỏi bất ngờ. Tụ tập trong Bảo khí tháp là rất nhiều Học đồ năm nhất như bọn họ. Ở dưới tầng một này tụ tập gần ba mươi người, đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào các loại bảo khí được treo trên tường hoặc để trên bàn mà bàn tán.
Trong Bảo khí tháp cũng được phân ra giống như là Tàng thư tháp, bảo khí tầng một là dành cho các võ giả sơ giai, tầng hai là trung giai và tầng ba là nơi dành cho cao giai võ giả. Tầng một là nơi có số lượng bảo khí nhiều nhất, với đủ chủng loại, hình dáng. Đa phần những bảo khí được bán ở đây là do Luyện khí khu của học viện luyện chế.
Đi dạo một vòng bảo khí khu, Vương Hạo cùng Hồng Nhân ngạc nhiên với đủ loại bảo khí và cũng rất là hoang man, do dự vì không biết nên chọn loại bảo khí nào vì giá cả của chúng khá đắt, món rẻ nhất hai người bọn họ thấy cũng đã là 200 tinh điểm mà món mắc nhất cũng hơn 800 tinh điểm. Nhất thời hai người bọn họ cũng không biết phải làm sao.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2
Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình.
Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình.
Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt.
Đôi lời cùng bạn.
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK