Bologo từ từ mở mắt ra, trong đầu bùng lên một cơn đau dữ dội, sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm không phải là cử động cơ thể mà là nheo mắt suy nghĩ về điều gì đó.
Hắn không thể nhớ ra thế giới hư vô kia trông như thế nào, vì vậy Bologo đoán rằng mình không chết mà chỉ ngất đi do cạn kiệt Aether.
Tình trạng của Bologo rất tồi tệ, nhưng cá nhân hắn cho rằng không đến nỗi nào, quãng thời gian dài trong ngục tối đã tôi luyện cho Bologo một ý chí vô cùng mạnh mẽ như hắn vẫn thường nhắc đến.
Tập trung, kiên nhẫn, bền bỉ...
Sau vài lần hít thở sâu, Bologo vắt ra một chút sức lực từ cơ thể đầy sẹo của mình, hắn nâng người lên, thở hổn hển và nhìn về phía bên cạnh.
Amy tựa lưng ở một bên, với chút ánh sáng nhạt lơ lửng trên người, nhưng không rõ vì sao, những ánh sáng này chỉ có ở nửa phần thân trên, còn nửa phần thân dưới thì cực kỳ u tối.
Nhớ lại đoạn ký ức trước khi ngất đi, cả hai bị Cái ác săn đuổi, vô số xúc tu đỏ tươi nhào lộn quấy tro bụi bay khắp trời, sau đó một cơn gió phơn nóng rực phả đến, nhấn chìm mọi sinh vật sống trong biển lửa.
Kể cả là bây giờ khi nghĩ lại điều đó, trong trái tim kiên định của Bologo vẫn sẽ xuất hiện ít gợn sóng... Mấy tên khốn kiếp Cục Trật tự kia thế mà lại nhốt một tai họa ở đây.
Một khi Cái ác thức tỉnh và thoát ra khỏi lồng giam, toàn bộ Thành phố của Lời thề, Opus sẽ trở thành khẩu phần ăn của nó.
Bologo không nghĩ ngợi về vấn đề này quá lâu, hắn chỉ là một Người thăng hoa, hơn nữa còn bị mắc kẹt trong cái nơi quỷ quái này, chẳng biết liệu có thoát ra được hay không.
Thảm họa đáng sợ cỡ này thì nên để mấy tên có cấp bậc như Nethaniel nhức đầu. Bây giờ nhìn lại, những lớp phong ấn do Cục Trật tự đặt ra có vẻ rất hoàn hảo, Cái ác rất bình tĩnh, đòn tấn công mà mình gặp phải trước đó hẳn chỉ là nó nói mớ trong lúc ngủ mà thôi.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Bologo lập tức bắt đầu nghĩ về một vấn đề khác.
Rốt cuộc trên thế giới này có bao nhiêu Cái ác.
Bologo không cho rằng Cái ác mà mình gặp này là duy nhất. Nó đã từng là một Vinh Quang Giả, nhưng dâng linh hồn của mình ra cho Nữ chủ nhân Scarlet để nhận được phước lành, rồi cuối cùng thì biến chất thành Cái ác của thế giới này.
Thế giới này không chỉ có mỗi một ma quỷ là Nữ chủ nhân Scarlet, nàng còn rất nhiều anh chị em, chưa biết chừng Cái ác cũng thế.
"Amy, có sao không?"
Bologo không nghĩ thêm về chuyện này nữa mà quan tâm hỏi Amy ở bên.
Có gì đó không ổn với Amy.
Là một con rối giả kim, Amy không có cách để thể hiện một cách chi tiết cảm xúc như con người, phần lớn thời gian, nàng ngồi lặng lẽ như một cái xác, chỉ còn chút ánh sáng le lói trong con ngươi.
Theo lý thuyết Bologo không nhìn xuyên thấu qua cơ thể thép để thấu hiểu cảm xúc và suy nghĩ của Amy, nhưng hắn lại cảm nhận được nó nhờ bản năng.
Có gì đó không ổn với Amy.
Amy không có quá nhiều phản ứng trước sự lo lắng của Bologo, ánh sáng trong mắt nàng chỉ lóe lên vài lần như để đáp lại, sau đó cô ấy chìm vào trầm ngâm như đang suy nghĩ về một điều gì đó.
Bologo di chuyển cơ thể của mình một cách khó khăn, sau khi Aether cạn kiệt, hắn không khác gì một người bình thường, cảm giác đau đớn liên tục truyền đến từ bản thân, nhưng may mắn thay, vào thời điểm này, mảnh vụn linh hồn đã phát huy tác dụng.
Một tia sáng vô hình lóe lên xung quanh Bologo, cung cấp cho Bologo một lượng Aether ít ỏi với tốc độ cực kỳ chậm, tương đương với chấn thương của chính hắn.
"Ta đã hôn mê bao lâu." Bologo hỏi.
"Ngoài kia đã có ba lần gió phơn, khoảng hơn một giờ."
Amy ước lượng thời gian bằng số lần gió phơn thổi qua.
"Vậy sao? Chưa đến mức tệ lắm."
Bologo thở phào nhẽ nhõm, hắn cứ sợ Amy nói rằng mình lại hôn mê vài ngày nữa.
Không rõ đống máu thịt bên ngoài đã yên tĩnh hay chưa, mà giờ Bologo cũng không định đi ra ngoài, hắn cần phải nghỉ ngơi một lúc, cho dù không thể hồi phục được nhiều thể lực nhưng vẫn cần thả lỏng tinh thần.
Và xử lý... trạng thái tinh thần của thành viên trong đội.
Trong những ngày huấn luyện, Jeffrey đã dạy Bologo rất nhiều thứ, không chỉ là cách xử lý tình huống mà còn cả một số biện pháp với đồng đội.
Tất nhiên, không phải Jeffrey dạy cách xử lý đồng đội khi cần thiết, mà là cách động viên khi đồng đội ý chí.
Phần này Bologo nghe không kỹ, là do lúc đó hắn cảm thấy không cần đồng đội, về sau có người cộng sự là Palmer, tuy rằng Palmer lúc nào trông cũng như sắp đào ngũ, nhưng lúc xảy ra chiến đấu, hắn chưa từng nhát gan.
Bologo vất vả dịch người đến cạnh Amy. Hai người ngồi cạnh nhau, nhưng chẳng có vẻ ấm áp nào, mà trông giống một người chết kế bên một người sắp chết thì đúng hơn, cả hai xì xào bàn tán về việc lát nữa sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục...
"Amy?"
Bologo tiếp tục gọi nhưng Amy vẫn không trả lời.
Cảm giác lúc này hơi là lạ, Bologo cảm thấy mình như một người thầy đang an ủi và khuyên bảo cho một đứa trẻ tự kỷ.
Thực ra, Bologo đã có một số phỏng đoán từ lâu, nhưng do tình hình nguy cấp, hắn không có thời gian để nói với Amy về mấy thứ đó, nhưng hắn nghĩ hiện giờ có thể là thời điểm rất tốt.
"Amy? Amy, nghe ta."
Bologo nói với Amy liên tục, hiếm khi thấy hắn kiên nhẫn như này.
Với tay ra giữ đầu Amy, Bologo cảm thấy mình như đang nghịch một con búp bê cỡ người. Chậm rãi xoay đầu nàng lại, đối diện với đôi mắt xanh biếc kia.
"Vì vậy, Amy, ngươi cảm nhận được cái chết là gì, phải không?"
Bologo nghiêm túc hỏi.
Khi rơi vào Khe nứt lớn, để bảo vệ Amy, cả hai vẫn giữ trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng. Cho đến khi chạm đáy và đập xuống đất, máu me be bét, lúc đó Amy mới an toàn thoát ra khỏi mình.
Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, ngoại trừ một việc.
Trong trạng thái đó, Bologo và Amy cộng hưởng cảm giác, Amy không chỉ cảm nhận được niềm vui của Bologo, mà còn có thể cảm nhận được nỗi đau của hắn... và thậm chí là cả cái chết.
Vào khoảnh khắc mà Bologo chạm vào tử vong, Amy cũng cảm nhận được sự chết chóc, như trải qua một cái chết thực sự.
Bologo đã quen với cái chết, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không sợ chết, chứ đừng nói đến Amy, từ lần trò chuyện trước đó, Bologo đã có thể cảm nhận rằng Amy là một người rất nhạy cảm với cái chết.
Đây là lý do tại sao cảm xúc của Amy rất mất kiểm soát khi mình tỉnh dậy, nàng không chỉ nghĩ rằng mình đã thực sự chết rồi mà còn trải qua cái chết cùng mình.
Amy vẫn không trả lời, Bologo cùng không hề ép buộc mà chỉ ngồi một bên và im lặng chờ đợi. Hắn đang chuẩn bị cho đợt gió phơn tiếp theo thổi tới, chỉ có Bologo nghĩ mãi mà vẫn không biết nên phải làm gì.
Có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong, thử vận may và tìm tiền đồn của Đội số 4, hoặc có thể gắng sức để thoát ra bên ngoài, nhưng nơi đó vắng tanh, Bologo có đi thì cũng chẳng khác nào tự sát.
"Không có thứ gì thực sự thuộc về ta."
Một giọng nói bị bóp nghẹt vang lên, giọng của Amy rất trầm, trầm đến mức Bologo không thể nghe thấy rox
Thấy Amy cuối cùng cũng có phản ứng, Bologo quay đầu lại nhìn Amy với vẻ mong đợi. Hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc thì có chuyện gì đã xảy ra với con rối giả kim này.
Amy chậm rãi ngẩng đầu lên, quầng sáng xanh biếc nhìn Bologo, tâm trạng có chút phức tạp, không dễ để nói ra những lời như vậy.
"Chúng ta có phải là bạn bè không, Bologo?"
"Đương nhiên, không những thế mà còn là bạn bè vào sinh ra tử."
Bologo nói đùa. Đó là những gì Palmer thường nói với mình, mỗi khi Palmer yêu cầu bản thân giúp hắn một việc gì đó, cái tên này lại nhớ đến mình là cộng sự của hắn, một người anh em tốt cùng vào sinh ra tử hay gì đó.
"Chúng ta có phải là bạn bè không, Bologo?"
Amy lặp lại một lần nữa. Nàng không quan tâm đến những từ hoa mỹ kia của Bologo, mà rất nghiêm túc, như thể những lời tiếp theo sẽ là một lời thề thiêng liêng.
"Chúng ta là bạn bè."
Lần này Bologo nghiêm túc lặp lại.
"Bạn bè không nên nói dối nhau đúng không?"
"Đúng thế."
"Chúng ta phải tin tưởng nhau tuyệt đối đúng không?"
"Đúng thế."
Sau cuộc trò chuyện đơn điệu và lặp đi lặp lại, cảm giác vô hồn của Amy giảm đi rất nhiều. Còn Bologo thì tự an ủi mình rằng, Amy là một con rối giả kim, nhận thức của nàng có hơi khác so với người thường.
Nhưng điều mà Bologo không thể ngờ được là cuộc nói chuyện như trẻ con vừa rồi lại có một lực ràng buộc cực kỳ mạnh mẽ đối với Amy.
"Phải, ta đã trải qua cái chết, và cái chết thật tồi tệ."
Amy thì thào, như một đứa trẻ bị mắng.
"Vừa tối, vừa lạnh, như vừa tiến vào trong một vùng đất bị bỏ hoang không ánh sáng. Dù có đi theo hướng nào thì cũng không có điểm cuối, có thì chỉ là sự lạc lối vĩnh viễn."
Nghe Amy nói, Bologo im lặng. Đã từng trải qua vô số cái chết, theo lý thuyết thì Bologo phải là người có quyền lên tiếng nhất về nó, nhưng Bologo lại không chết, cho dù hình phạt có khắc nghiệt như thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì với hắn.
"Nhưng cũng rất may mắn."
"May mắn?" Bologo hỏi.
“Cuối cùng thì ta cũng hiểu cái chết là gì, một cơ hội như vậy là rất hiếm”, Amy cười nói, “Cái chết không còn là nỗi sợ hãi vô định đối với ta, mà giờ ta đã có thể thấu hiểu và chấp nhận nó”.
Bologo không hiểu ý của Amy, sau đó Amy quay người, dang hai tay ra với Bologo.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Bologo hỏi.
"Một cái ôm", Amy nói, "Chúng ta là bạn bè, chẳng phải nên ôm nhau sao?"
"Ngươi chắc chứ?"
Bologo nghi ngờ nhìn Amy. Quả nhiên, nhận thức của một con rối giả kim vẫn khác với người thường.
"Chẳng lẽ không nên ôm sao?"
Amy hỏi Bologo, rồi nói nhận thức của mình về những cái ôm.
"Động vật chỉ lộ bụng ra khi thả lỏng, con người cũng vậy. Sau khi dang tay, ngực sẽ mất đi sự bảo vệ của đôi tay, để lộ ra rất nhiều cơ quan quan trọng."
Amy vẫn mở rộng hai tay đợi Bologo đáp lại.
"Cái ôm là bằng chứng của sự tin tưởng. Ta để lộ các cơ quan quan trọng, thậm chí là cả trái tim ra trước mặt ngươi. Buông bỏ mọi đề phòng. Ngươi có thể chọn tấn công vào lúc này, xuyên thủng trái tim, xé nát lòng tin... hoặc cũng có thể chọn lộ ra các cơ quan quan trọng của mình và ôm ta, một minh chứng cho sự tin tưởng hoàn toàn lẫn nhau."
Ánh mắt của Bologo hơi đờ đẫn. Hắn sững sờ trước những gì Amy nói, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc ôm trong mắt Amy lại là một nhận thức như vậy.
“Ngươi không tin ta sao Bologo?” Amy không hiểu vì sao Bologo còn do dự.
"Không phải... chỉ là..."
Bologo nhất thời không biết phải nói gì, một cái ôm là chuyện hết sức bình thường, nhưng qua lời giải thích của Amy thì kiểu gì cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Không hẳn là không đúng, trong trường hợp này, Bologo lại cảm thấy rất hợp lý.
Đúng, cực kỳ hợp lý, sau tất cả đây là Amy, một Amy vô cùng đặc biệt.
Bologo ôm mà không cần suy nghĩ. Amy như một con búp bê lớn được hắn ôm vào lòng, Bologo không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ hơi lạnh và nặng trĩu.
Tiếng sấm ầm ầm vụt qua, cơn gió phơn rực lửa quét qua khe nứt tĩnh mịch đầy chết chóc, cuốn tro tàn bay ngợp trời, nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến hai người họ. Họ trốn trong hang động trên vách đá, ôm lấy nhau như cái cách mà những người lữ khách sưởi ấm cho nhau trong mùa đông lạnh giá.
Khi cơn chấn động kết thúc, Amy thì thầm bên tai Bologo.
"Được rồi, giờ ngươi có thể rời đi."
Bologo nhận ra cảm xúc của Amy không ổn cho lắm. Hắn buông Amy ra thì thấy những vết nứt nhỏ đã lan khắp người nàng. Nguyên nhân khiến phần thân dưới của Amy trở nên tối om là cấu trúc của khung máy đã bị hư hỏng hoàn toàn.
"Amy ngươi..."
"Không sao, ta không còn sợ cái chết nữa, giờ nó không còn là một thứ vô định đối với ta, vả lại... dường như đối với ta thì không tồn tại thứ gọi là 'cái chết', mà là 'hỏng hóc' thì đúng hơn."
Amy nghiêng người về phía sau, hờ hững nói.
"Nói theo cách ngươi có thể hiểu... là ta sắp hết điện."
Giọng của nàng vui tươi, nhưng dưới phần khung máy, bộ phận dự trữ Aether hoặc đã bị hư hỏng, hoặc đã cạn kiệt Aether, ánh sáng màu lam trong mắt không ngừng lập lòe, cứ như thể ngay giây tiếp theo sẽ tắt hoàn toàn.
Vẻ mặt Bologo u ám, im lặng không nói câu nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng năm, 2022 18:03
bác dịch giả ném cái tk lên mình donate ít xem như ủng hộ bộ truyện hay
26 Tháng năm, 2022 15:13
thấy câu dưới dễ đọc, dễ hiểu hơn. bối cảnh Phương Tây thì nên để Thuần Việt đọc nó nuột hơn Hán việt. Trừ mấy cái Danh Từ thì nên để T.A
26 Tháng năm, 2022 06:30
trên thì bro kêu sượng, dưới thì lại kêu là ko hết ý, tui đọc rõ là câu dưới dễ hiểu. dễ nghe hơn câu trên mà nhỉ, còn nếu ko thì bro giải thích thử "tia ý cười" với "lạnh" là cgi xem nào
26 Tháng năm, 2022 03:21
K phải văn phong tàu mà là văn phong của tác. Thêm bớt từ k hợp lý sẽ k hết ý. Kiểu như này:
“Nhắc tới nàng, bá Lạc qua mờ mịt khuôn mặt hiện lên một tia ý cười, nhưng thực mau liền lại lần nữa lạnh xuống dưới.”
“Khi nói về người ấy, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt mờ mịt của Bologo, nhưng rất nhanh đã biến mất.”
Chỉ là ý kiến góp ý thôi, dù sao thì cũng cảm ơn cvt.
25 Tháng năm, 2022 22:30
truyện bối cảnh phương Tây mà văn phong Hán Việt nó mới gọi là kém
24 Tháng năm, 2022 23:26
đọc sượng không phải lỗi của thuần việt mà do lỗi của bạn đã nhiễm văn phong tàu nhiều rồi.
24 Tháng năm, 2022 14:41
văn phong tự sửa thuần Việt nhiều quá, đọc hơi sượng
21 Tháng năm, 2022 18:26
Không biết có phải tác giả cố ý hay không, nhưng Lazarus, trong Kinh Thánh, mang ý nghĩa là kẻ trỗi dậy từ cái chết; còn trong y khoa thì hiện tượng Lazarus là hiện tượng người chết sống lại :v
20 Tháng năm, 2022 21:27
Truyện hay, nhưng quan trọng là convert dịch luôn truyện khiến đọc cảm nhận đúng chất truyện, thanks bác converter nhiều. Chẳng bù cho mấy ông convert làm truyện hay nhưng convert qua loa
19 Tháng năm, 2022 17:36
cháy quá đúng là huyền thoại có khác
19 Tháng năm, 2022 12:08
bố lô gô và la za (đa) rút thì khác qué gì nhau .
11 Tháng năm, 2022 19:49
Bray nay không đi rap nữa à mà chuyển qua đóng kịch rồi :))
07 Tháng năm, 2022 14:33
khá thích kiểu PvP vừa dùng sức vừa trí tuệ như thế này.bo này xứng đáng siêu phẩm
04 Tháng năm, 2022 17:09
Cách hành văn của tác này cảm giác giống giống của mấy tác âu với mỹ ấy :))) Nó miêu tả hơi nhiều, hơi rườm rà, khác khá nhiều so với lối miêu tả chú trọng vào tình tiết thay vì bối cảnh của truyện Trung Quốc hiện đại.
Nhưng cũng khá thú vị :))) Cảm giác như kiểu đang đọc Harry Potter vậy
01 Tháng năm, 2022 23:07
nay nhậu phê quá, ae thông cảm, mai up bù nhé
01 Tháng năm, 2022 09:59
Bộ này mà làm phim hoặc game đều được :)).
28 Tháng tư, 2022 16:28
bộ này có nhiều đoạn đối thoại nội tâm và các nhân vật với nhau đọc hay vãi
24 Tháng tư, 2022 23:33
chờ 300c nhảy hố . lâu rồi mới thấy 1 tác giả khác biệt trong truyện mạng tq
24 Tháng tư, 2022 17:39
công nhận cái tên bologo chuối vãi . lazarus nghe ngâù ***
23 Tháng tư, 2022 13:29
kaka, gọi theo họ Lazarus thì có phải nghe đã oách hơn không
23 Tháng tư, 2022 12:21
hóa thân của nỗi sợ hãi - bologo, má quả tên vẫn thấy hài th :))
20 Tháng tư, 2022 16:31
cuối tuần hoặc dịp lễ mới có thời gian làm bác ơi, tui làm 1c bộ này gần 1 tiếng lận
20 Tháng tư, 2022 16:17
bạo chương bác ơi
20 Tháng tư, 2022 13:18
Tác nói rằng nvc được lấy cảm hứng từ phim Taxi Driver (1976) nhé :V
20 Tháng tư, 2022 12:57
lão tác giả này là fan của Kinsman chắc luôn
BÌNH LUẬN FACEBOOK