Những đường đạn rực lửa xuyên qua căn phòng kín gió, đục hết lỗ này đến lỗ khác trên bức tường, ván gỗ và cửa sổ bị vỡ nát, gió lạnh như băng tràn vào mang theo làn sương độc, phả vào miệng và mũi.
Camp dựa lưng vào chỗ nấp, kiểm tra số đạn còn lại trong khẩu súng lục, ánh lửa lóe lên trong mắt hắn. Hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, hắn nhanh chóng nhô ra và bắn trả vào kẻ địch ở cuối hành lang.
Bắn thật nhanh, sau đó vội lùi lại nơi nấp, như đã được học trong quá trình huấn luyện, nhưng dù vậy, một viên đạn lạc đã sượt qua người hắn, xé rách lớp vải và để lại một vết máu nông trên bắp chân Camp.
Tầm nhìn trở nên hơi lờ mờ, giữa tiếng súng kịch liệt, Camp dựa lưng vào tường, mơ hồ nghe thấy tiếng la hét từ phía bên kia của kẻ địch, như thể đã có tên trúng phát súng của mình.
Nhưng lại có thêm nhiều tiếng bước chân hơn truyền đến, một vài khẩu súng được đặt ở cuối hành lang, kê chằm chằm vào vị trí của họ.
Đối với Camp, đây hẳn phải là ngày tồi tệ nhất trong sự nghiệp ngắn ngủi của hắn, và nếu không may mắn, thì không biết chừng hôm nay còn có thể là ngày cuối cùng.
"Shelley, ngươi có sao không?"
Camp lo lắng cầm súng lên và hỏi cộng sự bên cạnh.
"Còn tốt, vẫn có thể."
Giọng Shelley vang lên, nàng ngồi trên mặt đất, ép tấm gỗ đè lên bắp chân bị thương, xé áo thành dải vải, rồi quấn chặt và cố định chân bị thương.
Nàng chật vật đứng dậy, mặc dù mỗi động tác đều sẽ mang đến đau đớn dữ dội nhưng nàng vẫn quyết nghiến răng kiên trì, so với chết ở đây thì cơn đau này chẳng là gì cả.
"Mấy tên điên này", Shelley nguyền rủa, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
"Xin lỗi, đó là sai lầm của ta."
Camp xin lỗi ngắn gọn, tình hình hiện tại không đủ để hắn bày tỏ nhiều lời xin lỗi hơn, họ phải tìm cách sống sót.
"Tất cả là do vũ khí giả kim do đám Hiệp hội Thương nhân Xám bán. Kết quả là ngay cả mấy tên này cũng trở nên khó giải quyết." Shelley cũng giơ khẩu súng lục lên, sẵn sàng tiếp tục tham gia trận chiến.
Nếu là trước đây, hai người giải quyết đám côn đồ này không khó, cho dù đối phương có là Người thăng hoa đi chăng nữa thì cũng chỉ là vấn đề thời gian trước khi trận chiến kết thúc, nhưng lần này thì khác. Những tên côn đồ này lần lượt lấy ra hết vũ khí giả kim kỳ dị này đến vũ khí giả kim kỳ dị khác, bản chất của những vũ khí này không đến mức quỷ dị, nhưng lại giống như thuốc nổ, mỗi món đều mạnh đến mức đánh cho hai người họ không thể ngẩng đầu lên được.
Theo chiều ngược lại, thì đòn phản công của cả hai có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, Camp và Shelley đều là những Người thăng hoa thuộc Học phái Bản Nguyên. Họ không có cách thức để trực tiếp giết người, cho dù có thể sử dụng Aether để giải phóng ra một vài xung chấn, nhưng cả hai mới chỉ là Người Thăng Hoa giai đoạn một, sức mạnh và khoảng cách của đòn tấn công đều bị giới hạn.
Điều quan trọng nhất là, theo kế hoạch, cả hai chỉ ở đây để tìm hiểu thông tin, chưa hề chuẩn bị sẵn sàng để đánh trực diện kẻ địch, nhưng do sai lầm của Camp, cả hai đã bị lộ và muốn tẩu thoát, nhưng lại bị mắc kẹt trong vòng vây, không còn đường thoát.
"Đội trưởng, còn bao lâu nữa ngươi mới đến? Nếu vẫn chưa tới, có lẽ sẽ phải nhặt xác cho hai bọn ta." Shelley lẩm bẩm.
Trong đường hầm tối tăm, tàu điện ngầm lao vun vút, trên toa tàu đang lắc lư, Yas, đã trang bị đầy đủ vũ khí, đáp lại với vẻ mặt u ám.
"Ta đang trên đường tới, cố gắng lên."
Giọng Yas vang lên trong đầu, Shelley cười khổ, rồi dao động Aether cực mạnh xua tan cảm xúc buồn bã của nàng, dòng Aether hỗn loạn tụ lại, như thể đang tích tụ một thứ gì đó.
"Nằm xuống!"
Shelley hét lên và hất Camp xuống đất. Chẳng biết lúc nào những tiếng súng áp chế đã biến mất, thay vào đó là nhiệt độ tăng dần, một tia lửa yếu ớt lóe lên trong hành lang tối om.
Tia lửa bùng lên, rồi mở rộng ra, như thể một con rồng đỏ đang gầm thét, hơi thở rực lửa phun ra, ngọn lửa nóng rực soi rọi bóng tối và nhấn chìm mọi thứ.
Nhiệt độ cao và làn sóng nhiệt tràn vào căn phòng ngay tức khắc, Shelley khó khăn giơ tay lên, lá chắn màu trắng sữa bao phủ lấy nàng và Camp, vô số đường sáng tinh mịn khuấy động điên cuồng, cô lập ngọn lửa và nhiệt độ cực cao.
Đây là kỹ năng Cực hạn, Aether lá chắn do Shelley nắm giữ. Bằng cách điều khiển Aether, tạo ra một rào chắn trong hoặc bên ngoài cơ thể để chống lại các đòn tấn công từ bên ngoài.
Một dòng điện chói lòa xẹt qua rào chắn, tóe ra vô số tia lửa, cho đến khi Shelley không thể giữ lâu hơn được nữa, rào chắn vỡ tan, tàn dư của ngọn lửa bắn ra ngoài cửa sổ, phun ra một đám khói đen kèm theo đốm lửa.
Căn phòng ngập trong khói đen, mùi khét xộc vào mũi khiến Camp ho dữ dội, hắn liếc nhìn Shelley đang thoi thóp bên cạnh và cố gắng nhấc vai nàng lên.
Cả hai loạng choạng rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, họ đã kiệt sức vì phải liên tục chiến đấu, cả hai ngã xuống vũng bùn giữa làn khói cuồn cuộn, làn sương mờ đục bốc lên xung quanh, từng hơi thở đều mang đến cảm giác bỏng nhẹ.
"Camp, các ngươi vẫn còn sống chứ?" Giọng Yas lại vang lên trong đầu.
"Còn sống... Nhưng cũng sắp chết."
Camp kéo Shelley bị thương, nàng đã dùng Aether Lá chắn mấy lần trong chiến đấu, mỗi lần đều cố đến lúc không thể giữ được nữa mới dừng lại.
Lúc này, Aether của Shelley gần như đã cạn kiệt, trong tình huống hiện tại, nàng không khác người thường là mấy.
Camp không hề có ý định bỏ rơi Shelley, hắn đã gây ra sai lầm trong lần hành động này, hắn đánh giá thấp sự cảnh giác của đối thủ dẫn đến tình trạng khó khăn như hiện tại.
"Bọn ta có khả năng không thể trụ nổi cho đến khi ngươi đến."
Camp có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, và quan trọng hơn là, hắn có thể cảm nhận rõ Aether đang trào dâng, có Người thăng hoa đang ở gần đó, còn một số phản ứng Aether yếu hơn thì hẳn là những vũ khí giả kim chí mạng kia.
Với sự xuất hiện của Hiệp hội Thương nhân Xám, một lượng lớn vũ khí giả kim đã tràn vào thị trường, khiến những tên côn đồ này được trang bị đầy đủ vũ khí.
“Đừng bỏ cuộc, các ngươi đã ở rất gần Khe nứt lớn, hiện giờ đội cứu viện đang chạy tới.” Yas nói.
"Khe nứt lớn?"
Camp nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh. Hai con quỷ xui xẻo bọn họ không ở trong Khe nứt lớn mà là ở rìa, nơi Khe nứt lớn tiếp giáp với mặt đất. Ở đây sương mù lơ lửng, những tòa nhà quanh co và biến dạng ở khắp mọi nơi, là khu vực chuyển tiếp giữa Khe nứt lớn và Opus.
Đội số 4 sao?
Camp nhớ tới đội hành động bí ẩn đó. Họ vẫn luôn ở trong Khe nứt lớn, ít người có thể thấy họ trong Cục Trật tự. Vậy thì cứu viện có thể đến từ Khe nứt lớn hẳn cũng chỉ có họ.
“Xin lỗi, là lỗi của ta.” Camp tiếp tục xin lỗi.
Sương mù trong Khe nứt lớn có khả năng gây nhiễu rất kỳ lạ. Trong tình huống cấp bách như này, kể cả có đột phá mê cung thì vẫn phải mất một lúc mới đến được, và con đường này cũng rất không ổn định.
“Đừng nói nhảm, cố gắng tìm cách sống sót.” Giọng Yas cứng rắn, nếu có thể, hắn không muốn mất bất kỳ thành viên nào trong đội.
Để trấn áp tình trạng hỗn loạn do Hiệp hội Thương nhân Xám mang đến cho Opus, gần đây Đội số 6 đã phụ trách các nhiệm vụ có liên quan, họ đang điều tra hành tung của những tên côn đồ này và chuẩn bị hốt gọn trong một mẻ.
Theo lý thuyết, hành động của Camp và Shelley dù có sai sót thì vẫn có thể rút lui, nhưng rõ ràng hai tân binh này đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của những tên côn đồ sau khi chúng được trang bị vũ khí giả kim.
Vũ khí giả kim cực kỳ đắt đỏ, đó vốn là thứ mà những tên côn đồ này không thể mua nổi, nhưng Hiệp hội Thương nhân Xám lại rất chu đáo, cẩn thận chuẩn bị các sản phẩm khác nhau cho những phân khúc khách hàng khác nhau.
Bọn họ đã bán rất nhiều vũ khí giả kim chất lượng thấp cho những người này, mỗi vũ khí đều có hỏa lực chết người, nhưng tương ứng độ là ổn định của nó cũng kém hơn rất nhiều, vấn đề là những tên côn đồ này hoàn toàn không thèm quan tâm đến điều đó.
Đối với người bình thường không phải là Người thăng hoa, thì đám thương nhân sẽ bán vũ khí giả kim không cần Aether để kích hoạt như là đầu đạn giả kim, tuy rằng đều là vật phẩm tiêu hao, nhưng hiện tại có thêm đống hỏa lực này áp chế, đừng nói là đám côn đồ, ngay cả người bình thường cũng có thể trở nên chết người.
Dưới sự bắn phá bừa bãi này, cộng thêm những đợt tấn công dữ dội của Người thăng hoa đối địch, hai người họ mới trở nên chật vật như thế.
Đây là công việc hàng ngày của một nhân viên Thực địa, khiêu vũ trên lưỡi dao.
"Tiếp cận cây cầu Bắc Qua Vực Thẳm."
Đột nhiên, một giọng nói xa lạ khác tham gia Mạng Lưới Tâm Linh, giọng nói đó trực tiếp vang lên trong đầu Camp.
"Ngươi là ai?" Camp hỏi ngược lại.
“Nghe lệnh của hắn!” Giọng Yas cất lên, xua tan mọi nghi ngờ của Camp.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh nguy hiểm này, chỉ cần có thể sống sót, đừng nói là nghe theo mệnh lệnh của người xa lạ, cho dù quỷ thần tìm đến, ai cũng không ngại ôm chặt lấy.
Những tòa nhà méo mó trông như một khu rừng xám xịt đang mọc lên, tiếng cười điên cuồng và tiếng súng phát ra từ phía sau, sau đó là tiếng nổ ầm ầm, ánh lửa chói lòa dâng trào.
Camp cứ ngỡ rằng mình bị tấn công, nhưng có vẻ như là đống vũ khí giả kim kia đã phát nổ vì mất kiểm soát thì đúng hơn. Hắn không nghĩ tới mấy chuyện lộn xộn này nữa, mà ngẩng đầu nhìn cái bóng xám phía trên làn sương mù dày đặc.
Đó là một cây cầu lớn bắc qua Khe nứt lớn, như là một kỳ tích nhân tạo của loài người, nó nối các khu đô thị ở cả hai đầu của Khe nứt lớn. Cây cầu đông đúc xe cộ qua lại, phía dưới thì có tàu điện lao nhanh.
Nó được người dân Opus gọi là cây cầu Bắc Qua Vực Thẳm, và cái tên này có ý nghĩa rất đơn giản, chính là cây cầu dài bắc qua vực thẳm.
Phía trên Khe nứt lớn có ba cây cầu như thế, chúng nối các khu vực đô thị bị cắt bởi Khe nứt lớn, đảm nhận giao thông và công việc hậu cần cực kỳ quan trọng trong thành phố.
Sương mù bốc lên từ Khe nứt lớn bao trùm lấy nó, ít người có thể nhìn thấy toàn cảnh của cây cầu Bắc Qua Vực Thẳm, từ xa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đường viền mơ hồ đó, trông như một pháo đài mọc lên giữa vực thẳm.
Mặc dù không hiểu ý của giọng nói xa lạ kia, nhưng Camp vẫn trung thành thực hiện chỉ dẫn của hắn, tựa vào bóng đen băng qua biển sương mù một cách khó khăn, lê hết bước này đến bước khác.
"Ta đã rất gần nó."
Camp nói rồi đặt Shelley xuống, hai người thở nhẹ, trốn trong một căn phòng thấp, cầu mong có thể trốn thêm một lúc nữa, cứ mỗi phút trôi qua, họ lại cảm thấy tỷ lệ sống của mình nhỉnh hơn một chút.
“Ngươi còn Aether không?” Giọng nói đó hỏi.
"Còn, có chuyện gì vậy?" Camp hỏi.
"Giải phóng tất cả, cố gắng gây ra dao động Aether mạnh nhất có thể, nếu không ta không thể tìm thấy ngươi."
"Cái gì? Ta sẽ chết!"
Giọng Camp cất lên, việc giải phóng toàn bộ Aether sẽ không chỉ khiến hắn rơi vào tình trạng cạn kiệt Aether, mà còn cho phép tên Người thăng hoa đối địch đó phát hiện ra vị trí của hắn.
Cho dù đội cứu viện của Đội số 4 có cách mình gần đến đâu, thì sau khi Aether phun trào, đám côn đồ kia nhất định sẽ tìm thấy mình trước.
"Tin ta."
Giọng của đối phương vô cùng lạnh lùng, tựa như không hề quan tâm đến sinh tử của mình một chút nào.
Camp liếc nhìn Shelley bên cạnh, nàng khẽ gật đầu, khẳng định tất cả.
"Được... Tốt a!"
Camp đã quyết định tin vào giọng nói bí ẩn này một lần, và nếu hắn không sống sót, thì đây cũng sẽ là lần cuối cùng.
Hít một hơi thật sâu, huy động lượng Aether còn lại trong cơ thể và kêu gọi Aether đang phun trào xung quanh. Cả hai cuốn vào nhau, truyền vào ma trận giả kim, bắn ra những tia sáng chồng lên nhau, tạo ra một cơn bão trong vô hình.
Đồng tử của Camp bị bao phủ bởi một màu trắng rực rỡ, đây là Aether tinh khiết nhất.
Không cần giết địch, không cần phòng thủ, chỉ cần giải phóng, như một đóa hoa nở rộ hết cỡ.
Trong sương mù, đám côn đồ như sói ngửi thấy máu, tất cả đều nhìn về vị trí Camp ẩn náu, chúng reo hò và cảnh giác săn đuổi về nơi đó.
Tiếng súng bao trùm, bên tai Camp tràn ngập tiếng súng kịch liệt.
"Ngươi ở đâu?"
Camp dồn dập hỏi, đồng thời, không quên bắn trả và cố gắng câu giờ.
"Ta đã đến."
"Ngươi đến rồi? Ngươi ở đâu! Ta không nhìn thấy!"
Nghe câu trả lời từ giọng nói, trong lòng Camp dâng lên một niềm vui sướng không thể kìm chế, nhưng niềm vui ấy lại tan tành bởi tiếng súng, xung quanh tăm tối, hắn không thấy quân tiếp viện nào cả, ở đây chỉ có hắn và Shelley đang nằm chờ chết.
Giọng hắn trở nên khàn khàn, thậm chí còn mang theo một chút tức giận, cảm giác như bị trêu đùa trước khi chết.
"Ngẩng đầu."
Giọng nói kia đáp lại.
"Ta ở phía trên các ngươi."
Camp ngước nhìn bầu trời u ám.
Màn sương mù xám xịt khiến cây cầu Bắc Qua Vực Thẳm trở thành một cái bóng xám xịt, có rất nhiều đèn tín hiệu nhấp nháy trên đó, miễn cưỡng phác họa ra diện mạo của cây cầu, sau đó là hàng đống tiếng kim loại ma sát truyền đến.
Có thứ gì đó đã đến, Camp không biết nó là gì, nhưng hăn cảm thấy rằng nó hẳn phải là một con quái vật cực kỳ đáng sợ, nó đang lao nhanh dọc theo sắt thép, xung quanh là luồng khí xoáy, với tiếng ồn lớn và sức nóng.
Nó đã tới.
Ánh đèn pha chói lọi xuyên qua bóng tối, sau đó là ánh bạc xuyên qua sương mù như rắn. Phía dưới cầu tiếng ầm ầm chạy qua, bên trong toa tàu vang lên tiếng la hét yếu ớt, hành khách kinh hãi nhìn con dao gấp đâm xuyên qua từ bên ngoài.
Bên ngoài toa tàu, vị khách không mời mà đến nắm chặt cán dao để đứng vững, dùng thanh ray nhẹ xuyên qua màn sương mù mà tới, hắn nhìn màn sương dày đặc bên dưới, rồi tháo thị kính Aether đeo trên mắt ra.
Rút dao gấp.
Trong cái nhìn chăm chú của Camp, một bóng người mơ hồ hạ xuống từ trên trời, gió mạnh thổi tung vạt áo của hắn lên, trông hắn như một con cú đứng trên cành cây khô, bỗng phát hiện ra con mồi, giang rộng đôi cánh, mang theo móng vuốt sắc bén và tiếng rít đầy chết chóc mà tới.
"Đuôi Rupert, Đội hành động đặc biệt."
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong Mạng Lưới Tâm Linh, vị khách tự giới thiệu.
"Bologo Lazarus."
Bóp cò, một luồng lửa nóng rực giáng xuống từ trên trời, soi rọi tử vong và u ám, lướt qua đầu Camp và Shelley, chia cắt chiến trường.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng năm, 2022 18:03
bác dịch giả ném cái tk lên mình donate ít xem như ủng hộ bộ truyện hay
26 Tháng năm, 2022 15:13
thấy câu dưới dễ đọc, dễ hiểu hơn. bối cảnh Phương Tây thì nên để Thuần Việt đọc nó nuột hơn Hán việt. Trừ mấy cái Danh Từ thì nên để T.A
26 Tháng năm, 2022 06:30
trên thì bro kêu sượng, dưới thì lại kêu là ko hết ý, tui đọc rõ là câu dưới dễ hiểu. dễ nghe hơn câu trên mà nhỉ, còn nếu ko thì bro giải thích thử "tia ý cười" với "lạnh" là cgi xem nào
26 Tháng năm, 2022 03:21
K phải văn phong tàu mà là văn phong của tác. Thêm bớt từ k hợp lý sẽ k hết ý. Kiểu như này:
“Nhắc tới nàng, bá Lạc qua mờ mịt khuôn mặt hiện lên một tia ý cười, nhưng thực mau liền lại lần nữa lạnh xuống dưới.”
“Khi nói về người ấy, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt mờ mịt của Bologo, nhưng rất nhanh đã biến mất.”
Chỉ là ý kiến góp ý thôi, dù sao thì cũng cảm ơn cvt.
25 Tháng năm, 2022 22:30
truyện bối cảnh phương Tây mà văn phong Hán Việt nó mới gọi là kém
24 Tháng năm, 2022 23:26
đọc sượng không phải lỗi của thuần việt mà do lỗi của bạn đã nhiễm văn phong tàu nhiều rồi.
24 Tháng năm, 2022 14:41
văn phong tự sửa thuần Việt nhiều quá, đọc hơi sượng
21 Tháng năm, 2022 18:26
Không biết có phải tác giả cố ý hay không, nhưng Lazarus, trong Kinh Thánh, mang ý nghĩa là kẻ trỗi dậy từ cái chết; còn trong y khoa thì hiện tượng Lazarus là hiện tượng người chết sống lại :v
20 Tháng năm, 2022 21:27
Truyện hay, nhưng quan trọng là convert dịch luôn truyện khiến đọc cảm nhận đúng chất truyện, thanks bác converter nhiều. Chẳng bù cho mấy ông convert làm truyện hay nhưng convert qua loa
19 Tháng năm, 2022 17:36
cháy quá đúng là huyền thoại có khác
19 Tháng năm, 2022 12:08
bố lô gô và la za (đa) rút thì khác qué gì nhau .
11 Tháng năm, 2022 19:49
Bray nay không đi rap nữa à mà chuyển qua đóng kịch rồi :))
07 Tháng năm, 2022 14:33
khá thích kiểu PvP vừa dùng sức vừa trí tuệ như thế này.bo này xứng đáng siêu phẩm
04 Tháng năm, 2022 17:09
Cách hành văn của tác này cảm giác giống giống của mấy tác âu với mỹ ấy :))) Nó miêu tả hơi nhiều, hơi rườm rà, khác khá nhiều so với lối miêu tả chú trọng vào tình tiết thay vì bối cảnh của truyện Trung Quốc hiện đại.
Nhưng cũng khá thú vị :))) Cảm giác như kiểu đang đọc Harry Potter vậy
01 Tháng năm, 2022 23:07
nay nhậu phê quá, ae thông cảm, mai up bù nhé
01 Tháng năm, 2022 09:59
Bộ này mà làm phim hoặc game đều được :)).
28 Tháng tư, 2022 16:28
bộ này có nhiều đoạn đối thoại nội tâm và các nhân vật với nhau đọc hay vãi
24 Tháng tư, 2022 23:33
chờ 300c nhảy hố . lâu rồi mới thấy 1 tác giả khác biệt trong truyện mạng tq
24 Tháng tư, 2022 17:39
công nhận cái tên bologo chuối vãi . lazarus nghe ngâù ***
23 Tháng tư, 2022 13:29
kaka, gọi theo họ Lazarus thì có phải nghe đã oách hơn không
23 Tháng tư, 2022 12:21
hóa thân của nỗi sợ hãi - bologo, má quả tên vẫn thấy hài th :))
20 Tháng tư, 2022 16:31
cuối tuần hoặc dịp lễ mới có thời gian làm bác ơi, tui làm 1c bộ này gần 1 tiếng lận
20 Tháng tư, 2022 16:17
bạo chương bác ơi
20 Tháng tư, 2022 13:18
Tác nói rằng nvc được lấy cảm hứng từ phim Taxi Driver (1976) nhé :V
20 Tháng tư, 2022 12:57
lão tác giả này là fan của Kinsman chắc luôn
BÌNH LUẬN FACEBOOK