Bologo nhìn lòng bàn tay đã ướt đẫm, trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp, vừa vui vừa buồn, cảm xúc nặng trĩu, ép Bologo đến mức thở không ra hơi... Đây không phải là cảm xúc của Bologo, mà là của Amy.
Trong sự tĩnh lặng kéo dài, không có bất cứ âm thanh nào, Bologo và Amy đều giữ im lặng, không ai lên tiếng trước.
Bologo cử động một cách máy móc, liên tục đưa từng miếng bánh vào miệng, hắn ăn rất chậm, nhưng bánh không phải là vô tận, cuối cùng vẫn ăn xong.
Giữa bàn vẫn còn dư một nửa chiếc bánh sinh nhật, lúc này Bologo mới sực nhớ ra điều gì đó, hắn kéo chiếc bánh sinh nhật qua, cắm ba ngọn nến trên nửa còn lại, đốt nến, ánh sáng ấm áp rọi lên mặt Bologo.
Ngồi xuống ghế, ngọn nến đã cháy được một nửa, Bologo mới nói.
"Muốn ước gì không?"
"Ta đang nghĩ."
"Hả? Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ luôn ấp ủ một thứ gì đó như là điều ước." Bologo không ngờ Amy bây giờ lại phải nghĩ về một điều ước.
"Ta biết, nhưng một số điều ước là ảo tưởng. Ngươi vốn biết ngay từ đầu chúng sẽ không thành hiện thực, chỉ có thể giấu trong lòng như một kỳ vọng."
Amy dừng lại, với chút vui tươi trong giọng nói, "Không có nhiều cơ hội để có ai đó ở cùng với ta trong ngày sinh nhật, vì vậy ta muốn ước một điều ước có thể thực hiện được".
Bologo không hỏi Amy ảo tưởng là gì mà chỉ giữ im lặng.
"Được rồi."
Bologo gật đầu, sau đó thổi tắt nến.
Căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng rực rỡ duy nhất là màu vàng xanh trong mắt Bologo.
Tâm trạng của Blogo rất bình tĩnh, như đang suy nghĩ việc gì đó, còn Amy thì bắt đầu cảm thấy hơi dè dặt và xấu hổ.
Nàng đã nhìn thấy những giọt nước mắt mà Bologo lau đi, cũng biết rằng chúng là từ mình. Nàng được nếm thử mùi vị của bánh sinh nhật qua vị giác của Bologo, đó là một cảm giác nàng chưa từng có, tương ứng là cảm xúc càng ngày càng phức tạp hơn.
Ý nghĩ đó giống như bão tố, trong con mắt bão tĩnh lặng, nuôi dưỡng suy nghĩ u ám kia của Amy.
"Vậy... ta đi đây."
Ăn xong bánh sinh nhật, lúc này Amy đã rất thỏa mãn, nàng không dám đòi hỏi thêm gì nữa, chuẩn bị giải trừ Năng lượng bí mật.
"Ngươi có thể tiếp tục gây nhiễu chất lỏng vảy rắn?"
Bologo đột ngột hỏi, con rắn bạc nhỏ trườn lên ngón tay hắn.
“Là sao?” Amy không hiểu tại sao Bologo lại đột nhiên hỏi chuyện này.
"Ngươi hiểu rõ nhất sản phẩm biến dạng này, cũng chỉ có Năng lượng bí mật của ngươi mới có thể làm cho nó trở nên phức tạp và quỷ dị hơn... Sau khi ta thăng cấp, sớm muộn gì nó cũng không thể theo kịp cường độ của ta, ta cần ngươi giúp ta tiến hành một đợt biến đổi mới về chất."
“Ồ… không có vấn đề.” Đây chính là tác phẩm của Amy, nàng vô cùng hiểu nó.
Cuộc nói chuyện lại rơi vào im lặng, có lúc hai người trò chuyện rất êm tai, có lúc lại như thế này, cả hai bên đều ngập ngừng không biết nên nói gì tiếp theo.
“Vậy Taida sẽ không quay lại cho đến ngày mai?” Bologo hỏi lại.
"Ừm, sao vậy."
Amy không hiểu Bologo muốn làm gì.
“Điều đó có nghĩa… ngay cả khi chúng ta rời đi, sẽ không có ai biết, đúng không?” Bologo nói một cách thận trọng.
"Nhưng miền ảo sẽ ghi chép lại."
Amy nhắc đến miền ảo bao trùm xưởng giả kim này, nó bảo vệ, ghi chép lại mọi vị khách tới.
“Với tư cách là học trò và trợ lý của Taida, ngươi hẳn phải làm thế nào để dọn dẹp hồ sơ ghi chép a?” Giọng Bologo trở nên nhỏ hơn.
Mãi cho đến lúc này, Amy mới bất giác nhận ra điều gì đó.Ngay cả khi Aether đã im ắng, vầng sáng vàng óng trong mắt Bologo vẫn không ngừng lóe lên.
"Ý ngươi là..."
Giọng Amy cũng trầm xuống, như thể đang âm mưu điều gì đó với Bologo.
“Muốn thử không? Đây là cơ hội duy nhất.” Bologo tiếp tục dụ dỗ.
Sau khoảng lặng ngắn, giọng nói mạnh mẽ vang lên trong đầu Bologo.
"Tốt!"
Tâm trạng Bologo trở nên hưng phấn, không biết là do hắn cao hứng hay là do Amy kích động, tóm lại là mắt cả hai đều lóe sáng.
Đưa tay ra với chiếc vali đựng quần áo của Amy, Bologo mặc áo khoác, đẩy cửa xưởng giả kim ra và đi thẳng vào màn sương mù dày đặc.
...
Con đường u ám được vô số ánh đèn neon phủ đủ loại màu sắc lên. Trên con phố đầy những người dân thị trấn ăn mặc kỳ lạ, cười nói và tiến về điểm đến tiếp theo của họ.
Tiếng ca vang lên giữa các tòa nhà, phi thuyền trên cao cũng hạ thấp, biểu ngữ lớn của lễ kỷ niệm được thả xuống, mọi người reo hò không ngừng, ngay cả tuyết mùa đông trong ngày lạnh giá cũng ấm lên đôi chút.
Hàng năm trong Lễ hội Lời Thề, người dân sẽ tập trung tại quận Hiệp Định này, mọi người đi bộ dọc theo con phố, theosau đoànxe hoa khổng lồ, bắt đầu một cuộc diễu hành hoành tráng.
Để tránh bạo loạn, mỗi khi đến thời điểm này, các đội cảnh sát của Opus sẽ dốc toàn bộ lực lượng, dàn trải khắp mọi ngóc ngách trong quận Hiệp Định để duy trì trật tự, cũng như kiểm soát bầu không khí cuồng nhiệt này.
Tất cả mọi người đều tập trung ở quận Hiệp định, khiến các khu đô thị khác trong Opus trông rất hiu quạnh, mặc dù đã chuẩn bị một vài hoạt động ở đó nhưng so ra thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Taida rảo bước trên con phố của quận Hiệp Định, mãi mới chen qua được đám đông.
Ông ta đã ở trong Khe nứt lớn quá lâu, cả ngày làm bạn với thuật giả kim, Taida đã không thể nhớ nổi lần cuối mình nhìn thấy nhiều người như vậy là khi nào. Bây giờ nhìn thấy số lượng lớn người như vậy, khiến ông ta cảm thấy hơi khó chịu và không thoải mái.
Ai ai cũng đeo mặt nạ, dưới ánh đèn méo mó, trông giống như những con thú giương nanh múa vuốt, Taida cố gắng không nhìn những người này, tránh biến mình thành một trong số họ.
Tòa chung cư mà Taida đang đến nằm khuất trong những tán cây rậm rạp, nhìn từ xa trên phố, chỉ có thể thấy cây cối xanh tươi, nhưng nếu đến gần, sẽ phát hiện ra rằng tòa chung cư này bị che khuất bởi các tòa nhà khác, đường đi vào quanh co.
Nơi này rất dễ bị lạc đường, nhưng đây không phải là lần đầu tiên Taida đến, theo lối đi trong trí nhớ, ông ta quay lại khu chung cư quen thuộc, dường như nó không có gì thay đổi, Taida lặng lẽ mở cửa, bước lên cầu thang, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
Chủ nhân của căn phòng này dường như rất lâu đã không về, tấm thảm trước cửa bám đầy bụi, Taida lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng, mùi bụi bặm trong không khí xộc thẳng vào mũi.
Taida thận trọng bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, như sợ đánh thức linh hồn đang ngủ yên trong đây.
Cách bài trí bên trong rất sống động, với đủ loại vật dụng cá nhân lấp đầy mọi ngóc ngách trong căn phòng, nơi đây tràn đầy sức sống, nếu bỏ qua lớp bụi trên đó, thậm chí sẽ cảm thấy rằng gia đình này vừa mới rời khỏi để tham gia cuộc diễu hành của Lễ hội Lời Thề.
Vẻ mặt kiên định của Taida dần thả lỏng, giống như một tảng đá cứng bị mềm đi và sụp tan tác.
Đẩy cửa sổ ra, cơn gió lạnh giá tràn vào phòng khiến không khí trong lành hơn rất nhiều, Taida ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, tưởng tượng trong đầu lúc mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi.
Đưa tay ra, cầm tấm ảnh chụp chung ở bên cạnh lên, lau bụi đi, có thể thấy đây là một gia đình ba người. Taida trong bức ảnh trẻ hơn nhiều so với hiện tại, một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh ông ta, nàng ôm một đứa trẻ đang ngủ say trên tay.
Taida nhìn chăm chú vào bức ảnh, nghĩ về đủ thứ chuyện về vợ của mình và Alice.
Tiếng hát và reo hò truyền đến từ ngoài cửa sổ, nhưng những điều này không liên quan gì đến Taida. Ông ta không ngừng nhớ lại quyết tâm ban đầu, khiến trái tim trở nên mềm yếu của mình lại lần nữa cứng rắn, không chút thương xót.
Giữa cuộc đấu tranh của tâm trí, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Taida nhìn cánh cửa một cách cảnh giác. Kể từ khi rời khỏi Cục Trật tự, Taida đã định cư tại xưởng giả kim. Nơi ở cũ này, ông ta sẽ chỉ đến vào ngày Lễ hội Lời Thề. Đáng lý ra thì sẽ không có ai đến đây ngoại trừ chính ông ta.
Thấy tiếng gõ cửa không có phản hồi, vị khách rút chìa khóa và vặn trụ ổ khóa.
Kẻ trộm?
Vẻ mặt của Taida trở nên tức giận, ông ta chậm rãi đứng dậy, đang định giải phóng cơn thịnh nộ của mình thì cánh cửa bỗng mở ra, hai vị khách không ngờ đến đứng sau cánh cửa.
"Yo, sư phụ, Lễ Lời Thề vui vẻ a."
Vẫn là lời chào sáng sớm, tràn đầy năng lượng kia của Bailey, chỉ là khi nhìn thấy sư phụ ở đây, ngay cả nàng cũng không thể vui vẻ mấy.
Đứng sau Bailey chính là Badr, điều đáng ngạc nhiên là cái tên này mặc quần áo bảo hộ ngay cả khi ra ngoài, gương mặt giấu sau chiếc mũ phòng hộ.
Taida nhìn hai người học trò của mình, họ bước thẳng vào mà không cần sự cho phép của Taida, Bailey lật chìa khóa trên tay, khi đi ngang qua tủ, nàng còn nhặt một bức ảnh chụp chung lên.
Một trái một phải, hai người ngồi hai bên Taida, Bailey lau bụi trên bức ảnh, dựa vào vai Taida và nói.
"Thật hoài niệm a, sư phụ."
Trong bức ảnh chụp chung cũng là ba người Bailey, Taida và Badr, nhưng Bailey và Badr trong ảnh đều là trẻ con, Taida cũng trẻ hơn nhiều, bộ râu vẫn còn là màu đen chứ chưa phải màu xám.
"Các ngươi tới làm cái gì?" Taida nói.
"Đừng lạnh lùng như vậy a sư phụ, không phải thấymột mình ngàiđón Lễ Lời Thề quá buồn chán sao? Bọn ta tới bầu bạn cùng ngài."
Bailey cười toe toét, nàng từ nhỏ đã như vậy, nhìn như muốn ăn đòn, Badr thì như thường lệ ngồi im lặng bên cạnh.
Chỉ là lần này Bailey cũng có chút không cười nổi, trong phòng tràn ngập tĩnh mịch, ngoài cửa sổ cuồng hoan chấn thiên.
Sau một hồi im lặng, Bailey lên tiếng.
"Sư phụ, dừng lại đi, người chết không thể sống lại."
Người chết không thể sống lại.
Đây là quy tắc được tất cả các nhà giả kim ngầm thừa nhận, cũng giống như định luật giới hạn thứ ba của ma quỷ, ma quỷ không thể thay đổi những gì đã xảy ra và loài người cũng vậy.
Khi một sinh mạng chết đi, mọi thứ đã biến kết cục đã định.
Nói xong, Bailey không khỏi cảnh giác, Taida là sư phụ của nàng, nhưng trong bảy năm qua, sư phụ nàng quen thuộc đã thay đổi quá nhiều.
Đối với Taida, đây là một bí mật khủng khiếp nhưng có thật, nhưng không ai có đủ can đảm để tiết lộ sự thật như vậy cho một kẻ cuồng tín truy tìm chân lý, nó không khác nào phủ nhận tất cả những gì Taida đã làm trong bảy năm qua.
Nhưng Bailey không thể đợi thêm được nữa, nàng không muốn sư phụ của mình phát điên, đã đến lúc phải kết thúc tất cả.
Badr ngồi một bên cũng hơi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào sư phụ, Bailey về cơ bản không hề có sức chiến đấu, cho dù có thể dùng xà beng đập bay đầu người đàn ông trưởng thành, nhưng đối với một Phụ Quyền Giả thì trông có vẻ hơi quá sức.
Kể từ khi nàng trở thành bộ trưởng, Badr vẫn luôn vừa là người phục vụ bên cạnh, vừa bảo vệ an toàn cho Bailey. Hành động mạo hiểm lần này rất có thể sẽ biến thành sư đồ đại chiến.
Nhưng cơn thịnh nộ như trong dự đoán đã không xuất hiện, mọi thứ có vẻ rất yên tĩnh, Taida thở dài một hơi, cúi đầu, gương mặt ẩn hiện trong bóng tối.
"Nhưng kể từ khi nàng ấy rời đi, Alice là tất cả đối với ta."
Những ngón tay thô ráp xoa bức ảnh chụp chung, Taida lẩm bẩm.
Bailey im lặng, nàng không ngờ cuộc nói chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy. Như đoán được nàng đang nghĩ gì, giọng Taida vang lên, kèm theo nụ cười chua xót.
"Ngươi nghĩ ta sẽ ra tay với các ngươi? Dù gì thì các ngươi cũng là học trò của ta."
Cất tấm ảnh chụp chung đi, Taida quay lại nhìn Bailey, "Đừng lo, ta rất lý trí, ta biết cách kiểm soát".
"Còn Amy thì sao?"
Bailey không bị lời của Taida lừa dối, nàng rất hiểu về sư phụ của mình.
"Ngươi đã không còn phân rõ được giới hạn nữa đúng không? Sư phụ, ranh giới giữa Amy và Alice đang dần mờ đi... Ngươi đã thực sự sẵn sàng hy sinh Amy chưa?"
Nghe những lời của Bailey, hình bóngTaida sững lại, trong con ngươi đục ngầu hiện lên chút ngạc nhiên và tức giận.
"Thắc mắc làm thế nào ta phát hiện ra? Làm ơn, ta không chỉ là học trò giỏi nhất của ngươi, mà hiện còn là Bộ trưởng của Lõi lò thăng hoa."
Vừa nói, cảm giác khi sư diệt tổ kia của Bailey lại ập đến, nàng cười toe toét, "Ta tiến bộ rất nhanh, không biết chừng vài năm nữa là có thể vượt qua ngươi, đoán ra mấy thứ này cũng không khó".
Badr ở bên cảm thấy tình hình có thể lại trở nên tệ hơn, và vất vả lắm mới khống chế được cảm xúc của sư phụ, kết quả là Bailey lại bắt đầu châm lửa.
Taida là một nhà giả kim, nhưng lại là mộ Phụ Quyền Giả giai đoạn ba. So với loại hình chiến đấu bình thường thì ông ấy thua kém nhiều, nhưng đánh hai người họ thì vẫn dư sức, chứ đừng nói đến Trí tưởng tượng tạo vật thuần túy của Taida.
Bailey và Badr đã từng chứng kiến cảnh tưởng tượng điên rồ khi Taida biến nó thành sự thật.
"Con người không thể tạo ra linh hồn, ngươi đã lợi dụng Hòn đá triết gia của Alice để khiến Amy cử động, nhưng chỉ có một Hòn đá triết gia và duy nhất một linh hồn, ngươi muốn Alice sống lại hay Amy chết đi?"
Bailey nhìn thẳng vào mắt Taida, không cho tránh né, lời nói như dao kiếm.
"Ngươi... còn muốn mất thêm một đứa con gái?"
Taida siết chặt nắm đấm, mạch máu xanh trên mu bàn tay phồng lên, tích tụ sức mạnh.
Nếu đây là lời của người khác để chọc tức ông ta, Taida đã sớm ra tay, nhưng đây là Bailey, cũng giống như Bailey hiểu rõông ta, Taida cũng hiểu Bailey.
Khiến người ta ngoài ý muốn làTaida lại mỉm cườibất đắc dĩ, buông tay ra, ngả người ra sau, thoải mái dựa vào ghế sô pha.
"Ta không quan tâm, như ta đã dạy các ngươi, Amy chỉ là một công cụ, và ta là một nhà giả kim, ta có thể tạo ra rất nhiều công cụ, nếu thất bại, ta sẽ làm lại, mục tiêu của ta chưa bao giờ dao động."
Taida nói ra những lời vô cùng lý trí và tàn nhẫn. Rất lâu trước khi Amy được sinh ra, nhà kho tăm tối kia đã chứa đầy xác của những con rối giả kim.
Nghe thấy thế, Bailey lắc đầu, không khỏi nói: "Vậy thì nàng thật đáng thương, nàng sinh ra là để chết đi cho một người khácsống lại."
“Đây là số phận của công cụ, chúng ta là học giả, ngươi nên hiểu điều này, Bailey.” Đến lượt Taida giáo dục lại Bailey.
Bailey chỉ cười cười, không hề nói gì.
Sự tĩnh lặng kéo dài một lúc lâu, Bailey lại nói: "Vậy sư phụ, ngươi định dùng cách gì để phục sinh Alice?"
"Ảo tưởng trở thành sự thật."
"Lại là ảo tưởng trở thành sự thật sao?" Bailey lắc đầu, "Ngươi đã thử rất nhiều lần, cách này không thể thành công".
Taida không đáp lại, ông ta không muốn giải thích quá nhiều với Bailey.
“Đừng nói về những thứ này nữa, Bailey, đây là lễ hội Lời Thề, một ngày để ăn mừng, không phải như bây giờ, như thể chúng ta sắp trở mặt sống mái với nhau vậy.” Taida cố gắng nói với một nụ cười.
"Làm sao có thể trở mặt với nhau đâu? Ta không phải là quan tâm đến ngươi sao?" Bailey nói, rồi khoác tay lên vai Taida, một bộ xưng huynh gọi đệ bộ dáng.
"Chỉ là ngươi, sư phụ, thực sự rất giống với Badr."
Bailey nói và nhìn về phía Badr vẫn giữ im lặng nãy giờ.
"Giống như một con rùa, luôn luôn thu mình trong chiếc mai của nó, với đống suy nghĩ lộn xộn của các ngươi, ta không thể cạy nó ra và xem xét kỹ hơn những gì bên dưới."
Chủ đề giờ lại chuyển sang Badr, người vẫn im lặng nãy giờ, hắn chẳng hiểu vì sao câu chuyện lại biến thành thế này, lúc này, Taida cũng liếc sang, nhìn chằm chằm vào bóng người đen kịt kia.
“Ngươi đã như thế này từ bảy năm trước?” Taida hỏi.
Badr gật đầu nói: "Đã lâu như vậy, sư phụ."
“Cởi mũ bảo hộ ra, dù sao cũng không có người ngoài ở đây, ta đã sắp quên ngươi trông như thế nào.” Taida nói.
Balder hơi do dự, nhưng nghĩ một lúc thì vẫn nghe theo lời Taida, giơ tay cởi mũ bảo hộ, hơi lạnh phả vào làn da mang đến cảm giác ngứa ran không nói nên lời.
Trong căn phòng lờ mờ, một gương mặt xấu xí hiện ra, những vết bỏng lan rộng khắp mặt Badr, khiến hắn trở nên vô cùng gớm ghiếc.
Nhìn thấy khuôn mặt này, trái tim Taida cũng thót lại, mang theo vài phần khổ sở nói.
"Thật xin lỗi."
"Không sao, sư phụ, nếu lúc đo không có ngươi, có lẽ ta đã chết."
Badr lắc đầu, hắn chỉ cởi mũ bảo hộ khi ở một mình, đã quá lâu rồi không lộ ra bộ mặt thật của mình, trong lòng Badr có một cảm giác khó tả.
Bảy năm trước, Chúa tể Cyrin xâm lược "Phòng khai hoang", chiêu mộ chuyên chế đã phá hủy tất cả trang bị giả kim, bộ đồ bảo hộ của Badr cũng vậy, mặc dù Taida đã lôi hắn ra khỏi biển lửa, nhưng ngọn lửa vẫn liếm khắp người hắn và biến Badr thành như ngày hôm nay.
Bất tri bất giác, bóng ma từ bảy năm trước đã bao trùm lên ba người họ, mọi thứ đều thay đổi, nhưng dường như vẫn không có gì thay đổi.
"Thật hoài niệm a, lão sư."
Bailey không nhịn được mà nói, lần này trên mặt nàng không có nụ cười khúc khích, mà phi thường nghiêm túc.
"Quá khứ là một kết cục đã định, ngươi đã bị mắc kẹt bởi cái chết của Alice quá lâu."
Taida lắc đầu và nói với vẻ tự giễu, "Chuyện này vốn là như vậy".
"Giống như khi chúng ta nghiên cứu về 'Nguồn bí mật', đôi khi chúng ta sẽ bị mắc kẹt với một vấn đề trong nhiều năm, đôi khi chúng ta lại biết cách giải quyết nó chỉ trong nháy mắt."
Taida cố gắng thẳng thắn và chân thành với học trò của mình.
"Ta cũng muốn bước tiếp, nhưng ngay khi vừa nhắm mắt lại thì những gì nàng đã nói với ta trước khi chết lại hiện ra."
Đôi mắt đục ngầu nhìn vào tấm ảnh chụp chung, đó là vợ của Taida.
"Nếu không phải vì những gì đã xảy ra bảy năm trước, Alice hẳn sẽ xinh đẹp như nàng...
Nhưng loại chuyện này, vậy đó, ta hiểu hết mọi chuyện, ta cũng biết mình mắc kẹt, nhưng... giống tự cứu mình rất khó, ta biết rõ nhân quả của mọi chuyện, nhưng chỉ là không thể thoát ra được."
Taida đau khổ, với những suy nghĩ bị đè nén.
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, ai cũng hiểu lựa chọn đúng đắn là như thế nào, nhưng đều bị cảm tính trói buộc, khó có thể đi được một bước lý trí, con người là thế, tự mua dây buộc mình.
Bailey cứng họng, nàng cũng hiểu chuyện này, người khác có thuyết phục thế nào thì cũng vô nghĩa đối với Taida.
Hoặc là xóa sạch mọi hy vọng của Taida, hoặc một ngày nào đó Taida quyết định thoát ra khỏi khốn cảnh.
"Nhưng cũng giống như vấn đề đó, không biết chừng trong nháy mắt nào đó ta sẽ tìm ra lời giản, không gì có thể kìm hãm ta kể từ đó."
Taida cố gắng khiến cho giọng điệu của mình vui tươi hơn, nói với một chút mong đợi.
Bailey nhìn sư phụ của mình và nói một cách chân thành: "Chỉ mong lúc đó ngài sẽ không để mình phải hối hận".
Trong lời nói mang theo khuyên giải, nhưng lại có như vậy mấy phần uy hiếp ý vị, Taida ngẩn người, khẳng định.
"Ta sẽ không hối hận."
"Vậy bọn ta đi trước, không làm phiền nữa."
Bailey đứng dậy và ra hiệu cho Badr. Badr đội mũ bảo hộ vào, sau khi thương lượng không có kết quả, cả hai chỉ còn cách nói lời tạm biệt với Taida, rồi rời đi, biến mất ở cầu thang.
Trong phòng chỉ còn lại Taida, trong sự đơn độc, ông ta vuốt ve bức ảnh chụp chung, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Mọi thứ ta làm là chính xác, ta sẽ không hối hận."
Taida cố gắng khiến trái tim mềm yếu kia trở nên lạnh lùng và cứng rắn thêm lần nữa. Tất cả chỉ là một cuộc nghiên cứu, một nghiên cứu để giúp Alice sống lại, và để làm được điều đó, Taida có thể làm bất cứ điều gì.
Vứt hết mớ suy nghĩ lộn xộn đi, ánh mắt Taida lạnh như sắt, từng tiếng xì xào kỳ quái không ngừng vang lên.
"Ảo tưởng trở thành sự thật... Ảo tưởng trở thành sự thật..."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng chín, 2022 07:13
Hệ thống tu luyện bộ này như nào vậy các bác
28 Tháng tám, 2022 19:28
Với trường phái cận chiến thiên về tốc độ và linh hoạt như Bologo t thấy lấy "hẹp sắc" ngon hơn mà :v, thêm nữa là về sau thăng cấp lên vẫn sửa được, tỉa dần theo hướng "rộng cùn" không vấn đề gì
28 Tháng tám, 2022 18:39
năng lượng đâu ra chưa kể hồi sinh cũng tốn năng lượng nữa, chọn rộng cùn bất lợi về chiến đấu, hết năng lượng mất thêm thời gian hồi sinh
28 Tháng tám, 2022 04:19
hơi thất vọng việc tk main chọn hẹp và sắc. Vốn dĩ với cơ thể bất tử là lợi thế thì nó có thể chọn rộng và cùn để có thể khả năng vô hạn làm mọi thứ
26 Tháng tám, 2022 22:15
Khà khà bé này trước giờ vẫn giả trân mà bác, chứ thật ra tính cách ác liệt cũng chả kém cạnh Bailey :V
26 Tháng tám, 2022 17:59
truyện hay, nhưng mấy đoạn có amy cảm giác nó thế nào ấy, gượng gượng
17 Tháng tám, 2022 22:43
Lướt thấy trên mạng, không biết về sau tác có viết tình tiết nào liên quan đến cái này không :V
Lemegeton – Di sản của Vua Solomon
Lemegeton, hay Bảy hai con quỷ của Solomon, là một cuốn sách không rõ tác giả có từ thế kỷ mười bảy, bên trong gồm hướng dẫn chi tiết để triệu hồi quỷ dữ, thậm chí là thiên thần.
Lemegeton có năm phần, phần đầu tiên về bảy mươi hai con quỷ từng phục dịch vua Solomon thời xưa để xây đền thờ Jerusalem và cách triệu hồi chúng. Đây được coi như là một "bản hướng dẫn" cụ thể và phổ biến nhất về cách triệu hồi quỷ, tuy nhiên thành công hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau. Thậm chí kể cả khi đã triệu hồi được quỷ, ít ai có được bản lĩnh như vua Solomon xưa mà biến chúng thành nô lệ.
10 Tháng tám, 2022 00:52
Bác edit nuột quá
04 Tháng tám, 2022 18:08
Ngục Thánh là truyện Việt Nam mà bro :)))
01 Tháng tám, 2022 21:58
Tui convert thô xong thì vừa đọc vừa edit luôn cho ae ấy mà
01 Tháng tám, 2022 12:41
Cho mình hỏi bác CV , bác dịch luôn truyện hay sao mà cảm giác văn phong mượt thế
31 Tháng bảy, 2022 23:40
Phê thực sự , hy vọng tác giả cao bút hơn bộ trước , mặc dù bộ trước hay nhưng còn có chỗ thiếu sót, bộ này đọc cảm giác chắc hẳn ra.
Mà phải nói cv có tâm đấy, cảm giác như đọc Ngục Thánh
30 Tháng bảy, 2022 23:13
Truyện hay mà mới ra, thôi để dành vậy
29 Tháng bảy, 2022 23:33
https:__www(.)facebook(.)com/reel/1080962539200287?fs=e&s=cl Vãi có món này thật lun, khi nào phải đến đó ăn thử xem có "thơm ngon" thiệt như lời đồn không :V
27 Tháng bảy, 2022 01:19
cv đừng có thêm "rồi" này "rồi" kia đọc sượng vãi, văn phong của tàu mà thêm mấy từ thuần việt đọc k ra hồn
26 Tháng bảy, 2022 08:03
shit đến lúc gay cấn nhất thì hết c
26 Tháng bảy, 2022 07:59
i
lị0
25 Tháng bảy, 2022 21:46
Ơ giờ mới để ý, cám ơn bác Songcau đã đề cử, để tui tranh thủ làm thêm 1c cho ae ^^
25 Tháng bảy, 2022 11:43
Vậy là đc rồi (≧▽≦)
24 Tháng bảy, 2022 22:02
Bình quân ngày 2c, thỉnh thoảng gộp 2c làm 1, đôi khi có việc/mệt quá thì xin nghỉ phép hoặc 1c. Yên tâm là tui làm còn chậm hơn nhiều so với tác :V
24 Tháng bảy, 2022 20:54
Mà 1 tuần lão tác ra mấy chương vậy bác
24 Tháng bảy, 2022 18:59
Hồi đấy mới convert nên chưa quen bác thông cảm :v Về sau ko bị thừa từ "và" nữa đâu, tầm hơn chục chương đầu thui, mấy lần tui định sửa rồi mà lười quá ấy :V
24 Tháng bảy, 2022 18:23
Tôi góp ý chút này từ" họ " ông nên đổi thành "mọi người " còn từ " và " thì tui thấy ông nên bỏ luôn từ này hay ông thấy khúc nào hợp thì thêm vào chứ nhiều lúc đọc nó cấn cấn không đc tự nhiên cho lắm tui chỉ mới đọc đc 10 chương à còn thấy chỗ nào không đc tự nhiên lắm thì tui sẽ góp ý ( bộ này thì tui thấy cũng hay đáng để mong đợi mong lão edit sẽ để ý còn quyền sửa lại hay ko là của ông :))
22 Tháng bảy, 2022 20:29
chắc đh ấy nói về mấy chương đầu, cvt dịch thành hẳn tiếng việt, nhưng mấy chương về sau bình thường rồi, k cần lo đâu cvt
22 Tháng bảy, 2022 17:12
à thì mình vừa làm vừa đọc nên tiện tay edit luôn cho mn, ai không hạp có thể lên wikidich hoặc stv đọc mà, cần thì bảo mình đưa file name cho không lại phí mất một bộ hay ^^
BÌNH LUẬN FACEBOOK