“Đây là đâu, mình đang ở đâu vầy nè? Hạo, Hạo ơi, mày đang ở đâu?” Hồng Nhân thảng thốt kêu tên Vương Hạo.
“Không cần kêu đâu, đây chính là thế giới linh hồn của con và sẽ không ai đến được nơi này đâu!” một giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân vang lên. Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng như lại có một sức mạnh vô hình nào đó làm cho người nghe cảm thấy sự bình yên, Hồng Nhân khi nghe được giọng nói này thì tinh thần như được tưới một dòng nước mát mà thanh tỉnh trở lại.
“Ai vậy, người nào lên tiếng đó?” Hồng Nhân trấn định mà hỏi.
“Ta là ai, rồi có ngày con sẽ biết” giọng nói lại nhẹ nhàng cất lên, nghe dễ chịu vô cùng. Giọng nói như lời ru ngọt ngào của mẹ, giọng nói làm cho Hồng Nhân không thể nghi ngờ mà tin theo.
“Dạ, vậy con đang ở đâu, người nói con biết được hay không?” Hồng Nhân thắc mắc hỏi.
“Đây chính là thế giới linh hồn của con, ta đang ở nơi rất xa con, và hôm nay ta đến để đưa cho con một đồ vật, và giúp con khai thông võ giả chi lộ” giọng nói lại vang lên.
“Khai thông võ giả chi lộ? Đồ vật?” Hồng Nhân lẩm nhẩm rồi hỏi “Vậy người giúp con khai thông Võ giả chi lộ bằng cách nào, và món đồ vật là món gì?” Hồng Nhân thắc mắc hỏi tiếp.
“Bản thân con có một tiềm lực phát triển vô hạn, nay ta sẽ điểm hóa cho con một lần, khi đó thì võ giả chi lộ của con khai thông bằng cách nào thì con sẽ tự mình biết cách” giọng nói nhẹ nhàng giả thích rồi tiếp tục nói “Món đồ vật mà ta muốn trao cho con thì ta đã đặt trong thanh Lôi Hỏa Kiếm của con rồi. Khi nào con khai thông con đường võ giả của mình thì con sẽ thức tỉnh được thứ mà ta đã đặt trong thanh Lôi Hỏa Kiếm đó.”
Hồng Nhân nghe vậy thì cũng bán tín bán nghi, định hỏi tiếp gì đó thì bất ngờ từ trong hư không một cánh tay với bàn tay trắng noãn được che trong tay áo màu trắng, phía viền tay áo có thêu hình một đóa hoa sen vô cùng sống động màu vàng nhạt. Bàn tay với những ngón tay dài và đẹp như những cánh sen trên đóa sen trắng ngần xuất hiện trước mặt của Hồng Nhân.
Một ngón tay đẹp điểm nhẹ vào giữa mi tâm của Hồng Nhân. Lúc này Hồng Nhân cảm giác như đầu muốn nổ tung, những thông tin cứ như thế tràn vào trong não của hắn, những thông tin này tràn vào như muốn xé nát đầu của Hồng Nhân. Hồng Nhân đau nhưng cũng ráng nhịn đau mà chịu đựng. Hồng Nhân biết đây chính là đại cơ duyên của bản thân mình.
Tuy nhìn Hồng Nhân có vẻ ngoài mập mạp ngu nghê nhưng thực ra Hồng Nhân cũng là một người thông minh không thua kém gì bọn Lê Qui và Vương Hạo. Dù sao thì Hồng Nhân cũng là người sẽ kế thừa sản nghiệp của Hồng thị gia tộc, cho nên hắn không phải là người ngốc cũng là điều hiển nhiên.
Sau một chốc lát chịu đựng sự thống khổ từ một chỉ của nữ nhân thần bí thì Hồng Nhân cũng đã thanh tỉnh lại, lúc này thì Hồng Nhân mới phát hiện hắn đang đứng trong phòng, Vương Hạo thì sốt sắn mà hỏi hắn có sao không, tự nhiên lại đứng như trời chồng?..
Hồng Nhân như chưa tỉnh hẳn khỏi ảo cảnh vừa rồi, ngây ngốc ra đó mà nghe Vương Hạo hỏi mà không biết trả lời ra sao, điều này làm Vương Hạo một phen lo lắng toát mồ hôi hột.
Được một chốc thì Hồng Nhân cũng lấy lại bình tĩnh mà trả lời Vương Hạo.
Khi được Hồng Nhân kể ra sự việc thì lại làm cho Vương Hạo trở nên trầm ngâm, vẻ mặt thể hiện đầy sự kinh nghi bất định. Vương Hạo đang tìm sự liên quan giữa người đã điểm hóa cho Hồng Nhân với hai người thần bí đã đưa hắn đến thế giới này. Gương mặt non nớt của hắn lúc nhăn lúc thẳng trông sống động vô cùng.
Được một chút Hồng Nhân mới nói “tao buồn ngủ, đau đầu quá, tao đi ngủ một chút, khi nào đi ăn cơm thì nhớ gọi tao dậy”. Đúng là Hồng Nhân, mệt vẫn không hề quên chuyện ăn uống mà.
Nghe lời này của Hồng Nhân, Vương Hạo mới ngừng suy nghĩ, vì hắn biết chuyện này cũng không phải là việc có thể giải thích lúc này. Vì chuyện mà Hồng Nhân kể và chuyện của bản thân hắn thì có vẻ như là giống nhau nhưng lại như là không liên quan. Nghĩ như thế nên hắn cũng thôi nghĩ về nó. Đúng hay không thì để đó rồi sự thật cũng sẽ phơi bài khi hắn được mười bốn tuổi mà thôi.
Vì vậy, Vương Hạo quyết định gạt chuyện này sang một bên không nghĩ tới nữa mà đáp ứng Hồng Nhân sau đó về giường của mình mà tiếp tục ngồi thiền để cũng cố cảnh giới và bù đắp nguyên lực tiêu hao khi biểu diễn cho Hồng Nhân xem lúc nãy.
Võ giả quả thật là một cấp bậc khác hẳn, mặc dù mới bước chân vào Võ giả cấp 1 nhưng từ việc tụ tập, cảm ứng và khu sử thiên địa linh khí so với trước đó mà Vương Hạo thực hiện là vô cùng dễ dàng và nhanh chóng. Chính vì vậy nên mặc dù Vương Hạo sử đã thực hiện khu sử Hỗn độn châu chín lần với chín loại nguyên lực khác nhau nhưng vẫn không bị kiệt sức như lần đầu tiên khu sử hỏa thuộc tính linh khí mà thôi động Hỗn độn châu.
Mặc dù đạt được tiêu chuẩn của võ giả về tinh lực là 500 điểm cùng với việc Vương Hạo lại có chỉ số chân nguyên là 99 điểm, xét theo góc cạnh nào đó thì Vương Hạo đã được gọi là võ giả cấp 1. Tuy nhiên do lúc đầu không thể khảo nghiệm ra thuộc tính chân nguyên của Vương Hạo nên việc xét võ giả đối với Vương Hạo không được các vị Lão sư trong Đại học viện quan tâm.
Cho đến hơn hai tháng trước đây, việc phát hiện bản thân Vương Hạo có thể sử dụng hỏa hệ linh khí của Võ lão sư, thì chuyện Vương Hạo mới được các Lão sư trong Đại học viện đem ra mà mổ xẻ. Vương Hạo chính là một trong những đứa trẻ có tố chất đặc biệt nhất từng xuất hiện tại Nam Châu Thành từ xưa đến nay, một đứa trẻ mới 13 tuổi mà tinh lực đạt 500 điểm và chân nguyên lại đạt 99 điểm, nhưng lại không thể khảo nghiệm ra chân nguyên hệ. Một sự việc chưa từng xuất hiện trong quá khứ.
Chính vì việc này mà Nguyễn lão sư sau khi biết lớp Sơ cấp học đồ mình dạy vũ kỹ có Vương Hạo thì đã thực hiện cuộc đối chiến giữa các sơ cấp học đồ hơn hai tháng trước đó.
Kết quả ngoài mong đợi, chẳng những Vương Hạo có thể sử dụng được vũ kỹ mà còn có thể sử dụng được cả kỹ năng “Linh khí quán thể” và “Linh khí xuất thể”. Chính điều này khi được Nguyễn lão sư báo lại tại hội đồng các Lão sư của Đại học viện đã tạo ra một trận tranh cãi quyết liệt.
Từ đó, Hội đồng Lão sư đưa ra hai quyết định, một là nên xem xét các học đồ không khảo nghiệm ra được thuộc tính chân nguyên và thứ hai là xem xét lại việc khảo nghiệm chân nguyên của Đại học viện xem có sự sai lầm nào hay không. Các quyết định này đã làm cho Đại học viện sôi trào.
Các học đồ khi không khảo nghiệm ra chân nguyên mà tinh lực cao từ lâu vẫn chỉ được cho học luyện thể, và dù cho cố gắng thì cả đời cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc võ giả cấp 10 mà thôi, nay những người đó lại được cho học thêm các cách thức vận dụng thiên địa linh khí. Việc này nhằm phát hiện ra người giống như Vương Hạo có thuộc tính chân nguyên ban đầu không kiểm tra được. Kết quả sau đó đạt được là có một số người thực sự có thể vận dụng thiên địa linh khí. Điều này đã làm cho Hội đồng Lão sư Đại học điện đau đầu không thôi.
Sự việc này xảy ra là sau khi kết thúc buổi đối luyện của lớp sơ cấp học đồ của Vương Hạo hồi hơn hai tháng trước. Đến nay, Đại học viện đã phát hiện ra thêm vài người như Vương Hạo, tức là lúc khảo nghiệm chân nguyên không có nhưng lại có thể sử dụng được thiên địa linh khí thuộc tính.
Vì điều này mà Đại học viện của Nam Châu Thành đã liên lạc với các Viện khác ở các thành khác để mà thảo luận và cũng đã lục tìm các điển tịch cổ xem có ghi chép về việc này hay không.
Kết quả, trong các thư tịch cổ điều không có ghi chép, và Hội đồng Lão sư các học viện đã quyết định đặt tên gọi hiện tượng này là hiện tượng “Ẩn chân nguyên”. Và cũng chính vì vậy việc khảo nghiệm chân nguyên sẽ được thay đổi để có độ chính xác cao hơn.
Chỉ một chuyện nhỏ mà đã làm náo động cả vùng phía Nam của Nam Việt Quốc. Cũng vì chuyện nhỏ này mà sau này, các nhân tài có “ẩn chân nguyên” không bị hoang phế và những người không kiểm tra được chân nguyên vẫn không hề từ bỏ hy vọng mình có ẩn chân nguyên mà điên cuồng tu luyện nhằm muốn thức tỉnh chân nguyên. Chính vì sự cố gắng không ngừng của những võ giả mà sau này, Võ giả của Nam Việt Quốc đạt được số lượng cũng như chất lượng vô cùng cao.
Và thực tế có võ giả kiên trì bản thân có ẩn chân nguyên, đã tu luyện đến cảnh giới Võ giả cấp 10 và sau đó thực sự thức tỉnh được chân nguyên thuộc tính, trở thành một truyền kỳ cho các võ giả sau này noi theo về sự cố gắng và lòng kiên trì theo đuổi mục đích, viết nên một Võ giả chi lộ kiên cường.
Đạt được cấp độ võ giả cấp 1 thì ngoài điều kiện là tinh lực đạt 500 điểm ra thì tinh thần lực cùng thân thể phải đạt được yêu cầu. Thân thể phải đủ sức mạnh để chứa đựng lực lượng và Tinh thần lực phải đủ mạnh để khu sử thiên địa linh khí.
Võ giả có thuộc tính chân nguyên đa phần chủ tu luyện tinh thần lực và dùng thiên địa linh khí để nâng cao thể chất và từ đó dung hòa nâng cao lên tinh lực của bản thân. Tinh lực là gồm tinh thần lực và sức mạnh cơ thể. Vì vậy cũng có người tu luyện cả thân thể và tinh thần song song.
Võ giả không có thuộc tính chân nguyên cũng có thể vận dụng thiên địa linh khí để cải thiện thể chất nhưng không thể thu nạp thiên địa linh khí để biến nó thành nguyên lực mà sử dụng như những võ giả có chân nguyên thuộc tính. Họ chỉ có thể tu luyện, chuyển hóa tinh lực thành nội lực để nâng cao sức mạnh thân thể mà thôi.
Vì vậy trong tranh đấu ở cấp bậc võ giả thì việc võ giả có chân nguyên thua dưới tay võ giả không có chân nguyên là chuyện bình thường.
Người có nguyên cao có thể sử dụng bảo khí để mà phát động tấn công nhiều hơn người có nguyên lực thấp, người có sức mạnh tinh thần cao có thể vận dụng thiên địa linh khí một cách nhanh chóng, dễ dàng hơn người có sức mạnh tinh thần thấp.
Nội lực cũng như nguyên lực đều là hạch tâm tu luyện của võ giả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2
Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình.
Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình.
Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt.
Đôi lời cùng bạn.
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK