Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Lưu ý: Đoạn nào nói về Adele thời con trẻ, mình sẽ để là “nàng”, còn đoạn nào nói về thời đã già, mình sẽ để là “bà”)

Xung quanh trở nên yên tĩnh, như thể trong một khoảnh khắc nào đó, căn phòng của Bologo đã tách biệt khỏi trần thế, và trong thế giới nhỏ bé này, chỉ còn mình hắn, cùng với những trang nhật ký trước mặt, chúng lặng lẽ kể lại câu chuyện của quá khứ.

Nét chữ quen thuộc lọt vào mắt, như thể có dòng nước ấm chảy qua cơ thể Bologo, từng tấc dây thần kinh của hắn được thả lỏng, cả những bắp thịt đang kéo căng cũng giãn ra.

Không biết từ bao giờ, trái tim bồn chồn cũng bình tĩnh trở lại.

Tất cả đều chìm vào yên bình.

Bologo luôn cảm thấy Adele có một loại ma lực, bà ấy rất thân thiện và dễ mến, chỉ cần ở bên cạnh bà ấy, là có thể cảm nhận được hơi ấm như ánh mặt trời.

Sau cái chết của Adele, Bologo đã rất lâu không có cảm giác ấy, đôi khi Bologo tự hỏi, liệu mình ngoan cố truy đuổi kẻ ác như này, có phải chỉ để tìm kiếm sự yên bình trong nội tâm hay không?

Bologo bất lực, cũng không có đủ tư cách trở thành người như Adele, người như vậy quá chói mắt, Adele luôn cho người khác một cảm giác được cứu rỗi, bà ấy dùng sức mạnh phàm trần để cứu thêm càng nhiều người rơi vào cảnh cùng khổ.

Đôi khi Bologo nói đùa về việc liệu bức tượng Đức mẹ Chúa Cứu Thế phải chăng được tạc theo hình dáng của Adele.

Adele không thích trò đùa kiểu này, bà thường nghiêm túc tự nhủ với bản thân rằng, bất cứ ai cũng có thể trở thành như vậy, điều này không cố định.

Bà đã trở thành một bà già, trở nên hơi bướng bỉnh và cứng nhắc, nhưng năm tháng vẫn không thể thay đổi vẻ đẹp trong trái tim bà. Bologo cảm thấy rằng trong mắt Adele, hắn như là một chú cừu non lạc lối, đang chờ bà đến cứu.

Bologo không thể cao thượng như bà ấy, tất cả những gì hắn có thể làm là trừng phạt những kẻ mang lại đau khổ và đuổi tận giết tuyệt tất cả những kẻ ác.

Hắn chỉ giỏi bạo lực chứ không thể học được sự ôn hòa của Adele.

Đôi khi Bologo thực sự rất ngưỡng mộ Adele, như thể khi bà ấy dang tay ra, tên tù nhân độc ác nhất cũng sẽ thành tâm sám hối trước mặt bà ấy.

"Nhưng chúng ta không thể quá nhân từ, Bologo."

Giọng Adele vang lên, Bologo nằm trên ghế sofa với cuốn nhật ký trên tay.

Kí ức và giọng nói trộn lẫn vào nhau, dệt thành một ảo ảnh mờ ảo.

Bologo không nhớ được chính xác thời gian, nhưng hắn vẫn mơ hồ nhớ tới cảnh tượng lúc đó, giống như tư thế đang nằm trên sô pha hiện giờ, chỉ là khi ấy hắn đang nằm trên giường bệnh, với với hết băng vải này đến băng vải khác quấn trên ngực.

Tiếng ồn ào của thành phố biến mất, thay vào đó là những tiếng đại bác dữ dội vang lên từ xung quanh, cùng với tiếng gào thét và tiếng súng.

Địch đột kích vào trại ngay giữa ban đêm, giao tranh nổ ra trong mọi ngóc ngách.

Ngọn lửa bùng lên, Bologo ở trong lều có thể nhìn thấy những bóng người đó qua ánh lửa. Chúng tựa như một đám ác ma, giương nang múa vuốt, nhảy múa vũ khúc cuồng hoan trong ngày tận thế.

Adele ngay cạnh mình, nàng vừa nói câu này, vừa nạp lại đạn cho khẩu súng trên tay. Trong mắt Bologo, nàng vẫn luôn là một quân y yếu đuối, nhưng hiện giờ, khí thế phát ra từ người nàng lại sắc bén như một thanh gươm.

"Ta đã nghĩ rằng ngươi không thích vũ khí. Đó là một thứ cướp đoạt mạng người."

Bologo thở hổn hển, mỗi một lần hắn nói, đều sẽ có một cơn đau nhói ở trước ngực, như thể có một lưỡi dao găm vào đó.

"Trước hết, ngươi cần phải có một thanh kiếm sắc trong tay của mình, sau đó, ngươi mới có thể nói chuyện với mọi người về cái gì mà tình yêu và lòng vị tha với tâm thái bình tĩnh."

Adele ném một khẩu súng cho Bologo.

"Thiện chí mà không có vũ lực thì sẽ chỉ bị người ức hiếp."

Vào thời điểm đó, Bologo cảm thấy như mình như vừa mới quen Adele.

"Ta đã nói chuyện với Moore trước đây. Đến lúc thực sự xảy ra chiến tranh, không biết ngươi có hét lên và nhảy vào vòng tay của bọn ta để tìm kiếm sự bảo vệ hay không."

Bologo nghiến răng, lật người và chộp lấy khẩu súng Adele quăng tới.

Trước đó không lâu, một viên đại bác đã nổ ngay gần Bologo, khi tỉnh dậy thì hắn đã nằm trên giường bệnh này, đau nhức toàn thân và thị lực cũng bị ảnh hưởng, cả thế giới trước mặt như bị nhòe đi, giống một bức tranh bị nhòa nước.

Những khối màu lem nhem ghép lại với nhau, tựa như giấc mơ của bệnh nhân tâm thần biến thành hiện thực.

"Giờ thì sao?"

Adele đi tới, kéo Bologo lên, khoác vai của hắn, hai người họ loạng choạng bước đi.

"Ta cảm thấy nhân vật đã thay đổi, cái ôm này thực sự có tác dụng a."

Bologo bắt đầu lảm nhảm những điều vô nghĩa. Trong vòng tay của Adele, hắn có mấy phần giống chim nhỏ nép vào người.

Khắp nơi đều là tiếng súng, lửa cháy hừng hực, cũng may là hắn đã đi lính được một thời gian, đối với tình cảnh khủng khiếp này, hắn bắt đầu tê dại thay vì hoảng sợ la hét.

"Phản ứng của ngươi thực sự khiến ta ngạc nhiên. Ta vẫn luôn nghĩ rằng những tín đồ như ngươi rất dối trá, người xấu hay gì đó." Bologo nói.

Adele bóp cò và bắn trúng kẻ địch xuyên qua lều, máu thấm đẫm vải, nàng đáp.

"Điều này cũng tùy thuộc vào tình huống. Nếu đó là trong một nhà thờ, ta sẽ nói với họ công lý và lòng thương xót, ca ngợi tình yêu và vinh quang của Thần.

Nhưng bây giờ là trên chiến trường, tất cả mọi người đã giết đến đỏ cả mắt. Ngươi có nghĩ rằng những kẻ này có thể nghe lọt tai bất kỳ lời cầu nguyện hay bài ca nào không? Đừng đùa, Bologo.

Chưa kể, nếu ta chắp tay cầu nguyện thì ngươi cái tên này sẽ ngã xuống mất! "

Adele đã cố sức đỡ Bologo. Nàng thấp hơn Bologo một cái đầu, nhưng vẫn gắng đỡ được cái cơ thể thảm thương này.

Tinh thần Bologo có chút mơ hồ, hắn chỉ có thể gật mạnh một cái, cực kỳ đồng ý với lời của Adele.

Hắn nghĩ, nếu mình có thể sống sót qua đêm nay, nghe Adele kể lể những tín điều rườm rà kia cũng không sao, chứ đừng nói đến chuyện tới nhà thờ làm công việc thiện nguyện, nếu được phép, Bologo thậm chí còn muốn chuẩn bị tiệc thánh cùng Adele.

Sau ngần ấy năm, lần đầu tiên hắn cảm nhận được vinh quang của Thần.

Trong đêm đen, Bologo cảm thấy có một tia sáng thần thánh chiếu vào khuôn mặt mình, trong tình huống hiểm nguy như này, ánh sáng đó đã khiến Bologo bật khóc.

Những âm thanh ồn ã đi xa dần, dần dần trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng Bologo lật sách.

Mỗi lần lật trang, cảnh vật trong ký ức đều thay đổi, ngày tháng cũng không ngừng thay đổi, năm tháng cứ thế trôi dần.

Bologo từng nghĩ rằng Adele thường chép lời cầu nguyện vào đêm khuya, nhưng thực tế, nàng chỉ đang viết nhật ký, và nàng vẫn giữ thói quen viết nhật ký cho đến cuối đời.

Từng cuốn nhật ký dày cộp, ghi lại từng ngày từng giây mà Adele đã trải qua, nhìn cuốn nhật ký trong vali, Bologo mới hiểu tại sao Lawson lại tiếc nuối đến như vậy.

Chúng ghi lại cả một đời của mẹ hắn, nhưng giờ hắn lại tặng nó cho chính mình, càng đọc, Bologo càng cảm nhận được sự nặng nề của món quà này.

Hắn cứ như thế mà xem nhật ký của Adele, từ khi Adele nhập ngũ cho đến khi kết thúc cuộc đời quân lữ dài đằng đẵng, nàng bắt đầu cuộc sống mới, tạm biệt nơi chốn cũ.

Nàng từng đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng lại về tới nơi này.

Cảm giác thật kỳ diệu, giống như một người khác tái hiện lại cả một đời của nàng, không chút bảo lưu, cũng không che giấu bất cứ điều gì, bởi vì ngay từ đầu nàng biết cuộc sống của mình ngay thẳng, chính trực và tươi sáng như thế, cho nên nàng không sợ ánh mắt của bất kỳ ai.

Bologo cảm thấy rằng không phải mình đang đọc nhật ký nữa, mà giống như đang đọc lời xưng tội của chính mình.

Bất tri bất giác, trời đã nhá nhem tối, Bologo nằm trên ghế sofa, sau khi đọc xong một cuốn nhật ký, hắn gập nó lại và đặt nó sang một bên trước khi lấy thêm một cuốn khác.

Adele không nói nhiều về quá khứ với mình, nhưng bây giờ Bologo nhìn thấy tất cả từ nhật ký.

Sau chiến tranh, Adele rời khỏi quân đội, nhưng thay vì trở về quê hương, nàng ở lại mảnh đất hoang tàn này cùng với quân đội của Đồng minh Rhine, xây dựng lại thành phố cùng với rất nhiều người.

Sau khi được chiến tranh rửa tội, Adele đã trưởng thành hơn rất nhiều, nàng tiếp tục công việc bác sĩ và giúp đỡ rất nhiều người bị chiến tranh tàn phá. Ngay sau đó, một thành phố mới được xây dựng lên trên đống đổ nát và mang một cái tên mới.

Thành phố của Lời Thề, Opus.

Sau khi thành phố được thành lập, Adele tiếp tục hành thiện, nàng căn bản không nhắc tới kinh nghiệm trong quân đội với người khác, ít người biết vị bác sĩ sùng đạo này lại có một quá khứ như vậy.

Nội dung nhật ký sau đó trở nên vụn vặt, đầy rẫy sinh hoạt thường ngày và các mối quan hệ lộn xộn, những lời phàn nàn của Adele cũng ngày càng tăng.

"Một vài người không thể cứu nổi bằng lời nói và hành động, chi bằng thưởng cho hắn luôn một viên đạn. Loại người này sẽ chỉ khiến tất cả mọi người sống trên đời không hạnh phúc."

"Tại sao những kẻ này lại không chết luôn trong chiến tranh?"

"Thần ơi, đây là thử nghiệm của ngài đối với ta sao? Thật là quá đáng!"

Bologo đã bật cười thành tiếng khi đọc được những chuyện này, có vẻ như Adele, một người đầy nhân ái, cũng có ngày sự kiên nhẫn của nàng bị hao hết.

Trong những cuốn nhật ký sau, những lời phàn nàn như vậy giảm dần, Adele đã quen với điều đó, hoặc là nói đã trưởng thành.

Nụ cười trên mặt Bologo biến mất, Adele đã trải qua rất nhiều thăng trầm, cũng may là đều may mắn sống sót, nàng viết trong nhật ký rằng mình đã tham dự bữa tiệc của các cựu chiến binh và đi gặp lại đồng đội.

Một số chết, một số còn sống, một số bị tra tấn bởi quá khứ đó, còn một số thì biến mất.

"Có ai gặp Bologo không?"

"Đã lâu rồi không gặp."

"Ngươi không biết sao? Đơn vị của hắn là đơn vị đầu tiên tiến vào..."

"..."

Nói đến đây, vẻ mặt của Adele có chút ảm đạm, nàng vẫn nhớ đến người tên Bologo kia, trong trận hỗn chiến lần trước, cả hai đã cùng nhau trải qua một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Đầu tiên là chật vật trốn ra khỏi doanh trại, sau đó sinh tồn nơi hoang dã, giày vò hơn nửa tháng, hai người mới tụ hợp lại với quân đội.

Adele vốn cho rằng Bologo sẽ đến, nàng còn muốn trò chuyện với người bạn kỳ diệu này về cuộc sống gần đây, nhưng giờ nàng mới nhận ra rằng có thể người bạn kỳ diệu này đã chết.

Nàng cảm thấy hơi buồn, nhưng cũng không đến mức đau khổ.

Adele và Bologo đã không gặp nhau trong nhiều năm kể từ cuộc phiêu lưu tuyệt vời đó.

Mặc dù không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đôi khi thời gian và khoảng cách thực sự có thể làm suy yếu một số thứ tưởng chừng không thể phá hủy, cho dù chúng đã từng cứng rắn đến đâu, cho dù sắt đá cũng khó có thể đập tan.

Sau đó Adele tiếp tục sống cuộc sống của mình, nàng vẫn theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, Adele làm tình nguyện viên ở trại trẻ mồ côi sau giờ làm việc, nàng đã gặp rất nhiều người và trải qua rất chuyện.

Adele cũng không phải mạnh mẽ như Bologo nghĩ, trong nhật ký, nàng đã không biết bao nhiêu lần mất đi hy vọng vào cuộc sống, nhưng nàng lại kiên cường trở lại.

Chiến tranh không thể khiến nàng tan vỡ, nên nàng cảm thấy cuộc sống càng không thể khiến nàng tan vỡ.

Nàng không kết hôn mà hết lòng theo đuổi lý tưởng cao cả của mình, nàng nhận một đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi nơi mình làm việc, tên Lawson.

Sau đó các con của Adele tăng dần lên.

Ánh mắt Bologo trở nên nhu hòa… Hắn hiếm khi lộ ra một mặt dịu dàng như vậy.

Kim đồng hồ cũng điểm gần nửa đêm, hắn đã đọc gần hết nhật ký và đứng ngoài dõi theo cuộc sống của Adele, giờ chỉ còn lại cuốn nhật ký cuối cùng để Bologo đọc.

Đưa tay ra, Bologo nhặt cuốn nhật ký cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
kicakicuc
17 Tháng mười, 2022 20:07
Chúc bác nhanh khỏe, để nhiều rồi làm luôn cũng đc. Cảm ơn cv nhé.
cyv97
17 Tháng mười, 2022 18:09
t đạg sốt li bì mấy ngay nay, giờ mới đỡ 1 tí , nhưng phải 1,2 hôm nữa mới khỏi hẳn
kicakicuc
17 Tháng mười, 2022 12:02
Đg hay, c mới đâu......
Hoàn Lê
12 Tháng mười, 2022 17:56
ác ăn cua đồng hết rồi bạn
kennylove811
07 Tháng mười, 2022 23:45
con nít ng ta mắc cỡ mà =))
Nghiant
07 Tháng mười, 2022 12:05
Đừng khinh thường mấy hội nhóm cổ xưa thế chứ bác :v, nó còn tồn tại lâu hơn cả Cục Trật tự thì thiếu gì kẻ bất tử, may ra main phải bị lộ là sở hữu khả năng bất tử gần như hoàn hảo thì mới bị săn. Với như Jeffrey đã nói rồi, trong cuộc chiến giữa những Người thăng hoa thì thông tín chính là sống còn.
869616
07 Tháng mười, 2022 08:59
đọc đến c186 thằng main đẳng cấp thấp + sự bất tử bắt được nó bán cho mấy hội nhóm cổ xưa làm nghiên cứu chắc được khối tài nguyên đủ lên cấp 3 chứ đùa. đối địch mà nó ko biết main bất tử còn có lợi thế chứ nó mà biết main biến thành bảo vật di động quá. :)))))
Hieu Le
06 Tháng mười, 2022 23:13
đọc sơ qua thì thấy main dù khá bạo lực dã man nhưng chung quy vẫn là tốt, kiểu chaotic good ấy. Từ ngày QBCC nổi là rât nhiều truyện Tây huyễn phong cách quỷ dị ra đời muốn tìm 1 bộ main kiểu ác mà vẫn k có.
kicakicuc
05 Tháng mười, 2022 07:15
Bác đọc bộ truyện nào mà main chết ko (chắc có n mà cũng hết tr). Cái việc main bất tử chả ảnh hưởng gì
kicakicuc
04 Tháng mười, 2022 17:19
Quá hay, tả combat đỉnh cao y như xem phim bom tấn. Đoạn vong lặp thời gian giống phim gì mà có Tom Cru đóng ý. Hay thật.
869616
01 Tháng mười, 2022 07:56
đọc đến c15 thấy cũng ok nhưng khởi đầu cho main năng lực bá quá nên mất 1 phần hồi hộp về sự nguy hiểm tuyệt vọng của thể loại này.
zezopk
25 Tháng chín, 2022 06:38
truyện này tác viết lên tay nhiều so truyện trước, càng về sau càng mạch lạc, không như truyện trước tình tiết về sau hơi mất khống chế
cyv97
23 Tháng chín, 2022 09:32
đúng rồi bác ơi, mình up ở cả bên đấy với bên này
julyfunny7
22 Tháng chín, 2022 21:54
Thấy bác có up bên bachngocsach nè phải không nhỉ
Long Nguyen
22 Tháng chín, 2022 21:45
truyện ngày càng hay
cyv97
21 Tháng chín, 2022 22:15
đến chương hiện tại (310) thì đang cuối gđ 1 sắp up gđ 2 nhé b
DanielXX
21 Tháng chín, 2022 12:34
Main level mấy rồi mn?
nduythinh
19 Tháng chín, 2022 00:58
đọc tưởng truyện dịch không :))
anacondaaaaa
15 Tháng chín, 2022 20:58
trùng hợp thôi bác ơi, sao tác biết main có năng lực tự hồi phục được...
ttonline1
14 Tháng chín, 2022 22:33
trong các tả giả mới thì tác này = tầm đại thần cmnr văn phong câu chuyện phải gọi là đỉnh . nhưng viết thể loại hơi kén
connghien
11 Tháng chín, 2022 07:34
Truyện ngày càng hay, lúc đầu hơi bạo lực mà sau tác viết chắc tay thật
Hieu Le
10 Tháng chín, 2022 10:02
cứ tưởng tượng hẹp sắc là lên full sát thương, mà main bất tử cmnr thì giờ chỉ cần lên sát thương thôi chứ kệ mẹ build phòng thủ, hỗ trợ các thứ mà.
Toanthien1256
07 Tháng chín, 2022 11:57
Ầy 1 chương đầy cơm chó...
cyv97
05 Tháng chín, 2022 21:38
Hệ thống tu luyện của bộ này theo như ý hiểu của mình là, đầu tiên chia ra: ác ma, người đi vay, người thăng hoa và ma quỷ. - Ma quỷ là các tồn tại cổ xưa, có quyền năng mạnh mẽ, thường cám dỗ phàm nhân dâng linh hồn của mình ra thông qua các giao kèo. Ma quỷ có 1 vài đặc điểm: tôn trọng trao đổi công bằng giữa giá trị và giá trị, chưa từng nói dối, nhưng những lời nói thật ấy thường sẽ đẩy con người xuống vực sâu hơn... - Ác ma: là những người đã bán sạch linh hồn của mình cho ma quỷ để đổi lấy một thứ gì đó. Khi bán sạch linh hồn thì sẽ bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng, chỉ có thể nuốt linh hồn của người khác để xoa dịu nó, đói quá sẽ mất sạch lý trí và biến thành quái vật. - Người đi vay: bán 1 phần linh hồn để đổi về 1 "Ban ân" đến từ ma quỷ. Cũng bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng do thiếu linh hồn nhưng không đói đến mức mất sạch lý trí, ngoài ra 'Ban ân' là 1 sức mạnh độc lập với Ma trận giả kim. - Người thăng hoa: hệ thống cấp bậc tu luyện của người bình thường sau khi được khắc ma trận giả kim vào linh hồn. Cấp bậc chia theo cờ vua: Giai đoạn 1 - Cảnh vệ Thăng Hoa - Người Thăng Hoa (Tốt/Pawn), giai đoạn 2 - Hiệp sĩ Nguyện Cầu - Nguyện Cầu Giả (Mã/Knight), gđ 3 - Giám mục Phụ Quyền - Phụ Quyền Giả (Tượng/Bishop), gđ 4 - Chiến xa Thủ Lũy - Thủ Lũy Giả (Xe/Rook), gđ 5 - Hoàng hậu Vinh Quang - Vinh Quang Giả (Hậu/Queen), gđ 5 - Đức vua Đăng Quang - Đăng Quang Giả (Vua/King). - Sau khi được thăng hoa thì Người thăng hoa sẽ chọn theo khuynh hướng "hẹp sắc" hoặc "rộng cùn" và được chia thành 8 học phái cơ bản. Trong quá trình thăng cấp lên các gđ tiếp theo có thể diễn sinh ra học phái phụ, đẩy mạnh khuynh hướng ban đầu hoặc tỉa dần theo khuynh hướng khác, hoặc không diễn sinh học phái phụ mà tăng cường học phái chính...
JilChan
04 Tháng chín, 2022 07:15
Mấy chương đầu cv như dịch mình làm thành ebook để lên phone đọc nghe sướng vai :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK