Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full) Review Rating: 7.375 out of 10 based on 12 reviews.
5 Chương mới cập nhật Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Danh sách chương Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Chương 101 "Em chẳng quan tâm",
Chương 102 Một đám rùa đen rụt đầu!"
Chương 103 Cho rằng đây là đánh võ đài à.
Chương 104 “Còn Lý Dục Thần thì sao?”
Chương 105 “Đánh bại như thế nào?”
Chương 106 "Các người nghĩ mình có thể đi được sao?"
Chương 107 "Cậu chính là Lý đạo trưởng sao?"
Chương 108 "Nhóc con, muốn chết!"
Chương 109 “Cố lên nào!”
Chương 110 Ngon thì ông nổ súng thử xem!”
Chương 111 “Còn cả Dục Thần nữa!”
Chương 112 “Không phải chỉ hai triệu tám à?”
Chương 113 Người đầu tiên là Lâm Vân.
Chương 114 "Gọi cô nàng kia lại đây".
Chương 115 “Tôi là Vương Tông Sinh!”
Chương 116 "Đưa hết cho bọn họ đi".
Chương 117 Xem ra chính là kẻ đó.
Chương 117.2: Nhà họ Viên đến cầu hôn
Chương 118: Chủ nhà là quỷ?
Chương 119: Không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi
Chương 120: Lập bẫy
Chương 122 Ngay cả chị Mai cũng phải lắc đầu.
Chương 123 “Lát nữa còn phải đi trông cửa hàng”.
Chương 124 “Thêm ván nữa!”,
Chương 125 Dù là anh em ruột thịt cũng phải rõ ràng”.
Chương 126 Hợp quy tắc”.
Chương 127 Cửu liên bảo đăng!
Chương 128 Đâu có dễ như vậy!”
Chương 129 Đây không phải thiên thuật”.
Chương 130 “Vương Tông Sinh?”
Chương 131 “Liễu Kim Sinh là ai?”
Chương 132 “Bây giờ anh tin rồi, anh thực sự tin rồi!”
Chương 133 Đây là nhiệm vụ quan trọng của các gia tộc.
Chương 134 Chu Húc vẫn không tin.
Chương 135 "Thay người?"
Chương 136 Người tới là Thẩm Minh Xuân.
Chương 137 “Đối phương là ai ạ?”
Chương 138 "Cậu Lý thật thích nói đùa".
Chương 139 “Anh Trương đúng là hào phóng",
Chương 140 Anh ta tự nhủ.
Chương 141 Dù không nuốt nổi cục tức này cũng phải nhịn.
Chương 142 Ông ta thật sự sợ.
Chương 143 Con không dạy là lỗi của người làm cha!
Chương 144 “Cái vị này, cảm giác còn hơn cả thủ đô!”
Chương 145 “Cũng sợ đắc tội với người khác hả?”,
Chương 146 “Không phải đã bàn hết rồi sao?”
Chương 147 mong cô Lâm không thấy phiền lòng”.
Chương 148 Treo cái này vào bên hông”.
Chương 149 Nhưng nhỏ có cái lợi của nhỏ.
Chương 150 Là mình nằm mơ ư?
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK