Mục lục
[Dịch] Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Này! Ông lão! Giao một bản công pháp của lão cho ta.

Tần Lập đi đến trước mặt lão Thích vô cùng nhếch nhác, giơ bàn tay ra nói.

- Tiểu tử kia, ngươi không muốn sống nữa...

A Hổ ở phía sau hô một tiếng, không ít người Nghiệp đoàn thợ săn trong đại sảnh đều quay mặt nhìn về bên này.

Từ xa, có mấy người trẻ tuổi quần áo sang trọng, đang dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Tần Lập, trong đó một gã cau mày nói:

- Này kia không phải là thằng con hoang sao? Hắn không phải bám vào cây đại thụ Thượng Quan gia sao, như thế nào lại chạy đến nơi đây?

- Hừ! Ai biết được, dù sao gần đây thằng con hoang này khuấy động làm cho Tần gia chúng ta không được sống yên ổn. Tuy rằng ta trước nay cũng không ưa nhìn tên tiểu tử Tần Phong kia diễu võ dương oai, tính tình tự phụ tự cho là thiên hạ đệ nhất, tuy nhiên hắn đích thật là niềm hy vọng của tương lai Tần gia chúng ta! Thế mà thiếu chút nữa bị hủy dưới tay tiểu tử này, tính ra, ta càng thêm hận thằng con hoang này!

- Thằng con hoang này không làm cho người ưa thích, tuy nhiên mẫu thân hắn... Hắc hắc!

Trên mặt mấy tên trẻ tuổi cùng một lúc lộ ra vẻ cười bỉ ổi. Mấy người này đều là con cháu dòng thứ của Tần gia, Tần gia là gia tộc thợ săn hạng nhất ở thành Hoàng Sa, nhìn thấy chúng ở nơi này, cũng bình thường không có gì lạ.

- Ta nói này, có nên qua đó, trêu chọc thằng con hoang kia một chút không? Ta thấy hắn dường như cảm thấy rất hứng thú với chiến kỹ Thần cấp của lão Thích!

- Bỏ đi! Để ý đến hắn làm gì? Hạng người không đáng kể đó, đừng làm giảm giá trị con người chúng ta. Cũng chỉ có hai thằng thiên tài ngu ngốc Tần Phong Tần Hổ kia mới đi làm như vậy.

Người này cố ý nói nhấn mạnh rõ ràng hai chữ “thiên tài” làm cho cả đám người lại cười rộ lên.

- Đúng vậy! Không cần để ý tới hắn, hắn nếu dám tu luyện công pháp của lão Thích, không cần bao lâu sẽ đi gặp diêm vương! Hà hà! Đến lúc đó, mẫu thân của hắn, thật ra chúng ta có thể tiếp thu giúp đỡ một chút. Ha ha!

Thanh âm mấy người nói chuyện cũng không lớn, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy nói nhỏ khe khẽ mà thôi. Mà Tần Lập lúc này đang cách bọn họ chừng hơn mười thước, cho nên căn bản không sợ bị Tần Lập nghe được. Huống chi, trong lòng bọn họ cho rằng dù Tần Lập có nghe thấy, thì tên con hoang đó lại dám làm gì bọn họ chứ?

Nhưng khiến bọn chúng không nghĩ tới là, bỗng nhiên Thiết Quyền A Hổ tiếng tăm lừng lẫy ở Nghiệp đoàn thợ săn, sa sầm nét mặt, cất bước đi tới phía mấy người bọn chúng. Mấy tên đệ tử Tần gia đều sửng sốt ngẩn người. Ngày thường mọi người cũng coi như quen biết, gặp mặt gật đầu một cái chào nhau mà thôi. Thực lực A Hổ khoe mẽ tại đây, người bình thường cũng vị tất để hắn vào mắt, mà mấy tên đệ tử Tần gia này, ỷ vào gia tộc sau lưng, tự nhiên cũng không thèm để mắt tới A Hổ quân binh tản mát có một mình như vậy. Cho nên bọn họ đều nghĩ không ra, mục đích A Hổ tìm tới bọn họ.

- Hà hà! Đây không phải A Hổ đại ca sao? Như thế nào hôm nay rảnh rỗi như vậy, không tiếp nhận nhiệm vụ nào sao?

Một tên đệ tử Tần gia tự nhận thường ngày quen biết với A Hổ, cười ha hả hỏi.

- Mấy tên các ngươi! Nói xấu sau lưng người khác, miệng đầy dơ bẩn, sỉ nhục mẫu thân người ta, quả thực không bằng lũ súc sinh!

Hai mắt A Hổ lạnh như băng nhìn mấy tên đệ tử Tần gia, nói giọng âm lãnh.

Lúc này mấy tên con cháu dòng thứ Tần gia đứng chết sửng tại đó, đầu tiên bọn chúng không nghĩ tới trong đại sảnh ồn ào như thế, cũng có thể bị người nghe được. Tiếp theo bọn chúng quả thực sửng sốt, trên đời này... như thế nào còn có hạng người ngu ngốc vậy chứ? Đầu óc hắn có bệnh sao? Tên đệ tử Tần gia vừa rồi chào hỏi A Hổ chợt tỉnh lại, lúc này làm mặt lạnh, cười ngạo nghễ:

- Đúng là chúng ta nói. Rồi sao? Chuyện liên quan gì tới ngươi? Đừng tưởng rằng có chút danh tiếng ở Nghiệp đoàn thợ săn, là có thể không thèm để bất cứ người nào vào mắt. Nói cho ngươi biết, có một số người... cỡ như ngươi không thể chọc vào!

- Ồ! Đúng không?

A Hổ cũng nở nụ cười, trông bộ dáng cười dường như thực vui vẻ. Bỗng nhiên, A Hổ vung cánh tay tráng kiện lên, hung hăng tát một cái, vừa mau vừa mạnh vào mặt tên đệ tử Tần gia này. “Bốp” một tiếng, tên đệ tử Tần gia bị bắn tung ra xa mấy thước, trên mặt lập tức sưng phù lên, vừa há miệng phun ra một búng máu, còn mang theo một cái răng.

“Bốp!”

“Bốp!”

Lại là hai cái tát, đánh hai tên đệ tử Tần gia khác bắn tung ra thật xa.

Trong đại sảnh Nghiệp đoàn thợ săn đang ồn ào náo động, nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này. Người đánh và người bị đánh, phần lớn mọi người đều rất quen mặt. Tuy rằng rất nhiều người đều không ưa thích đám đệ tử Tần gia kiêu ngạo ương ngạnh đó, tuy nhiên người ta có tiền vốn, phần đông người bị khi dễ, cũng chỉ có thể nén giận. Nhưng không biết hôm nay vì sao lại đắc tội với Thiết Quyền A Hổ, tuy rằng trong lòng đều toát mồ hôi lo thay cho A Hổ, nhưng phần nhiều lại là hả giận.

- Đồ súc sinh!

A Hổ phun một bãi nước bọt xuống đất, đi tới phía tên thanh niên đầu tiên bị hắn tát văng ra xa. Gã thanh niên đáng thương chỉ có thực lực Hoàng cấp lục giai, không đợi hắn đứng lên đã bị A Hổ tung một cước đá nằm dài trên mặt đất, cười lạnh nói:

- Thứ cặn bã các ngươi này, trừ dùng danh nghĩa gia tộc để hù dọa người, ỷ thế hiếp người, các ngươi còn có điểm gì khác chứ? Con bà nó! Nhớ kỹ, nếu muốn trả thù, cứ tìm đến lão tử. Ta thật muốn nhìn xem sức của gia tộc Tần gia các ngươi đến cỡ nào, mà để cho mấy tên đồ chó không biết xấu hổ các ngươi tới làm cho ta tức giận!

Tần Lập ngay từ đầu cũng bị một màn này làm có chút hồ đồ, không biết vì cái gì A Hổ liền vô duyên vô cớ chạy tới đánh người, cho đến khi nghe A Hổ nói, sắc mặt Tần Lập cũng sa sầm xuống: mấy tên khốn kia, nhất định nói xấu sau lưng mình cái gì, chỉ có điều không biết vì sao A Hổ lại đột nhiên ra tay.

Lão già nhếch nhác thì làm như không nghe không thấy một màn náo nhiệt bên kia, cười hề hề nói với Tần Lập với vẻ thần bí:

- Tiểu tử! Ngươi lấy cái này, coi như làm đúng rồi! Tin ta đi! Chỉ cần đi vào hồ Phượng Hoàng, tìm được phương pháp điều chế Thiên Huyền đan, khẳng định ngươi có thể trở thành tuyệt thế cường giả! Đây chính là chiến kỹ Chí Tôn nha!

Tần Lập thầm cười lạnh: “Chiến kỹ Chí Tôn chó má gì, điểm mấu chốt đều tại phối phương đan dược kia thôi! Không có đan dược kia, công pháp này cũng không là cái rắm gì, hồ Phượng Hoàng? Phượng Hoàng em gái ngươi à! Gặp quỷ đi thôi! Lão tử hiện tại có chút thực lực như vậy, đi để chịu chết sao?”

Tần Lập hiểu rõ tâm tư lão Thích ngay cả ý niệm nói lời cảm tạ cũng không có, tùy tiện cất bản chiến kỹ Thần cấp vào trong lòng, bỏ đi tới chỗ A Hổ bên kia. Dù sao thứ này cũng đã phát ra mấy trăm bản rồi, ở Nghiệp đoàn thợ săn nơi này, cảm thấy có hứng thú với nó chỉ sợ một người cũng không có. Đừng nói cái gì Thần cấp Chí Tôn cấp, cho dù Bàn Cổ cấp cũng không có người nào thèm đoạt lấy!

Ở phía sau lão Thích còn lớn tiếng nói với theo:

- Này, tiểu tử kia! Nếu có thể đến hồ Phượng Hoàng thu được di tích gì đó, mặc kệ là cái gì, ta đều ra giá cao thu mua hết, giá cao... A! Chết tiệt! Trẻ con bây giờ biết lễ phép càng ngày càng ít...

Tần Lập đi đến bên cạnh A Hổ, mấy tên đệ tử Tần gia giờ phút này đều nằm trên mặt đất, đau đớn rên la, có thể thấy được A Hổ vừa rồi nhất định đã xuống tay rất nặng.

Tần Lập không phải thuộc hạng người tốt, đối với Tần gia cũng không có chút lòng trung thành nào, đương nhiên không hề có cảm xúc gì với mấy tên đệ tử Tần gia bị đánh. Hắn lạnh lùng nhìn mấy người trẻ tuổi nằm như mấy con giun đáng thương trên mặt đất, thản nhiên nói một câu:

- Không có khí phách! Mặt mũi Tần gia đều bị các ngươi đánh mất hết sạch!

A Hổ cười to:

- Tiểu huynh đệ! Lời này của ngươi ta thích nghe! Ha ha, đi! Chúng ta đi uống rượu!

Nói xong hướng sang mấy người trẻ tuổi ngồi bên kia kêu to:

- Hà lão tam, muội muội Vân Yên, muội muội Lãnh Dao, cả Lý Kiếm nữa... Đi thôi!

Mấy người bên kia đứng dậy vẻ mặt làm như không có gì quan trọng, cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào vì sự lỗ mãng của A Hổ, Tần Lập cười cười trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là người trong giang hồ! Xem ra, người trong đội A Hổ này, bản thân cũng đều là không sợ trời không sợ đất đây! Mấy tên đệ tử Tần gia này bị bọn họ đánh, coi như là xui xẻo. Tần gia tuyệt đối không thể vì chút chuyện này, trở mặt với đám người A Hổ. Một tên A Hổ không đáng sợ, nhưng vấn đề là đứng sau lưng A Hổ có vô số kẻ mạo hiểm đại biểu cho các tiểu thế lực! Càng là gia tộc lớn, đối phó với loại chuyện này, càng cần phải xử lý thận trọng, bởi vì một khi không cẩn thận, sẽ dẫn tới nhiều người phẫn nộ!”

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Có thank cho anh không thì bảo

http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK