Mục lục
[Dịch] Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão bà của ta! Quan tâm tới chuyện của người khác làm gì!”

Tần Lập thầm than trong lòng, sau đó vươn tay kéo Thượng Quan Thi Vũ vào lòng mình, đôi mắt chứa đầy thâm tình, không chút nào che dấu dừng ở hai mắt của nàng, hắn khẽ hé môi, từng chút từng chút một hướng tới đôi môi mọng nước của Thượng Quan Thi Vũ.

Trong đôi mắt cực đẹp của Thượng Quan Thi Vũ thoáng hiện lên một tia bối rối vẻ, tuy nhiên ngay lập tức nàng khẽ nhắm hai mắt, khẽ chớp chớp hàng lông mi vừa dài vừa cong vút, trên gương mặt sớm đã đỏ ửng như sắp rỉ máu.

Thời điểm bờ môi hai người chạm vào nhau, trong lòng mỗi người đều thoáng bàng hoàng, cái loại cảm giác tiêu hồn thấm sâu vào xương cốt này, trong nháy mắt tràn ngập vào trái tim hai người. Hai bờ môi gắn liền, Tần Lập không ngừng săn lùng đầu lưỡi thơm tho của Thượng Quan Thi Vũ đang trốn tránh...

Thật lâu sau, Thượng Quan Thi Vũ mới mềm nhũn trong lòng Tần Lập, sóng mắt như nước, hơi thở dồn dập, trong lòng gần như hoàn toàn bị cái loại cảm giác ngọt ngào này chiếm cứ, nàng chỉ cảm thấy, giờ phút này, ở trong lòng hắn chính là chỗ tuyệt vời nhất trên đời này. Về phần chuyện để Tần Lập đi an ủi Lãnh Dao kia đã sớm quên rồi, đã ném lên chín tầng mây rồi.

Tần Lập cố chịu đựng mối dao động trong lòng, hắn biết rằng cho dù ở trong này hắn chiếm thân xác cô gái nhỏ này, nàng cũng sẽ không hề phản kháng. Chỉ có điều nếu như vậy rốt lại cũng không phải ý nàng mong muốn.

“Quên đi! Tiểu đệ đệ... ráng nhịn đi! Đợi sau khi giải thi đấu Chí Tôn chấm dứt, liền tổ chức hôn lễ! Kết hôn sớm thì kết hôn sớm chứ có sao...”

Trong lòng Tần Lập lăn lộn với những ý nghĩ, hắn không biết rằng trong lòng Thượng Quan Thi Vũ, cũng đồng dạng là tim đập nhanh như hươu chạy, vừa rồi thời điểm hai người động tình, từ trên người Tần Lập nàng rõ ràng cảm giác được cái loại dị thường này đã khiến toàn thân nàng mềm nhũn vô lực, vừa sợ hãi, vừa tò mò... Hiện tại thấy Tần Lập đã tỉnh táo lại, biết hắn thương yêu mình, trong lòng nàng ngọt ngào, nhưng cũng cảm thấy có chút mất mát. Tuy nhiên phần nhiều vẫn là tình yêu dành cho Tần Lập càng thêm nồng nàn.

- Thi Vũ! Cho ta cái đó đi.

Cũng không biết Tần Lập nghĩ thế nào, vừa thốt ra xong, chính hắn cũng sửng sốt một chút, tuy nhiên ánh mắt vẫn còn thật sự nhìn đăm đăm Thượng Quan Thi Vũ.

Thượng Quan Thi Vũ đỏ mặt đến nóng lên, cảm giác trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, đầu óc bay bổng đâu đâu, lại kìm lòng không được gật gật, tiếng nói như tiếng muỗi kêu:

- Muội... chúng ta không phải... đã sớm đính hôn rồi sao?

- Cái đó không tính! Ta muốn muội, chân chính làm thê tử của ta!

Tần Lập hai tay nâng gương mặt vô cùng mịn màng của Thượng Quan Thi Vũ, có chút bá đạo nói:

- Ta muốn muội làm nữ nhân của ta! Sau khi giải thi đấu Chí Tôn chấm dứt, chúng ta liền tổ chức hôn lễ, được không?

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ gật gật đầu, trong mắt nhanh chóng dâng lên một màn hơi nước, sau đó vùi đầu vào lòng Tần Lập trong, buồn bã nói:

- Huynh phải luôn yêu muội như vầy!

- Ta sẽ!

Tần Lập không kìm nổi ôm sát Thượng Quan Thi Vũ, thân thể mềm mại kia nóng dần lên... đôi tay hắn cũng không kìm nổi không thành thật lên.

Thượng Quan Thi Vũ từ trong lòng Tần Lập nhảy vọt ra, hai gò má đỏ ửng nói:

- Muội... muội trở về ngủ đây!

Nói xong, vội vàng chạy ra ngoài, không còn chút phong phạm nào của cao thủ cảnh giới Hợp Thiên? Tần Lập ở lại một mình, vẻ mặt cười khổ, đưa tay lên mũi dường như còn dư hương mờ nhạt.

Tần Lập ngẩn người ngồi ở đó một hồi lâu mới đứng lên, thu lại vẻ tươi cười bước ra ngoài. Nhìn thấy phòng Lãnh Dao còn sáng đèn, hơi do dự một chút, Tần Lập bước tới gõ nhẹ cánh cửa.

- Ai?

Lãnh Dao đang ở trong phòng ngắm nghía chiếc vòng tay linh ngọc vạn năm Tần Lập tặng cho nàng, nghe tiếng gõ cửa nàng nhẹ giọng hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

- Là ta! Còn chưa ngủ chứ? Ta có thể vào không?

- A! Là ngươi, chờ một chút.

Lãnh Dao vội vàng cất chiếc vòng tay phía dưới gối đầu, rồi soi gương sửa sơ lại mái tóc của mình, sau đó mới nói:

- Công tử vào đi...

Tần Lập đẩy cửa bước vào, thấy Lãnh Dao sắc mặt ửng đỏ, bộ dáng dường như có vẻ ngượng ngùng, trong lòng thở dài, tuy nhiên vẫn cười nói:

- Tối như vậy còn chưa ngủ sao?

- Ta ngủ không được.

Lúc này Lãnh Dao ổn định lại bình thường, thản nhiên nói giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo vài phần đau thương.

- Là nghĩ tới cừu gia?

Lãnh Dao nhẹ gật gật đầu, sau đó thở dài một tiếng, không nói gì.

- Vậy tỷ không biết ta cùng với bọn chúng, kỳ thật cũng là có cừu hận sao? Hiện tại bọn chúng hận không thể lập tức giết chết ta mới hả giận.

Tần Lập dang hai tay, có chút bất đắc dĩ nói.

- Đừng nói bậy! Không nên nha! Công tử sao có thể chết được!

Lãnh Dao lườm Tần Lập một cái, bất mãn nói.

- Ha ha! Thật ra không có gì, ta biết tỷ đang lo lắng điều gì: tỷ e ngại nhắc tới chuyện báo thù, sẽ làm phiền ta và Tần Gia nên không nói ra, tự mình vẫn không cam lòng, đúng không?

Lãnh Dao thản nhiên ừ một tiếng, sau đó nói:

- Thôi gia thực lực quá cường đại, quả thực là khó có thể rung chuyển. Từ trước ta đã nghĩ đến, bọn họ nhất định rất có thế lực, nhưng mãi đến lúc đi vào Huyền Đảo này, ta mới chính thức hiểu được, cái gì gọi là thế gia siêu cấp! Ta nghĩ suốt cuộc đời này, cũng không có cơ hội báo thù.

Nhìn vẻ mặt Lãnh Dao ủ rũ mất mát, Tần Lập gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, thực lực của Thôi gia rất mạnh! Nếu cứ suy nghĩ theo lẽ thường muốn báo thù, tự nhiên là rất khó.

Lãnh Dao nghe Tần Lập cũng nói như vậy, trong lòng cảm thấy thập phần thất vọng. Cũng không phải là với Tần Lập, bởi vì nàng biết, Tần Lập nói đều là lời nói thật.

- Tuy nhiên, cũng không phải một chút hy vọng cũng không có!

Lời nói kế tiếp của Tần Lập, làm cho cặp mắt u sầu của Lãnh Dao một lần nữa dấy lên ngọn lửa hy vọng.

- Có cái hy vọng gì? Nghe nói cường giả cảnh giới Chí Tôn của Thôi gia, ít nhất cũng có mười mấy người! Với thực lực của chúng ta còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng nữa!

- Nói không đủ sức như vậy, chẳng lẽ tỷ quên bản đan phương bí tịch thượng cổ trong tay chúng ta kia sao? Ta vì cái gì muốn thành lập thế lực thuộc về mình ở địa phương thần bí Cực Nhạc Thiên Cung kia, chẳng lẽ tỷ không hiểu sao?

Tần Lập vẻ mặt bình tĩnh nói tiếp:

- Ta đã tìm tài liệu bào chế Bạo Nguyên Đan không sai biệt lắm, chỉ còn thiếu một loại linh thảo còn không tìm được, linh hoa chế Cố Bản Đan ta cũng đã tìm được trừ bốn loại chỉ trên hải đảo mới có!

- Thật vậy sao?

Trong đôi mắt Lãnh Dao, lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng. Có lẽ trong lòng nàng ngoài báo thù ra, còn lại chuyện hứng thú lớn nhất, chính là luyện đan!

- Đương nhiên là thật! Tuy nhiên, chúng ta không thể luyện chế đan dược ở Huyền Đảo. Mặc dù Tần gia đối đãi tốt, nhưng nơi này rất không an toàn!

- Đúng vậy, trên Huyền Đảo có quá nhiều gia tộc cùng môn phái thật cường đại, cùng với Thánh địa Phổ Đà trước kia, hoàn toàn là không có gì có thể sánh bằng!

Lãnh Dao nói xong, khóe miệng nổi lên một vẻ khinh thường, nói tiếp:

- Nghe nói Tần gia là gia tộc luyện đan nổi danh trên Huyền Đảo, nhưng ta thấy đan dược này, thật sự là rất bình thường nha!

Tần Lập cười khổ, hỏi:

- Trước kia Lãnh gia của tỷ luyện chế đan dược, có tốt như Tần gia không?

Lãnh Dao nghe vậy, không khỏi kinh ngạc, tuy rằng thời điểm gia tộc gặp chuyện không may, tuổi nàng còn nhỏ không lớn lắm, nhưng dù sao cũng có chút ấn tượng, nàng suy nghĩ một hồi, mới nói:

- Nguyên lai là bản bí tịch đan phương thượng cổ kia, khiến tầm nhìn của ta đề cao...

- Đương nhiên, cho nên tỷ yên tâm được rồi! Trong tay chúng ta, có đan phương tốt nhất trên đời này, chẳng lẽ còn sợ thành lập không được một thế lực cường đại như vậy sao? Lãnh Dao! Tỷ có nghĩ tới không, chỉ cần thực lực của tỷ đạt tới cảnh giới Hợp Thiên, thậm chí là cảnh giới Dung Thiên, là tỷ có thể có tuổi thọ mấy trăm năm. Với mấy trăm năm đó đủ để thành lập thế lực của chúng ta vùng lên. Đến lúc đó, Thôi gia ở trong mắt chúng ta, cũng vị tất đã đáng sợ như hiện giờ vậy!

Còn có câu, Tần Lập cũng không nói ra: nếu ta đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, thì toàn bộ Thôi gia có gì đáng sợ? Tuy nhiên hiện tại nói ra như thế có vẻ hơi khoa trương. Chuyện không có nắm chắc có thể làm được, Tần Lập chưa bao giờ nói ra.

Trên gương mặt lạnh như băng của Lãnh Dao kia, rốt cục dần dần hòa tan đi, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, cũng biến thành vô cùng ôn hòa, nàng dịu dàng nói:

- Tần Lập! Cảm ơn công tử!

Mấy ngày sau, đám người Bộ Vân Yên, Lệnh Hồ Phi Nguyệt, Triệu Thiên Thiên, kèm theo một đại đội võ giả Tần gia, lưu luyến không rời cáo biệt Tần Lập, đi trước tới giới thế tục.

Tuy rằng trong lòng Tần Lập cũng có vài phần không muốn, nhưng đồng dạng trong lòng cũng mơ hồ hiểu được dụng ý của mấy người Bộ Vân Yên, trong lòng hắn cũng không biết là cảm kích hay là mất mát. Dù sao, Tần Lập cũng không phải là tảng đá vô tri, không phải không có tâm lòng, chỉ là có chút điềm đạm, thật sự là khó có thể chịu đựng hoàn cảnh này.

Lãnh Dao từ lúc nói chuyện cùng Tần Lập, sau đó liền bắt đầu chuyên tâm khắc khổ tu luyện, ngay cả đan dược cũng rất ít luyện chế. Nàng cảm thấy Tần Lập nói rất có đạo lý, chỉ cần nâng cao thực lực của chính mình, sống lâu thêm một số năm, như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể nhìn thấy Thôi gia bị tiêu diệt! Thời gian mấy tháng cứ như vậy trôi qua, thoáng cái đã đến mùa đông trên Huyền Đảo.

Đương nhiên, toàn bộ Huyền Đảo trừ Tứ Quý Cốc kia là địa phương bốn mùa phân biệt rõ ràng, còn các địa phương khác đều bốn mùa xanh tươi ấm áp như mùa xuân.

Giải thi đấu Chí Tôn mỗi bảy mươi năm mới tổ chức một lần, cho nên, toàn bộ Huyền Đảo bất kể là môn phái gia tộc lớn nhỏ, thậm chí là các võ giả tán tu, đều tụ tập tới tìm vận may.

Đương nhiên, giải thi đấu Chí Tôn đồng dạng sẽ có chết chóc, sẽ có các loại âm mưu, dù sao giữa các gia phái trong đó có rất nhiều người cừu oán nhau, một khi đánh nhau chính là không chết không ngừng.

Hai gia tộc thì không thể tùy tiện sống mái với nhau, nhưng con cháu tộc nhân thuộc hai cái gia tộc đối địch, lại có thể lợi dụng cơ hội này để đánh nhau chí chết.

Bởi vậy, cũng không phải là gia tộc nào cũng dám đưa con cháu ưu tú nhất của mình đi tới tham gia giải thi đấu Chí Tôn, bởi vì cho dù không có thù hận, cũng có loại người lòng dạ hẹp hòi, ganh tỵ cố ý hạ độc thủ. Một con cháu có hi vọng nhất trong gia tộc bị rơi rụng, trên cơ bản chẳng khác nào dập tắt niềm hy vọng tương lai của gia tộc này. Loại chuyện hại người lợi mình này, luôn luôn không ít người cảm thấy hứng thú.

Vị trí Hoàng Kim Cung xuất hiện ở trên đỉnh núi cao nhất Huyền Đảo, cũng chính là ngọn núi Huyền Vũ. Nơi đó, cách thành Phong Sa Tần gia đại khái chừng nửa tháng lộ trình.

Cho nên, từ trước một tháng Hoàng Kim Cung xuất hiện, Tần Gia trên dưới cũng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt. Lúc này đây, Tần Lập là chủ lực còn có hai mươi mấy người con cháu trẻ tuổi Tần Gia thực lực xuất chúng. Ái chà! Phải rồi! Có một số cũng không nhỏ tuổi, cỡ như Tần Văn Hiên vừa mới đột phá đến cảnh giới Hợp Thiên, đều xem như tuổi còn trẻ.

Dù sao, quy định của Hoàng Kim Cung là dưới một trăm tuổi. Mà trải qua ngàn vạn năm tích lũy, mấy giải thi đấu Chí Tôn gần đây, có thể nói cao thủ trẻ dưới trăm tuổi xuất hiện lớp lớp! Tuy nhiên, còn có một điều: tham gia giải thi đấu Chí Tôn, cũng không phải chỉ có thực lực là đủ mà trọng yếu nhất là vận may.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK