Người quen biết A Hổ, đều nói đó là một người tốt, tính cách hào sảng, ra tay hào phóng, đối với bằng hữu rất có nghĩa khí. Người không quen thuộc với hắn, thì lại cho rằng A Hổ mặt mày dữ tợn như hung thần ác sát, nhìn thấy xa xa đều đi vòng tránh đường.
Đối với Tần Lập trong thân thể tuy còn nhỏ nhưng có lối suy nghĩ của người trưởng thành mà nói, tự nhiên là sẽ không sợ hãi hán tử như A Hổ vậy, thậm chí còn có chút cảm giác thân thiết. Phải biết rằng, ở kiếp trước đám huynh đệ và thủ hạ dưới tay của Tần Lập, trên cơ bản đều là những người như A Hổ này.
A Hổ kéo Tần Lập đến một bên. Nơi đó đang ngồi mấy người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, có nam có nữ, cười hì hì nhìn A Hổ. Trong đó một cô gái dung mạo thập phần xinh đẹp nói:
- A Hổ ca! Như thế nào kéo về tới một đứa nhỏ? Nhỏ như vậy, người nhà có thể yên tâm để hắn đi mạo hiểm ư?
Nữ nhân nói xong liếc đôi mắt quyến rũ về phía Tần Lập.
Bên cạnh nữ nhân một thanh niên anh tuấn chừng hai bảy hai tám tuổi, bĩu môi, lầm bầm nói:
- Đồ mê trai! Đứa nhỏ ngươi cũng không buông tha!
- Ngươi nói ai vậy? Hà lão tam, đừng tưởng rằng ngươi thực lực cao hơn lão nương một bậc là có thể nói hưu nói vượn nha!
Nữ nhân không khoan nhượng nói trả lại.
- Được rồi! Cũng không sợ người ngoài chê cười.
Một nữ nhân xinh đẹp sắc mặt lạnh như băng trừng mắt nhìn hai người một cái.
A Hổ nhếch miệng cười cười, cũng lơ đểnh, nói:
- Hừ! Lão bất tử lão Thích, lại ở đó gạt người! Nếu ta không kéo tiểu huynh đệ này lại đây, chỉ sợ bị lão già kia lừa đến chết cũng không biết vì sao lại chết!
- Hả! Lão Thích lại gạt người? Lão lừa đảo đó dường như đã lâu không ra mặt, thật không biết lão vẫn luôn giữ ở chỗ này có tác dụng gì, lăn lóc ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng!
Thanh niên anh tuấn vừa mới nói chuyện cười nói.
Thiếu nữ xinh đẹp kia lúc này không tranh cãi với hắn, gật đầu nói:
- Ta cũng không làm sao hiểu được! A Hổ ca! Huynh ở chỗ này thời gian lâu nhất, lão Thích đã ở đây rất nhiều năm rồi phải không? Nói cũng kỳ quái, huynh nói xem nhiều người bị lão lừa tu luyện cái gì công pháp Thần cấp như vậy, vì sao cũng chưa có người nào quay về tìm đến lão tính sổ vậy?
A khổ cười hắc hắc:
- Tính sổ? Tính sổ cái gì?
Nói xong chỉ chỉ cái ghế dài bên đó, quay sang Tần Lập nói:
- Tiểu huynh đệ! Thật không hiểu cha mẹ ngươi nghĩ thế nào, không ngờ lại cho ngươi đến nơi này du ngoạn. Đến đây, ta nói cho ngươi biết một chút, về chuyện công pháp Thần cấp của lão lừa đảo kia.
Thanh niên anh tuấn, nữ nhân xinh đẹp, cùng với mỹ nữ mặt lạnh kia ngồi ở tại chỗ. Bọn họ đều hiểu rõ A Hổ, biết hắn kỳ thật thoạt nhìn bề ngoài hung ác, trên thực tế là người rất thiện lương, nên đều không quan tâm tới. Dù sao nhiều năm qua, mỗi lần bọn họ đụng tới lão Thích gạt người, A Hổ đều tận hết sức lực đi phá hỏng ý đồ của lão. Lão Thích cũng hết cách không làm gì được. Dù sao, bên trong công pháp Thần cấp của lão có chỗ thiếu sót trí mạng!
Tần Lập ngồi trên ghế, tuy rằng hắn đối với công pháp Thần cấp từ trong miệng lão Thích cũng không cho là đúng. Nhưng xem phản ứng của những người này, dường như bên trong có sự tích gì đó, cho nên hắn cũng muốn nghe xem A Hổ là nói những gì.
- Thật sự có công pháp đó!
A Hổ ngồi trên ghế, nói thẳng ra một câu khiến Tần Lập có hơi bất ngờ.
- Thật sự? Thần cấp?
Tần Lập có chút mơ hồ.
- Lời này phải nói theo rất nhiều năm về trước, kỳ thật bản công pháp kia, chính là năm đó kẻ mạo hiểm từ bên trong hồ Phượng Hoàng mang ra ngoài!
Vẻ mặt A Hổ mang theo vài phần tưởng nhớ lại:
- Vào thời điểm đó, ta còn là một tiểu tử tuổi trẻ, lúc ấy toàn bộ thành Hoàng Sa đều chấn động. Kẻ mạo hiểm vô danh đó, trong một đêm phất nhanh trở thành phú ông. Hắn mang về những thứ vật dụng thời thượng cổ, nếu so với hiện tại tinh xảo hơn gấp trăm lần... không, phải nói một ngàn lần! Ta từng một lần may mắn được thấy qua, đó là một cái chén rất đẹp, rất tinh xảo không biết chế tạo bằng chất liệu gỗ gì!
A Hổ vẻ mặt tán thưởng nói tiếp:
- Thần kỳ nhất, là nước hay rượu rót vào trong cái chén đó, không ngờ lại có thể chứa vào hơn một trăm cân! Quả thực chính là một thần vật nha! Đương nhiên, thời điểm kẻ mạo hiểm kia bán ra, cũng không biết những công dụng này, đều là sau này mới phát hiện. Về phần bản công pháp Thần cấp kia, lúc ấy hắn cũng không có lấy ra. Điều này kỳ thật cũng dễ hiểu, ai chiếm được một quyển chiến kỹ như vậy, cũng không có khả năng lấy ra cho người ta xem. Chỉ có điều qua một năm sau, kẻ mạo hiểm đó vốn chỉ có thực lực Huyền cấp bỗng nhiên lại lần nữa xuất hiện tại thành Hoàng Sa, còn mang theo bản công pháp Thần cấp kia, nói là hắn lại lặn xuống hồ Phượng Hoàng, thập tử nhất sinh mới lấy được. Vì thế, mà bản thân còn bị trọng thương, thực lực tổn hại rất lớn, nên quyết định sau này rời khỏi nghề mạo hiểm. Cho nên hắn giữ bản công pháp Thần cấp này cũng không có tác dụng gì, còn không bằng bán đấu giá nó, cũng có thể thu được một khoản tài phú. Đi tha hương đã lâu nay muốn trở về dưỡng lão.
Tần Lập khẽ nhíu mày suy nghĩ, hắn suy nghĩ: nếu là mình, chiếm được một quyển chiến kỹ Thần cấp, thì tuyệt đối sẽ không bán đi! Cái này giống như một đầu bếp thu được một quyển thực đơn tuyệt thế, bảo hắn lấy ra cho người ta xem là chuyện không có, càng đừng nói bán đi, trừ phi đầu óc hắn có vấn đề!
- Chẳng lẽ, công pháp này có chỗ thiếu sót phải không?
Tần Lập nhẹ giọng hỏi một câu.
A Hổ tán dương nhìn thoáng qua Tần Lập, cười hắc hắc nói:
- Vẫn là tiểu huynh đệ ngươi thông minh nha! Đáng tiếc lúc đó lại không có người nào có thể nhìn ra điểm ấy. Vừa nghe nói có công pháp Thần cấp, toàn bộ đại lục thiếu chút nữa đã chấn động. Những cường giả ngày thường khó mà thấy mặt đều ào ào chạy tới thành Hoàng Sa. Để ta nhớ xem, thời điểm đó dường như cũng không lâu lắm, hình như là... mười ba mười bốn năm thì phải?
Tần Lập bỗng nhiên rùng mình, hắn nghĩ tới một sự kiện: “Người cha hờ mình chưa bao giờ gặp mặt, có thể đi vào thành Hoàng Sa đúng thời điểm đó hay không?”
A Hổ nhớ lại tiếp tục nói:
- Lúc ấy bản công pháp Thần cấp đó, bị một đại nhân vật thần bí giành lấy, rồi sau đó ngay tại ngoại thành Hoàng Sa, còn xảy ra một trận hỗn chiến. Động tĩnh đó... chậc chậc, ở trong thành đều nghe thấy, lúc ấy dân chúng bình thường không ai dám ra khỏi cửa. Cuối cùng, cũng không biết quyển sách kia rốt cuộc bị ai cầm đi. Rồi qua hai năm sau, ngay ở chỗ này, lão Thích xuất hiện, cầm trên tay chính là bản chiến kỹ Thần cấp năm trước. Lúc đó, lão còn không có dơ bẩn như bây giờ!
A Hổ nói tới đây, cố ý dừng lại ngay chỗ hấp dẫn, hỏi Tần Lập:
- Ngươi có thể đoán ra vì cái gì không?
Tần Lập nhíu mày, chậm rãi nói:
- Lúc trước, người thứ nhất nhận được nó, một năm sau thực lực bị tổn hại lớn, sau đó lấy nó ra bán đấu giá. Sau một phen long tranh hổ đấu, bị người đoạt đi, hai năm sau lại một lần nữa xuất hiện... Chẳng lẽ nói người tu luyện công pháp này, đều không có kết quả tốt?
- Đúng vậy!
A Hổ cảm khái nói:
- Sau đó thời điểm lão Thích vừa mới đến nơi đây, từng là người phong độ sáng sủa, chiến kỹ Thần cấp này qua tay lão, phát ra không dưới mấy trăm bản! Ai dà! Cũng chính vì vậy, chỗ thiếu sót của bản chiến kỹ này mới có thể bị lộ ra ngoài! Chiến kỹ thì đích thật là thứ tốt, nói nó là Thần cấp cũng không quá đáng chút nào! Nhưng trên thực tế, tu luyện nó chẳng những tổn hại linh hồn người ta, hơn nữa cách mỗi sáu tháng, sẽ bị niết bàn một lần!
- Cái gì?
Tần Lập ngẩn ra, có cảm giác như lưng phát lạnh, trên đời này, lại có chiến kỹ tà ác như thế sao?
- A Hổ ta cũng không gạt người, nếu không tin, ngươi có thể tìm người khác hỏi thử đi. Nói nó tổn hại linh hồn người ta, là bởi vì sau khi tu luyện nó, trước mắt thường xuyên sẽ xuất hiện các loại ảo giác, khiến thần trí người ta trở nên không ổn định. Càng đáng sợ là mỗi cách nửa năm, nguyên lực của ngươi sẽ bỗng dưng hoàn toàn biến mất một lần, phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu! Mỗi một lần niết bàn, chiến kỹ này đều có thể tu luyện đến một cảnh giới rất cao, cho nên mới nói nó là thứ tốt. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu như kẻ thù của ngươi biết thời gian ngươi niết bàn, hơn nữa... nếu ngay tại thời điểm đó tìm tới ngươi, kết quả như thế nào không nghĩ cũng biết?
Trong ánh mắt A Hổ, có vẻ hơi sợ hãi nói:
- Bảy năm trước, có cái võ giả Huyền cấp lục giai không tin chuyện kỳ lạ đó, tìm tới lão Thích nhận bản chiến kỹ, chỉ tu luyện trong thời gian nửa năm đạt tới Địa cấp nhất giai. Tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, nhưng hắn vừa bước vào niết bàn tu luyện lại, sau lưng kẻ thù liền tìm tới cửa, chết thảm dưới loạn đao... Cho nên, tiểu tử! Nghe xong điều này, ngươi còn muốn tu luyện thứ độc ác này nữa không?
Tần Lập không kìm nổi hít một hơi khí lạnh, sau đó nhìn A Hổ, nói:
- Chẳng lẽ, không có phương pháp phá giải sao?
A Hổ gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên là có, ngay tại mặt sau bản chiến kỹ, có ghi rõ nếu muốn tu luyện chiến kỹ này, phải phối hợp với Thiên Huyền đan. Nhưng bà mẹ nó! Trên đời này cho tới bây giờ cũng không có người nào thấy qua Thiên Huyền đan, càng không nghe nói qua cái phương pháp bào chế nó. Trong hồ Phượng Hoàng, là chỗ có khả năng nhất có phương thuốc đó, cho nên mấy năm nay, vô số người đi vào trong đó. Nhiệm vụ lão Thích giao, cũng chính là thăm dò hồ Phượng Hoàng, lão ra giá cao thu mua cổ vật thượng cổ vớt được từ trong hồ. Hừ! Cho dù thật sự vớt được lên, cũng không nhất định phải bán cho lão. Lão già này, thật không biết trong lòng lão suy nghĩ thứ gì nữa....
A Hổ lẩm bẩm trong miệng, bỗng thấy tên tiểu tử mình kéo tới đây, không ngờ đứng bật dậy, lại đi tới chỗ lão già nhếch nhác kia, hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Có thank cho anh không thì bảo
http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương