Mục lục
[Dịch] Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tần Phong, Tần Hổ khiêu khích trước, sau khi cấu kết người ngoài khi nhục người trong tộc thẹn quá thành giận muốn giết người cho hả giận. Chẳng lẽ đây là tố chất con cháu Tần gia ta?

Tần Hoành Viễn ngồi ở đó, nhìn mọi người phía dưới, giọng điệu lạnh lẽo nói:

- Phạt Tần Phong cùng Tần Hổ cấm túc bế quan một tháng! Tần Lập phòng vệ chính đáng, không có bất kỳ sai lầm! Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt, tất cả đều đi chuẩn bị một chút. Ngày mai... để cho Tần Lập nhận tổ quy tông!

Phía dưới một mảnh yên lặng, tất cả dòng chính, dòng thứ Tần gia đều đứng tại chỗ. Đối mặt quyết định cường thế của gia chủ, bọn họ không có bất kỳ năng lực nào để thay đổi. Một khi đã như vậy ai lại ngốc đến mức đứng ra vì chuyện của người khác? Chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Lập có chút phức tạp. Tên con hoang cho tới bây giờ chưa được ai coi vào mắt, từ này về sau địa vị sẽ phát sinh ra thay đổi nghiêng trời lệch đất! Thậm chí từ hiện tại mà nhìn, Tần Lập nổi bật đều vượt qua Tần Hổ cùng Tần Phong.

Gào thét trong hội nghị tông tộc không ngờ lại không bị trừng phạt gì, một câu cảnh cáo cũng không có!

Mạc Lan mặt xám như tro tàn ngã ngồi trên ghế. Vì đối phó Tần Lập mấy ngày này nàng có rất nhiều thủ đoạn nhỏ. Đến tột cùng có bao nhiêu lọt vào mắt công công (bố chồng)! Địa vị của mình ở Tần gia... Lại nghĩ đến đứa con Tần Phong cưng chiều nhất thực sự bởi vì bị thương lần này mà mất đi tương lai Mạc Lan lại hận Tần Lập thấu xương. Tuy nhiên lúc này nàng không dám biểu hiện bất kỳ chút nào ra ngoài.

Thậm chí sau khi Tần Hoành Viễn nói xong, nàng lại là người thứ nhất đứng ra tỏ thái độ:

- Ta đồng ý...

Nói xong liền vô lực ngã ngồi trên ghế, cảm giác trong tim đều nhỏ máu!

- Chờ đã...

Ngay khi mọi người cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, một thanh âm trầm thấp vang lên. Đúng vậy, là Tần Lập! Ánh mắt mọi người lại một lần nữa rơi lên người Tần Lập, biểu tình tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng khi người gặp họa!

- Ngươi còn muốn nói gì?

Tần Hoành Viễn lạnh lùng nhìn Tần Lập. Nếu không phải vì hai mối làm ăn kia, nếu không phải không muốn đắc tội gia tộc Thượng Quan, Tần Hoành Viễn thậm chí có tâm tư một chưởng vỗ chết Tần Lập.

Tần Lập sắc mặt bình tĩnh, không chút nào bị ảnh hưởng bởi giọng điệu uy hiếp của Tần Hoành Viễn. Hắn vỗ nhẹ sau lưng Tần Hàn Nguyệt, chậm rãi nói:

- Ta nói rồi! Ta không phải là người Tần gia! Đối với việc nhận tổ quy tông, ta không có hứng thú!

- Láo xược!

- To gan!

- Cho thể diện còn không muốn!

Mấy trưởng lão Tần gia coi danh dự như mạng đều giận tím mặt, nói lời răn dạy. Tam trưởng lão lại đứng dậy, hướng về phía Tần Hoành Viễn nói:

- Gia chủ, người thấy không. Tiểu tử này tính hoang dã khó thuần. Tần gia ta đã bao giờ có kẻ như vậy? Nếu hắn nhập tịch Tần gia, vậy lão phu thà rằng rút khỏi!

- Lão phu tán thành!

- Ta cũng tán thành!

Sắc mặt Tần Hoành Viễn bỗng nhiên đỏ lên, cũng nhanh bị tức giận muốn hộc máu. Một mặt là tức giận Tần Lập không biết điều, một mặt khác là tức giận vì mấy lão trưởng lão tuổi già ngu ngốc, thành sự không đủ, bại sự có thừa này.

Quả nhiên, mấy trưởng lão vừa bày tỏ thái độ, rất nhiều người phía dưới ầm ỹ hẳn lên.

- Tiểu tử này không coi ai ra gì, Tần gia ta cần gì người như vậy? Ta không đồng ý!

Nói chuyện là một đứa con thứ của Tần Hoành Viễn. Ngày thường thái độ hắn rất khiêm tốn, ở Tần gia rất được trọng dụng, quan hệ cũng không tệ!

Hắn vừa lên tiếng, rất nhiều người tỏ thái độ theo.

- Đúng. Chúng ta không đồng ý người như vậy nhập tịch Tần gia!

- Tiểu tử này mặt dày mày dạn họ Tần, nhưng không có chút quan hệ gì với Tần gia chúng ta. Chúng ta không đồng ý!

Ánh mắt Tần Hoành Viễn lạnh lùng quét nhìn những người đó, nơi ánh mắt đi qua thanh âm liền nhỏ xuống. Đến cuối cùng, trong đại sảnh nghị sự lại khôi phục yên lặng bình thường.

Tần Hoành Viễn không để ý đến những người khác nữa. Gia tộc này, nếu ở trong tay hắn vậy không tới lượt người khác quyết định!

Tần Hoành Viễn trầm giọng hỏi:

- Tần Lập. Ngươi không biết tốt xấu như vậy không sợ ta truy cứu trách nhiệm ngươi đánh bị thương Tần Phong sao? Ngươi nên nghĩ cho kỹ, ngươi là con cháu Tần gia với việc không phải con cháu Tần gia thì kết quả xử lý chuyện này tuyệt đối không giống nhau!

Lời này của lão rõ ràng là uy hiếp. Tất cả mọi người ngừng thở, khẩn trương nhìn Tần Lập. Mẹ con Mạc Lan cùng Tần Hổ trên đài cũng không nghĩ tới biến cố như vậy, trong lòng đều mong ngóng thằng ngốc Tần Lập này có thể quật cường đến cùng, chống đối với gia chủ. Để cho lão ta hoàn toàn bẽ mặt, vậy thì Tần Lập liền thảm?

Tần gia tuy rằng không phải đại thế gia thứ nhất thành Hoàng Sa, nhưng như vậy cũng không phải ai cũng đều có thể đạp một cước!

Tần Lập ảm đạm cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

- Gia chủ muốn đơn giản là mối làm ăn của Thượng Quan gia thôi. Xin ngài yên tâm. Mẹ con Tần Lập sinh sống dưới mái nhà Tần gia mười ba năm, chung quy cũng hiểu được có ân phải báo. Nếu thành công làm thông gia với Thượng Quan gia, vậy Tần gia của ngài vẫn là Tần gia của ngài. Nếu không thể thành công, cho dù ta nhập tịch Tần gia thì lại có thể thế nào? Dựa theo quan điểm con cháu Tần gia các ngươi, chính là tăng thêm sỉ nhục cho các ngươi thôi. Ta nói... không sai chứ?

Thân hình Tần Hoành Viễn khẽ run lên, trong mắt hiện lên hào quang không thể tin. Miệng của lão hơi hơi mở ra. Từ khi năm mươi tuổi lão lên làm gia chủ, đến nay ba mươi ba năm cho tới bây giờ chưa từng thất thố giống như hôm nay. Bị một thằng nhóc hơn mười tuổi nói đến mức câm mồm không trả lời được!

Đám con cháu khác của Tần gia lúc này cũng đều ngây ngốc nhìn Tần Lập, bao gồm cả mấy trưởng lão kia của Tần gia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Hoành Viễn. Đến hiện tại bọn họ mới hiểu được nguyên nhân chân chính Tần gia kết thân cùng Thượng Quan gia. Lúc trước tuy cũng có đoán trước nhưng đều không thể tin được Mấy năm nay Thượng Quan thông gia với mấy gia tộc khác, cũng không thấy ai có thể lấy bất kỳ mối làm ăn nào từ Thượng Quan gia!

Việc làm ăn của Thượng Quan gia, bất kể cái nào cũng đều làm cho người ta đỏ mắt. Nhưng ai chẳng biết đạo lý thứ tốt phải giữ lại cho mình. Bọn họ căn bản không thể tin được Thượng Quan gia vì một tiểu thư yêu nghiệt mà trả một cái giá lớn như thế!

Mấy trưởng lão Tần gia cùng với rất nhiều con cháu Tần gia hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Tần Hoành Viễn đã thay đổi. Từ sự khó chịu vừa nãy đã chuyển thành tôn kính. Phương pháp gia chủ dùng có lẽ có chút vấn đề, nhưng tim của hắn lại toàn bộ lo lắng cho Tần gia. Lại xem lại bọn họ, trừ việc ồn ào, quấy rầy gia chủ ra, có làm được gì?

Nghĩ vậy, không ít người đều hổ thẹn cúi đầu, mà đứa con thứ của Tần Hoành Viễn mới vừa rồi to mồm nhất thì quỳ trên mặt đất, dập đầu nhận sai!

- Phụ thân. Con hiểu lầm ngài, không thể tưởng được phu thân lo lắng hết lòng vì gia tộc như thế. Con... đáng tội chết vạn lần!

- Gia chủ! Chúng tôi hiểu lầm ngài!

Mọi người ầm ầm nói. Đến lúc này cho dù một số người trong lòng có chút không đồng ý cũng không dám nhảy ra phản đối, vậy chính là thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Tần Hoành Viễn sầm mặt gật đầu, không nói gì. Phản ứng của mọi người đã sớm trong dự đoán của lão. Sở dĩ vẫn không nói là bởi vì đám hỏi cùng Thượng Quan gia còn chưa hoàn toàn quyết đinh. Vạn nhất lan truyền ra ngoài, cuối cùng không thành vậy Tần gia rất mất mặt. Tuy nhiên hôm nay bị nói trắng ra cũng tốt, xem ánh mắt áy náy của mấy trưởng lão mặt tái nhợt kia thì biết được danh vọng của lão ta ở Tần gia đã đạt tới một cái đỉnh! Không người nào có thể vượt qua!

- Được rồi, chuyện này còn chưa có quyết định cuối cùng các ngươi không cần lan truyền ra ngoài. Nếu không... mất mặt chính là Tần gia ta!

Tần Hoành Viễn trầm giọng nói, sau đó khoát tay:

- Đều tản đi. Tần Lập, ngươi ở lại!

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Có thank cho anh không thì bảo

http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK