Dương Thiên Sở nói dứt lời trở lại chỗ xe chở hành lý, lão Hà lúc này đã thu thập hành trang xong đang đứng đợi hắn, sẵn sàng lên đường.
Hạ Phượng Nghi thấy Dương Thiên Sở chuẩn bị đi thật, chạy gấp ra ngoài cửa khách sạn, gọi:
- Dương.. Dương Thiên Sở, ngươi định đi đâu? Ở bên ngoài không thân không quen, lại không có tiền bạc gì cả… sau này biết làm… làm sao?
Dương Thiên Sở dừng người lại một chút, nhưng không hề quay đầu lại, lạnh lùng đáp:
- Hai ta đã không còn liên quan gì nữa, Không dám phiền đại tiểu thư lo lắng, Dương mỗ dù bất tài nhưng còn đủ hai chân hai tay, không chết đói được.
Hạ Phượng Nghi nhìn Dương Thiên Sở bỏ đi mà lòng rối như tơ vò. Phi Yến rón rén tới bên cạnh, hỏi nhỏ:
- Tiểu thư, người còn lo cho hắn ư? Hắn suốt ngày lêu lổng bên ngoài chắc sẽ sống tốt thôi.
- Lúc đó hắn còn có tiền, còn có chỗ đi về. Thôi! Không nói nữa… ai thèm quan tâm hắn ra sao…
Hạ Phượng Nghi hậm hực dậm chân nói.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chả nhẽ trở lại kinh thành.
- Trở lại kinh thành ư? Không được đâu..
Hạ Phượng Nghi vẫn nhìn theo Dương Thiên Sở khẽ lắc đầu:
- Phụ thân ta mà biết nhất định đánh chết hai chúng ta, hơn nữa người trước này còn yêu thương hắn hơn cả con ruột. Nếu biết hắn đi mà không mang theo gì như thế, không chừng lo lắng ảnh hưởng tới sức khỏe…
- Hay … chúng ta cứ nói hắn có tính toán riêng nên tự ý bỏ đi, chúng ta không tìm thấy…
Hạ Phượng Nghi lại lắc đầu:
- Vô duyên vô cớ lại bỏ đi, làm sao phụ thân ta tin cho được.
- Hay là chúng ta trốn đi đâu đó, một năm sau tìm hắn lấy hưu thư rồi trở về..
Hạ Phượng Nghi bực bội:
- Ngươi suy nghĩ một chút rồi hãy nói được không? Hắn xé thư tiến cử rồi, làm sao còn tới huyện Bình Hồ làm việc được nữa mà tìm. Tri huyện đại nhân ở nơi đó lại là bằng hữu của phụ thân ta, hắn không đến đó là người biết ngay, bại lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Phi Yến này mới biết mình gây vạ lớn, hối lỗi nói:
- Đều tại nô tỳ, chỉ nghĩ tới chuyện hắn làm trước kia, rồi lại bênh vực con hồ ly đó là đã tức không chịu nổi, vốn cũng chỉ muốn chọc giận hắn một phen. Không ngờ lần này hắn thực sự có gan, nói đi là đi, sớm biết thế này, nô tỳ…
- Đừng nhắc tới con tiện nhân đó nữa…
Hạ Phượng Nghi quát lên, cố bình ổn một chút mới thở dài:
- Đúng vậy, trước kia chúng ta có khi nhục hắn thế nào, hắn cũng chỉ cười gượng né đi, chưa bao giờ dám phản kháng lại. Không ngờ hai ngày nay hắn thay đổi cả con người, không những mạnh mẽ quả quyết, lại còn nói được lời tình nghĩa như thế… giờ làm sao đây?
Phi Yến lần nữa đưa ra kiến nghị:
- Hay chúng ta cứ đi theo hắn đã rồi từ từ tính.
Hạ Phượng Nghi gật đầu:
- Việc đã tới nước này cũng chỉ đành vậy mà thôi.
Hai người cơm cũng không kịp ăn, vội vã lên xe đuổi theo Dương Thiên Sở.
…
Dương Thiên Sở giận dữ lầm lũi bước đi được một lúc cơn giận cũng nguôi nguôi dần, tỉnh táo suy nghĩ thì đúng như Hạ Phượng Nghi nói, hiện giờ mình không xu dính túi, chẳng quen biết ai, sau này biết sống thế nào.
Đang định bàn bạc với lão Hà thì nhận ra nãy giờ mình theo ông ta, hơn nữa nhìn dáng vẻ lão Hà thì có phần vui sướng, ngạc nhiên hỏi:
- Lão Hà chúng ta đang đi đâu đây? Mà xem chừng ông đã rất vui thì phải.
Lão Hà nét mắt tươi tắn như trẻ lại mấy tuổi, hưng phấn nói:
- Thiếu gia người cuối cùng cũng trưởng thành rồi, trở thành nam nhi đại trượng phi hiên ngang mạnh mẽ rồi, lão nô đương nhiên hạnh phúc.
Dương Thiên Sở cười khổ:
- Trưởng thành gì chứ, vừa rồi cũng là do ta thiếu kiềm chế. Người như thế, ta có đoạn tuyệt cũng không tiếc nuối gì.. chỉ là lại phụ sự trông đợi của bá phụ.
- Thiếu gia từ nhỏ đã thông minh, giờ người lại có thêm chí khí như vậy nữa, còn lo gì sau này không thành công. Đên ân báo nghĩa cũng chỉ đợi ngày mà thôi.
Dương Thiên Sở thấy lão Hà nói như vậy thì hỏi dồn:
- Lão nói vậy là sao? Nhất định là lão có tính toán gì rồi phải không?
- Vốn định tới nơi rồi lão nô mới kể thiếu gia biết, để thiếu gia bất ngờ một phen, nhưng nay thiếu gia đã hỏi tới thì….
Lão Hà ngừng lại một chút rồi bùi ngủi kể:
- Ngày đó lão gia uất ức qua đời, phu nhân cũng đau thương thành bệnh, đến cuối người biết mình bệnh nặng không qua được, thiếu gia tuổi còn nhỏ lại… vì thế mà phu nhân cho gọi lão nô và lão Phúc tới…
- Lão Phúc?
Lão Hà ngạc nhiên:
- Thiếu gia quên rồi sao? Lão Phúc lão nô mấy tuổi, lão nô theo hầu lão gia, lão Phúc hay đưa thiếu gia đi chơi.
- A! Phải ! Xem kìa, sao ta quên được chứ… lão Phúc còn hay giấu cha ta mua kẹo nữa.
- Ài, lão gia cũng hay trách ông ấy hay chiều thiếu gia quá.
Dương Thiên Sở thở phào, tất nhiên là hắn nói bừa, nhưng hắn khôn ngoan biết mẹo nói dối, khéo léo bịa thêm chuyện vô thưởng vô phạt cho thật, quả nhiên lão Hà không nghi ngờ gì. Liền hỏi tiếp:
- Mẹ ta cho gọi hai lão tới rồi sao?
- Phu nhân đưa cho lão Phúc nữ trang mà người mang theo từ thời con gái công chút tích góp, sai lão Phúc đi mua một mảnh đất nhỏ, để để phòng vạn nhất rồi sai lão Phúc tới đó trông coi, giấy tờ thì ở trong tay lão nô. Quả nhiên, sau này thiếu gia tiêu phí hết số gia sản lão gia ở đâu, rồi phải hoàn toàn ăn nhờ ở đậu tại Hạ gia, phải chịu biết bao tủi nhục. Thiếu gia thứ lỗi, có điều lúc đó thiếu gia không có chí khí tiến thủ, không có tương lai, lão nô không dám tiết lộ việc này, sợ chút cơ nghiệp cuối cùng này cũng không còn nữa. Giờ lão yên tâm rồi, thiếu gia nhất định có ngày làm lão gia trên trời được tự hào.
Thì ra là như vậy, dù thứ đó không phải của hắn, ông trời vô duyên vô cớ quẳng hắn đến đây coi như chút đến bù đi. “Mẹ” hắn đúng là tính toán sâu xa, nhưng lão Hà đúng là có công lao lớn, ân tình nghĩa chủ tớ của người thời xưa thật đáng trân trọng, người hiện đại không bao giờ hiểu hết đựợc.
Ít nhất cũng có chốn dung thân rồi, Dương Thiên Sở hào hứng hỏi:
- Nơi đó ở đâu, cách đây bao xa nữa?
- Đó là một thôn nhỏ tên là Tần gia thôn gần huyện Diên Khách, cách đây không xa, chỉ hai ngày đi đường là tới rồi.
Đối với người thời xưa, hai ngày đường đi bộ thật cũng không đáng gì, nhưng với Dương Thiên Sở mà nói đúng là chuyện không dễ dàng, có điều giờ không phải là lúc kêu ca đòi hỏi.
Dương Thiên Sở còn đang muốn hỏi rõ thêm về gia tài bất ngờ của hắn, chợt nghe phí sau có tiếng xe ngựa chạy tới gần, lão Hà quay đầu lại nhìn nói:
- Thiếu gia, là thiếu phu nhân đuổi theo.
Dương Thiên Sở nhìn lại, đúng là ba chiếc xe của Hạ Phượng Nghi.
Vừa rồi hai bên quyết liệt như vậy, coi như không còn tình nghĩa gì nữa. Dù nàng có xinh đẹp bao nhiêu, có mê người bao nhiêu, nhưng chuyện nàm làm với Hải Đường làm hắn ác cảm vô cùng, Dương Thiên Sở dứt khoát không ngó ngàng gì đến nàng, mong rằng cả hai chỉ tình cờ đi cùng một con đường mà thôi.
Thế nhưng khi rẽ vào một ngã re, xe ngựa của Hạ Phượng Nghì vẫn theo sát đằng sau, mà rõ ràng nàng đi theo hắn, bới với tốc độ của xe ngựa dù cùng đường thì ba cỗ xe đó đã vượt qua một khoảng xa rồi.
Dương Thiên Sở không giả vờ không thấy được nữa, hắn muốn giải quyết chuyện rắc rối này gọn gàng, liền đứng lại đợi xe của Hạ Phượng Nghi tới.
Hắn dứng lạie ngựa cũng tới gần rồi dừng lại, Phi Yến thò đầu ra, nhìn hắn đầy ghét bỏ khinh khỉnh nhìn hắn không nói.
Dương Thiên Sở đành lên tiếng trước:
- Không phải chúng ta đã nói rõ hết cả rồi sao, chúng ta không còn liên quan gì nữa. Các cô đi theo ta làm gì?
Phi Yến tính xấu khó bỏ, thuận miệng đốp chát luôn:
- Đây là quan đạo, ngươi đi được cớ gì chúng ta không đi được, dựa vào cái gì mà bảo chúng ta theo ngươi? Báu lắm đấy! Hứ.
Dương Thiên Sở không so đo với mấy cô bé, gật đầu nói:
- Không theo thì tốt, lão Hà có đường khác để đi không? Chúng ta con đường này để họ đi cho rộng rãi. Người ta là đại tiểu thư cao quý, đã không muốn ăn chung với kẻ nghèo hèn, chắc không muốn đi cùng đường đâu, chúng ta nên nhường đường cho rộng rãi.
Lão Hà tuân lời, đang định cất bước đi thì nghe thấy Hạ Phượng Nghi gọi:
- Tương..tướng công, xin đợi đã.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn là tướng công nên cũng có chút ngượng ngập, Dương Thiên Sở rốt cuộc chẳng phải là người làm bằng sắt. Chậm rãi quay đầu lại nhưng không nói một lời.
Hạ Phượng Nghi cắn cánh môi hồng chin mọng, mấp máy một lúc mới nói lên lời:
- Xin… xin lỗi.. vừa rồi là bọn thiếp không đúng… thiếp muốn xin lỗi chàng.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Dương Thiên Sở, hắn nghỉ ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không? Cô tiểu thư kiêu ngao này lại đi xin lỗi hắn.
Dương Thiên Sở chỉ tay vào nàng rồi lại chỉ vào mình:
- Cô.. .cô xin lỗi ta?
Phi Yến ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Hừm! Chẳng qua chúng ta không muốn chọc vào hạng người như ngươi, để ngươi mang cái miệng thối tha đi nói bậy khắp nơi mới xin lỗi mà thôi, ngươi đáng nhận những gì ngươi đã làm, chúng ta chẳng sai gì cả.
Dương Thiên Sở không để ý tới Phi Yến, nhìn sang Hạ Phượng Nghi, thấy nàng nghe Phi Yến nói thể mà chỉ cúi đầu không tỏ thái độ gì cả, nói:
- Đó là lời xin lỗi ư? Sao ta cảm thấy đó như là sự ban ơn thế nhì, tiểu thư là người cao quý, kẻ hèn này không dám nhận cái ơn lớn như vậy đâu.
Thấy Hạ Phượng Nghi mặt đỏ lên, Phi Yến tức tối nói:
- Tiểu thư nhà ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?
- Tiểu thư nhà cô? Đó là ai? Liên quan gì tới ta, cô ta đã làm gì sai mà phải xin lỗi chữ?
- Ngươi…ngươi…
Phi Yến biết mình lại nói sai, xuống nước:
- Là ta nói sai! Ta cũng xin lỗi ngươi, ngươi còn muốn gì nữa.
Dương Thiên Sở nhìn Hạ Phượng Nghi đầy thất vọng, quay đi lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, chúng ta không quen biết, ta chẳng muốn gì ở các cô. Chào!
Phi Yến không nghĩ Dương Thiên Sở thay đổi tới mức đó, không e dè hai nàng chút nào nữa. Thái độ vừa rồi của nàng là không ổn, lại làm chuyện thêo tồi tệ, để hắn đi thật lão gia khẳng định không tha cho tiểu thư:
- Khoan đã!
Phi Yến mím chặt môi lại nói:
- Hôm nay người lên tiếng vũ nhục ngươi là ta, khiến ngươi phải cởi đồ trước mặt mọi người cũng là ta, không liên quan gì tới tiểu thư. Bây giờ ta… ta cởi áo tạ tội với ngươi.. ngươi muốn đánh mắng gì ta cũng được.
Phi Yến run giọng, nhắm mắt đưa tay tháo cúc áo.
Hạ Phượng Nghi vội chộp ngay lấy tay nàng ngăn lại:
- Phi Yến, không được làm thế…!
Phi Yến đã cởi xong nút cổ áo, nước mắt lưng tròng nói với Hạ Phượng Nghi:
- Tiểu thư, một năm sau người khôi phục lại tự do còn phải gả cho người ta, giờ không thể vì một kẻ như hoắn mà đoạn mất tương lai. Còn Phi Yến chỉ là một nô tỳ, vốn chỉ là đồ chơi của chủ nhân, có thể nào cũng sao cả.
- Không được! Ta nói không được là không được!
Hạ Phượng Nghi giữ chặt lấy tay Phi Yến, quay sang nói với Dương Thiên Sở:
- Ngươi… ngươi còn muốn thế nào đây? Chẳng nhẽ thực sự cần Phi Yến cởi đò tạ tội ngươi mới hài lòng sao?
Dương Thiên Sở không ngờ cô bé nha hoàn này vì chủ có thể làm chuyện như thế, thực sự hắn không giận bao nhiêu vì bị vũ nhục, chuyện cởi áo ngay chốn đông người đó cũng tại hắn quá kích động mà làm, không thể trách người khác.
Hắn càng giận hơn vì chuyện của Hải Đường, ỷ mình giàu có cao sang mà nghĩ mình có quyền khinh miệt người khác:
- Cô quá coi thường ta rồi, Dương Thiên Sở ta chưa tới mức vì chuyện nhỏ nhặt đó mà đi làm khó một cô gái. Huống hồ các cô nói đúng, trước đây ta là kẻ không ra gì, có phải chịu cách đối đãi như thế cũng hoàn toàn xứng đáng. Có điều lời xin lỗi là để dành cho những ai thực sự nhận ra sai lầm của mình mà thành tâm muốn sửa chữa, dành cho người bị họ làm tổn thương. Còn thực chất những tiểu thư con nhà cao sang quyền quý các cô đâu để bình dân bá tính vào trong mắt.
Hạ Phượng Nghi đã cài lại áo cho Phi Yến, mím môi nói:
- Vậy tất cả cũng chỉ vì con tiện nhân kia?
Không ngờ chỉ vì mấy câu nói có phận lộn xộn, ý tứ không rõ ràng của mình trong lúc tức giận mà Hạ Phượng Nghi có thể nhìn ra chân tướng, nhưng nàng một lời “tiện nhân” hai lời “tiện nhân” làm hắn càng giận sôi gan:
- Cô không được gọi cô ấy như thế…
Mặc kệ Dương Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi vẫn tiếp tục nói:
- Hóa ra ngươi nổi giân chỉ vì một con tiện nhân, vì nó mà không ngại chịu nhục giữa chốn đông người, vì nó mà ngay cả tiền đồ của mình cũng vứt bỏ
Hạ Phượng Nghi càng nói càng giận, Dương Thiên Sở cũng mất bình tĩnh quát lên:
- Cô ấy không phải là tiện nhân…
- Nó là con tiện nhân, nó do Hạ gia ta mua về ta muốn nó sống thì nó được sống, muốn nó chết thì phải chết, đó là vật sở hữu của Hạ gia ta, ta làm thế thì có gì sai chứ?
- Có thể cô ấy nghèo hèn phải bán thân cho Hạ gia của cô, nhưng cô ấy hiền lành lương thiện, biết quan tâm biết tôn trọng người khác, chỉ không may sinh ra không có gia cảnh tốt mà thôi. Còn cô…
Có lẽ tới cả khuôn mặt Hải Đường thế nào Dương Thiên Sở cũng chẳng nhở nổi, làm sao biết Hải Đường là người thế nào. Nhưng lúc nào hắn giận quá rồi, chỉ cốt nói sao để Hạ Phượng Nghi bị tổn thương càng lớn càng hả:
- Cô sinh ra trong gia đình giàu sang, được học hành dạy dỗ tử tế. Nhưng cô có được cái gì? Bề ngoài đẹp đẽ đấy, nhưng lòng dạ xấu xa, độc ác như rắn rết, so với cô ấy, cô còn hèn kém ti tiện gấp trăm lần.
Hạ Phượng Nghi nào đã bao giờ bị ai xỉ nhục tới mức này, làm sao có thể chấp nhận được, chỉ thẳng mặt Dương Thiên Sở :
- Cút! Ngươi cút đi ngay cho ta, đừng bao giờ để ta thấy mặt nữa.
Dương Thiên Sở lửa giận đầy một bụng, hạng tiểu thư nhà giàu quá cưng chiều ích kỷ cổ chấp tới cùng cực, hắn không còn gì để nói nữa, hừ một tiếng sải chân bước đi.
Hạ Phượng Nghi gục mặt vào thành xe khóc nức nở, Phi Yến cũng vừa khóc vừa khuyên can.
Một hồi lâu sau, bóng dáng Dương Thiên Sở và lão Hà mất hút sau dưới đường chân trời. Lúc này bốn bề là đồng không mông quạnh, không một bóng dáng người.
Từ một bụi cây gần đó, vang lên mấy tiếng sột soạt, rồi có bốn người bước ra, một tên hau háu nhìn hai nàng, cười hăng hắc:
- Tiểu nương tử, quên thằng chồng vô tích sự của cô em đi. Đi theo lão tử ta, đảm bảo cho cô em hưởng khoái lạc trước nay chưa từng có.
Gã dứt lời mấy tên đằng sau cũng reo hò phụ họa, tuôn những lời dâm đãng vô cùng.