Âm thanh êm ái phối hợp với hơi thở gấp gáp phả ra làn hương thơm nóng hổi thơm ngát bên tai Dương Thiên Sở, làm người hắn thoáng chốc đê mê ngây dại, hắn không biết Hạ Phượng Nghi có chuyện gì, hắn không ngốc tới mức cho rằng nàng yên hắn, muốn làm mối tình một đêm mông lung, điều đó không hề phù hợp với tính cách của nàng…
Dương Thiên Sở mặc dù trong lòng còn thầm tình toán, nhưng thân thể thì đã hoạt động theo bản năng nguyên thuỷ rồi, đưa tay ôm gọn Hạ Phượng Nghi vào trong lòng, hai thâm hình dán sát vào nhau trong đêm tôi gây ra sức dụ hoặc cực lớn, cơ thế ấm nóng hương thơm da thịt nữ nhân nhanh chóng kích thích dục hỏa của hắn. Hắc hắc, nếu nàng đã chủ động như thế, thì ta không khách khí nữa, ta đã lâu lắm không được nếm mùi “thịt” rồi.
Tâm tùy ý động, cũng không cần nói nhiều, cũng chẳng cần để ý tới Phi Yến ở ngay sát cạnh hai người, thậm chí điều đó càng làm Dương Thiên Sở tăng thêm khoái cảm khác thường, lập tức xoay mình đè Hạ Phượng Nghi xuống dưới, bàn tay không chút khách khí xâm nhập lên thánh nữ phong, tuy còn cách một lớp áo lót , cũng cảm giác được sự mềm mại mang theo đàn hồi co dãn truyền vào trong tay, tức thì trong đầu như có lựu đạn phát nổ, cảm giác sảng khoái truyền khắp toàn thân ý thứ như mất hết..
- Ư… khoan đã.
Bất ngờ bị tập kích chỗ mẫn cảm của nữ nhân, toàn thân Hạ Phượng Nghi run lên, nàng yếu ớt đưa cánh tay đẩy Dương Thiên Sở ra, thân thể uốn éo muốn tránh khỏi hắn.
Hai tay Hạ Phượng Nghi lập tức bị Dương Thiên Sở dùng một tay thôi đã giữ lấy rồi áp chặt ở trên đầu. Nàng không sao ngăn cản được bàn tay kia Dương Thiên Sở quấy rối nàng, mái tóc bồng bềnh xõa tung ra theo sự vặn vẹo của thân thể.
Dương Thiên Sở cúi đầu xuống, nhưng Hạ Phượng Nghi né trái tránh phải, làm cho Hắn không sao tìm được chính xác đôi môi nàng. Hắn chuyển sang công kích mục tiêu khác, hôn như mưa lên má lên trán cỏ nàng, mũi tham lam hít hà lấy hương thơm trên cơ thể.
- Đừng… đừng ! Thiên Sở, thiếp có điều muốn nói!
Trong lúc động tình, Dương Thiên Sở như không hề nghe thấy rõ ràng, đầu hắn tiếp nhận được chỉ là tiếng ư a của nàng làm cho dục hỏa của hắn sôi lên mãnh liệt.
Chỉ một tích tắc ngừng lại, cánh môi mềm của Hạ Phượng Nghi bị Dương Thiên Sở truy bắt thành công, làm Hạ Phượng Nghi phát ra âm thanh một cách khó khăn “Ư …ư ..”
Dương Thiên Sở cảm thấy u hương ấm áp truyền tới, đôi môi hồng mềm mại khiến hắn say sưa ngây ngất mãi không thôi, hắn tham lam ngấu nghiến môi nàng, trong đầu hắn lúc này chỉ là một màn trắng xóa.
Ngậm lấy đôi môi, hút lấy nước miếng thơm tho, nhưng Dương Thiên Sở còn chưa thỏa mãn điều hắn muốn lúc này là bắt được chiếc lưỡi xinh xắn của Hạ Phượng Nghi , dùng miệng mình quấn chặt lấy ngọn tử đinh hương khả ái đó. Nhưng thân thể Hạ Phượng Nghi vẫn tránh né như trước, càng không sao tóm được cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng. Nhưng chuyện đó không làm khó Dương Thiên Sở được. Bàn tay đang vầy vò nhũ phong của nàng kia, tìm lấy nụ anh đào nhỏ xinh, dùng sức khẽ miết một cái.
"Ư ư ư" Một cơn tê rần đáng sợ hệt như dòng điện chạy qua, giật cho toàn thân Phượng Nghi mất hết sức lực, nàng vừa muốn há miệng kêu lên, thì có thứ gì đó thừ cơ lẻn vào, Hạ Phượng Nghi cảm giác thấy lưỡi nàng bị một lực hút mạnh mẽ hút chặt lấy.
Toàn thân Hạ Phượng Nghi run lên nhè nhẹ, ý thức dần dần rời xa nàng…
Dưới sự truy đuổi cuồn nhiệt của hắn con cá nhỏ kia không bỏ chạy nữa, dừng lại chấp nhận số phận, rồi nhanh chóng làm quen tham gia cuộc chơi đùa.
Thậm chí khi hắn rút lui, đầu lưỡi Hạ Phượng Nghi còn đuổi theo, kéo lại vào trong miệng nàng. Dương Thiên Sở tiến vào đầy tham lam, mút hút đầy đói khát.
Nhiệt độ không khí trong phòng dần dần tăng cao. Mặc dù cái chăn vướng víu đã bị động tác mãnh liệt của hai người đẩy ra, dù trời còn lạnh song trên trán Doãn Xuyên đã lấm tấm mồ hôi.
Thay Dương Thiên Sở không khống chế tay của nàng nữa, hắn dùng cả hai tay vuốt dọc thân hình mơn mờn tràn căng nhựa sống, miệng rời khỏi đôi môi mềm kia, trượt qua cổ đi xuống phía dưới.
Chiếc miếng nhỏ được giải phóng, Hạ Phượng Nghi gian nan thở gấp nói:
- Thiên Sở… thiếp có điều muốn nói…
- Không sao cả, ta vẫn nghe đây…
Miệng nói nhưng động tác vẫn không hề chậm chễ, chuyển lên đồi ngực này nảy nở, ngậm lấy hạt lạc nhỏ đã săn lại kia …
Hạ Phượng Phi lại khẽ rên lên một tiếng, khoái cảm chết người ban này dồn lên đầu nàng, Hạ Phượng Nghi yếu ớt đặt hai tay lên vai hắn, hít sâu một hơi, lần này rút kính nghiệm, nàng nói liền một mạch :
- Thiên Sở, chàng có còn muốn quay lại thế giới của chúng ta nữa hay không ?
- Hả?
Động tác của Dương Thiên Sở hơi khựng lại, hắn không nghe nhầm chứ?
- Là thế kỷ hai mươi mốt, là thời hiện đại, chàng chưa quên mình từ đâu tới đấy chứ?
Câu nói này như một sô nước lanh, tạt mạnh vào người, làm dục hỏa của hắn hoàn toàn mất hết, trong lòng chấn động vô cùng, làm sao nàng biết được điều đó, thân phận của hắn bị bại lộ .. mà khoan nàng nói thế giới của chúng ta.
Dương Thiên Sở thốt lên:
- Nàng nói cái gì?
Hạ Phượng Nghi đưa bàn tay nhỏ để lên miệng hắn, nói khẽ:
- Đừng kích động, nói nhỏ thôi. Mặc dù thiếp đã ngầm kiểm tra Phi Yến không phải là người của bọn chúng, nhưng chúng ta phải cận thận. Với lại thiếp không có nhiều thời gian. Chàng nghe rõ chưa?
Dương Thiên Sở nghe rất rõ, hắn làm sao không kích động được, trái tim hắn còn đang đập to hơn tiếng nàng nói đây này, tuy hắn chưa hiểu chuyện gì cả, nhưng hắn biết hoàn cảnh này cần phải hết sức bình tĩnh, nghe theo nàng.
Vì vậy Dương Thiên Sở gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Hạ Phượng Nghi buông tay ra, khẽ đẩy người hắn sang bên cạnh. Nhưng vẫn dán sát vào người hắn, miệng kề lên tai phả làn hơi nóng bóng kích thích, nhưng Dương Thiên Sở hoàn toàn không còn chút dục niệm nà nữa.
Hạ Phượng Nghi hạ thấp giọng nói:
- Có phải trước khi bị đưa tới đây không lâu, chàng có đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Dương Thiên Sở chuẩn bị đi làm, nên hắn có tới trung tâm sức khỏe kiểm tra y tế toàn diện, để xác nhận đủ điều kiện sức khỏe để công tác. Hắn cũng hạ thấp giọng sao cho chỉ hai người nghe thấy, đáp:
- Đúng thế!
Chỉ nghe Hạ Phượng Nghi nói:
- Nơi chàng tới thực chất là cơ sở điều tra của một tổ chức, nhằm tìm kiếm những người phù hợp cho thí nghiệm của bọn chúng. Thí nghiệm này nhằm đưa con người ngược trở về quá khứ, tất nhiên là thân xác của con người thì không thể đưa về được, chỉ có sóng điện não có thể mã hóa thành dữ liệu, chuyển về quá khứ trong con người có điều kiện thích hợp thương ứng…
Nghe tới đây Dương Thiên Sở như chết lặng, hắn không biết phải có cảm xúc gì vào lúc này nữa, chỉ cảm thấy quá hoang đường:
- Sóng điện não gì? Lại còn về quá khứ chuyện này quá vô lý. Không! Không thể!
Vì có chút kích động, giọng nói của hắn lại to dần ! Hạ Phượng Nghi một lần nữa đưa tay bịt lấy miệng hắn, giọng nói có hơi chút bực bội:
- Chúng ta đều đang ở đây, trong quá khứ, với ký ức của mình, nhưng lại ở trong cơ thể của người khác, điều đó chưa đủ để chứng minh sao? Chuyện có vô lý hơn nữa chàng cũng phải tin.
Đúng như vậy, hoàn cảnh hiện tại của hắn đã là sự chứng minh tốt nhất rồi, nhưng Dương Thiên Sở vẫn khó cảm thấy tiếp nhận, hỏi lại:
- Nói vậy nàng cũng là người cùng thời với ta?
- Vậy chàng muốn kiểm tra cái gì mới tin đây? Chứng minh nhân dân hay là bằng lái xe, đáng tiếc hai thứ đó thiếp đều không mang theo được.
Dù khó tiếp nhận, nhưng lời nói của nàng làm hắn hoàn toàn tin rồi, Dương Thiên Sở nôn nóng hỏi:
- Vậy tại sao đến giờ nàng mới nói cho ta biết?
Hạ Phượng Nghi đáp:
- Thiếp không thể nói được, người nhà của thiếp còn nằm trong tay bọn chúng, thiếp không dám làm gì khác mệnh lệnh của bọn chúng. Thiếp khác với chàng, sóng điện não của thiếp có thể kết nối hai chiều với hệ thống của thời hiện đại, thiếp có thể liên lạc được với thời hiện đại, nhưng bọn chúng cũng có thể theo dõi được hành động của thiếp. Chỉ có điều không hiểu sao tới đây thì kết nối bị nhiễu dân tới tối nay kết nối bị đứt, không biết do vị trí này có gì đặc biệt hay hệ thống bên kia có hỏng hóc, thiếp mới có cơ hội tranh thủ nói chuyện với chàng. Những lúc khác thiếp phải đóng vai của mình, không thể tiết lộ chút nào, hơn nữa không biết được những người xung quanh, ai là người của bọn chúng nữa.
Dương Thiên Sở lúc này chấp nhận câu chuyện cực kỳ điên rồ này rồi, đầu óc nhanh chóng tổ chức lại những gì nàng nói, nhớ ra một giật mình hỏi lại:
- Nàng hỏi ta có muốn trở lại không? Nói vậy là ta còn chưa chết.
Hạ Phượng Nghi gật đầu khẳng định:
- Đúng thế! Thiếp và chàng đều đang được tổ chức đó nuôi sống ở trạng thái thực vật để duy trì bộ não được kết nối với hệ thống.
Hắn còn sống, hắn còn có thể trở về, còn được gặp lại cha mẹ, anh chị của hắn. Khóe mắt Dương Thiên Sở ươn ướt, cố trấn tĩnh nói:
- Vậy bọn chúng là ai? Và thí nghiệm mà nàng đang nói là gì?
Hạ Phượng Nghi khẽ lắc đầu:
- Thiếp không biết rõ tổ chức này là gì, chỉ biết có rất nhiều quốc gia tham dự, bời thiếp được nhìn thấy rất nhiều nhà khoa học tới từ nhiều nơi trên thế giới, thậm chí một số người rất nổi tiếng được cho rằng là đã chết. Chắc chắn là bọn chúng làm thế để giữ bí mật …
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Còn nghiên cứu đó, có vẻ như là thí nghiệm đưa người về quá khữ, hơn nữa còn muốn tác động đến quá khứ, kiểm tra những ảnh hưởng của nó tới thế giới hiện tại, mục đích không rõ ràng. Ôi không kịp nữa.. hình như bắt đầu có kết nối trở lại với hệ thống …
Dương Thiên Sở cũng giật mình, không thể được, hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi.
Hạ Phượng Nghi gấp gáp nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa chàng nghe kỹ đây, Phi Yến có nói Lưu viên ngoại muốn chàng không kể Tây Du Ký nữa phải không? Đây có lẽ do lịch sử tự động tìm cách ngăn chàng phát tán Tây Du Ký trước thời đại, nhưng chàng không được dừng lại, chàng phải tiếp tục bất kể khó khăn gì cản trở phía trước, nhiệm vụ của tràng là truyền bá Tây Du Ký để thử tác động của nó tới hiện tại, tác động này dù có hẳn cũng không lớn nên mới được chọn … Ôi! Không, tín hiệu đã rất rõ rồi.
Làm sao có thể, kể Tây Du Ký là do hắn tự quyết định đâu, có ai sai khiến gì, nhưng lúc này có điều còn làm hắn quan tâm hơn, gấp gáp hỏi:
- Vậy làm thể nào để chúng ta có thể quay trở lại.
- Không kịp, thiếp không nói được, hệ thống đã kết nối …
Hạ Phượng Nghi nói rồi ngồi bậy dậy, quay trở về chỗ của mình.
Dương Thiên Sở lòng nóng như lửa đốt, tời lúc này thì hắn bất chấp tất cả, giữ chặt lấy tay nàng :
- Không! Nàng phải nói rõ cho ta đã…