Nghe thấy Tào chưởng quầy nói vậy ba người còn lại đều hơi chút kinh ngạc.
Một lượng bạc tức là một sâu tiền, cũng chính là một nghìn văn tiền rồi, đây là con số mà hiện giờ phải ba bốn ngày thu nhập nhiều nhất bọn họ mới có thể kiếm được. Một ngày một lượng bạc đúng là một đãi ngộ cực tốt.
Mặc dù vừa rồi rất tức giận, rất xấu hổ nhưng Phi Yến vẫn chăm chú nghe hai người nói chuyện.
Thoáng ngạc nhiên và vui mừng qua đi rất nhanh, Phi Yến lại lo lắng, buổi tối vẫn phải thuyết thư thì trở về sẽ quá muộn, trên đường có lẽ sẽ không an toàn chút nào. Nếu là nàng nàng sẽ không đồng ý, nếu chỉ thuyết thư vào buổi trưa thôi thì nhận nửa tiền cũng được. Nhưng nàng bài học vừa rồi làm nàng không dám tùy tiện lên tiếng nữa, chỉ đưa ánh mắt nhìn Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở cũng hơi trầm ngâm, hắn cũng nghĩ tới điều Phi Yến đang lo lắng, nhưng đó lại không phải là điều hắn lo lắng nhất. Trong lòng hắn rất hiểu giá trị của mình lúc này, Tào chưởng quầy mấy hôm nay chịu khó đến nghe thuyết thư hẳn cũng là vì muốn nghe ngóng tình hình thu nhận của hắn, lúc này vì cấp thiết muốn đánh lại Thịnh Hải Lâu cho nên đưa ra cái giá khiến hắn khó lòng từ chối này, nhưng hắn cũng không dám xác định trong đám đông kia thực sự có bao nhiêu người có đủ khả năng tài chính mà đi theo tới Thái Bạch Lâu nghe thuyết thư, và từng đó người chi tiêu liệu có bù lại được số tiền mà tào chưởng quẩy hứa trả cho hắn không, nếu như mà không thể, thì giỏi lắm hắn chỉ có thể thuyết thư được ở Thái Bạch Lâu ba bốn ngày, không kiếm được ra tiền thì lúc đó Tảo chưởng quầy cũng không thể “vì lòng hâm mộ” mà không đá đít hắn ra ngoài đường.
Mặt khác lúc này hắn chấp nhận đề nghị của Tảo chưởng quầy chắc chắn sẽ mất lòng số đông độc giả, vẫn trả tiền cho hắn nghe thuyết thư nhưng không đủ khả năng vào Thái Bạch Lâu, bỏ chuyện dang dở lúc này khó tránh khỏi cái tiếng tham tiền bất nghĩa. Người xưa rất chất phác những cũng rất thẳng thắn, đối với loại người bất nghĩa, đừng mong đứng chân ở nơi này nữa.
Sau này nếu có bị Tào chưởng quẩy đá khỏi Thái Bạch Lâu, thì hắn trở lại thuyết thư không bị người ta ném cà chua trứng thôi vào mặt cũng là may mắn rồi.
Chuyện này đối với Tào chưởng quẩy có không có được kết quả như mong muốn mà nói cùng lắm chỉ mất một bữa ăn, mất đi tiền công vài ngày, nhưng đối với Dương Thiên Sở sẽ mất hết tất cả. Dương Thiên Sở không khỏi than thầm đúng là bụng dạ người làm ăn.
Nghĩ thế nhưng tất nhiên Dương Thiên Sở không thể nói trắng ra được, hơn nữa cuộc đám phán mới chỉ bắt đầu thôi, ra giá trên trời trả giá dưới đất cũng là chuyện thường tình, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh cả. Nên không vội vàng tỏ ý gì cả chỉ ướm lời trước:
- Tào chưởng quấy rất hào phòng, cho dù kể hai canh giờ thì số thù lao này cũng rất cao rồi. Bất quá, huynh muội chúng tôi còn phải trở về Tần gia thôn nữa, mỗi chuyến đi tới hơn mười dặm đường, bữa thối thuyết thư xong mới về thì quá muộn ….
Tào chưởng quầy nghe hắn nói chừng như cũng đã xuôi xuôi rồi, tức thì vui mừng vỗ ngực khảng khái nói:
- Chuyện này Tào mỗ cũng sớm tính rồi! Chuyện ăn ở của tiên sinh Tào mỗ sẽ bao hết, một ngày hai vừa trưa tối, Dương tiên sinh và Dương cô nương đều ăn ở Thái Bạch Lâu. Còn về phần nhà ở, Tào mỗ trước kia có một căn nhà cũ từ thửa còn hàn vi ở ngay trong thành, nhớ tình cũ nên lưu luyến chưa bán nó, vẫn cứ để không ở đó, căn nhà khá rộng rãi, có vườn có bếp, vài ba người ở vẫn thoải mái, Dương tiên sinh không ngại cứ dọn tới đó ở, Tào mỗ còn đỡ tốn công coi chừng...
Ông ta nói thì rất khảng khái, làm Phi Yến lúc này cũng dao động, Đại Bao Thiết Ngưu không ngừng lớn tiếng khen tào chưởng quầy có nghĩa khí, vừa chúc mừng Dương Thiên Sở vừa nâng chén kính Tào chưởng quầy.
Thế nhưng Dương Thiên Sở đâu có ngốc, nghe qua thì điều kiện rộng rãi đấy, nhưng kỳ thực ở tửu lâu lớn thế này một ngày làm thêm hai suất cơm thì cơ bản giá cả chẳng đội lên chút nào, ngay cả bữa cơm ở lầu ba xa hoa này đây cũng thế. Người ta tốn tiền chủ yếu là vì mua cái chỗ hay chính xác hơn là mua cái danh, cái thể diện chứ tiền bữa ăn đáng là bao so với số đó.
Mà căn phòng kia rốt cuộc vẫn là cho ở nhờ, muốn đuổi đi thì thiếu gì lý do.
Tức là cơ bản so với ban đầu chả có gì khác biệt, có rủi ro gì vẫn là một thân hắn phải gánh hết.
Tào chưởng quấy đúng là giảo hoạt, có điều ông ta coi thường đối thủ, đắc ý quá sớm nên đưa ra hết quân bài của mình rồi.
Nhưng muốn đưa ra điều kiện mặc cả thì trước tiên phải chứng tỏ giá trị của bản thân, để người ta thấy cái lợi không thể từ chối được đã. Dương Thiên Sở gật gù nói:
- Hiếm có người suy nghĩ chu toàn lại hào phóng như Tào chưởng quầy, vậy chúng ta nên chính thức bàn kỹ hơn về công việc trước đã. Ta muốn nói vài điều. Thứ nhất, chuyện hiện giờ ta đang kể bỗng nhiên chuyển tới Thái Bạch lâu kể, thay đổi quá sức đột ngột sẽ làm mọi người phản cảm chưa chắc gì đã có lợi cho Thái Bạch Lâu. Tốt nhất Dương mỗ sẽ chuyển tới trước cửa Thái Bạch Lâu kể trước, để mọi người có thói quen tới Thái Bạch Lâu nghe thuyết thư đã, hơn nữa lại còn tiện tuyên truyền quảng cáo cho Thái Bạch Lâu, làm nhiều người biết tới Thái Bạch Lâu hơn, lại có thể tạo ấn tượng Thái Bạch Lâu làm ăn hưng vượng, thực khách đông đảo. Hơn nữa buổi trưa thuyết thư xong, hẳn người nghe cũng tiện thể vào Thái Bạch lâu.
Điều này Dương Thiên Sở một là thực hiện bước đệm để loại bỏ nguy cơ sau này nếu hắn đột ngột bỏ khách vào Thái Bạch Lâu thuyết thư, vừa được lợi không ít cho Tào chưởng quẩy. Khéo léo uyển chuyển, đẹp cả đôi đường.
- Đúng, đúng!
Tào chưởng quầy, trố mắt há mồm, bởi thường thì những người có học thời đó coi khinh chuyện làm ăn buôn bán, Tào chưởng quấy không ngờ Dương Thiên Sở còn hiểu cả chuyện kinh doanh buôn bán, hơn nữa nói ra những điều ông ta chưa từng tính đến, nhất thời chỉ biết luôn miệng gật đầu tán đồng.
Dương Thiên Sở tới lúc này mới đem điều trọng điểm nhất nói ra:
- Thứ hai, đợi Dương mỗ kể hết Tây Du Ký rồi, thì mọi người cũng có thói quen tiếp nhận tới Thái Bạch Lâu thuyết thư, lúc đó bắt đầu kể câu chuyện mới Dương mỗ sẽ vào trong Thái Bạch Lâu thuyết thư.
- Câu chuyện mới sao …
Tào chưởng quầy hơi chột dạ, lo lắng nói:
- Ông yên tâm, câu chuyện này ta đã nghĩ ký trừ trước rồi, đảm bảo càng tuyệt vời hơn. Dương mỗ du lịch tứ hải, truyện kỳ la đầy một bồ. Nhất định còn được hưởng ứng hơn cả Tây Du Ký.
Dương Thiên Sở mỉm cười, dáng vẻ vô cùng tự tin.
Phi Yến thầm bĩu môi, vân du tứ hải đâu ra, vân du ngõ hoa phố liễu thi có, chẳng biết mấy câu chuyện này là có phải do con hồ ly tinh nào dạy cho không nữa.
- Được, được vậy cứ nghe lời tiên sinh.
Tào chường quầy gật đầu lia lịa, thầm nghĩ Dương Thiên Sở tới trước Thái Bạch Lâu kể Tây Du Ký trước, như thế cũng đã là đạt được nửa kế hoạch rồi.
Dương Thiên Sở mỉm cười nhìn Tào chưởng quầy nói:
- Vậy chúng ta ký hợp đồng nhé.
- Hợp đồng?
Tào chưởng quầy hơi ngớ ra hỏi lại:
Dương Thiên Sở nhớ ra chắc thời này người ta chưa dùng chữ hợp đồng vội lục loi trí nhớ tìm đủ từ ngữ loại khái niệm tương đồng diễn đạt:
- À tức là loại giấy tờ như văn tự, giao kèo…
Tào chưởng quầy hiểu ra, nhưng thái độ tỏ ra do dự.
- Thì ra Dương tiên sinh muốp lập văn tự.
Dương Thiên Sở cười thầm, quả nhiên lão già này muốn ăn cháo đá bát, không địch lập hợp đồng để tiện đuổi hắn khi không được việc đây mà, lúc nãy chỉ là dự đoán, giờ mới được chứng thực lòng không khỏi có chút không thoải mái, liếc nhìn lão giọng điệu không khỏi mang chút mỉa mai:
- Vậy ra Tào chường quầy không muốn lập văn tự?
Tào chưởng quầy sao không hiểu ra ý tứ của hắn nên có chút bối rối, vốn lão coi thường Dương Thiên sở là thư sinh, hoàn cảnh khó khăn, không hiểu chuyện kinh doanh thì chỉ cần vài câu nói ngon ngọt là siêu lòng. Hiện giờ phát hiện ra mình nhầm hết cả, hắn không dễ chơi chút nào.
Làm ăn đương nhiên cần tính toán thiệt hơn, nhưng cũng cần chút mạo hiểm, Tào chưởng quầy mau chóng lấy lại tâm tình, sảng khoái nói:
- Đương nhiên là lập văn tự rồi, người đâu mang giấy bút lại cho ta.
Dương Thiên Sở tiếp tục nói:
- Bất quá Dương mỗ có yêu cầu , thứ nhất lập ước định một tháng, trước tiên trả thù lao một tháng trước. Nếu như quá một tháng muốn tiếp tục, thì chúng ta thương lượng trước ba ngày.
Lời này vừa nói ra sắc mặt Tào chưởng quấy lập tức lại trở nên khó coi rồi. Cảm thấy Dương Thiên Sở quá đáng, mình nể nang chiều theo chấp nhận lập văn tự rồi, lại không biết điều càng trở nên kiêu ngạo.
Nhìn ra tâm tư của Tào chưởng quầy, Dương Thiên Sở mỉm cười nói mỉa:
- Ồ chẳng lẽ tào chường quầy thích lập ước địch lâu dài hơn?
Tào chưởng quầy toát mồ hôi, lúc này nói đúng cũng không được nói không cũng không xong, chỉ đánh cười giả lả, mời Dương Thiên Sở uống rượu thấm giọng,
Dương Thiên Sở đương nhiên cũng không làm khó lão thái quá, hắn cũng rất cần món thu nhập này, nói mỉa mai người ta cho hả chẳng được tác dụng gì. Hơn nữa người làm ăn phải như thế, không thì họ chết đói.
Dương Thiên Sở hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, cười tiếp lời, chỉ ra lợi hại thuyết phục lão:
- Nếu như trong một tháng Dương mỗ không được hoan nghênh thì sao? Chẳng lẽ làm cho Tào chưởng quầy bị thiệt? Còn về phần trả thù lao trước, thì nói thật ra huynh muội tại hạ đang thiếu tiền, giờ chuyển chỗ ở mới đương nhiên cũng phải có chút tiền chuẩn bị đồ đạc, tiền sinh hoạt, hiện giờ mỗi ngay Dương Mỗ đều có thu nhập, chẳng lẽ sau này mỗi ngày ở Thái Bạch lâu lại đi đòi tiền Tào chưởng quầy, như thế chẳng phải quá phiền phức ư? Lại nói với địa vị của Tào chưởng quầy, lại còn sợ Dương mỗ chạy mất hay sao?
Bị Dương Thiên Sở nói như vậy, Tào chưởng quầy chỉ đành nói:
- Được, được, vậy cứ làm theo như ý tứ của Dương tiên sinh.
Dương Thiên Sở thừa cơ rèn sắt lúc đang nóng, nói thêm:
- Vậy chúng ta sẽ làm thêm một tờ văn tự nữa, đó là văn tự thuê nhà. Thuê nhà cần phải lâu hơn, văn tự thuê nhà này sẽ lập hai tháng, ngôi nhà kia của Tào chưởng quầy, tại hạ sẽ trả tiền thuê theo giá thị trường, đương nhiên nếu được Tào chưởng quầy ưu ái cho lại càng tốt.
Dương Thiên Sở không cần vội đi xem nhà đã lập văn tự vì hắn biết Tào chưởng quầy đang cần hắn, căn nhà nhất định không thể quá tệ, mà giá cả không thể quá đáng, hơn nữa đây còn là cách đảm bảo cho cả hai bên, Dương Thiên Sở không sợ thình lình bị đá ra khỏi nhà, còn Tào chưởng quẩy cũng không lo hắn chạy dại.
Tào chưởng quầy hơi ngẩn ra một chút, rồi lập tức hiểu ra dụng ý của Dương Thiên Sở, đây cũng là cách tốt nhất cho cả hai, sự cẩn thận tinh minh của Dương Thiên Sở làm Tào chưởng quầy tin vào lần hợp tác này, nên thực lòng thoái mái nói:
- Được vậy giá thuê nhà là hai lạng một tháng, Dương tiên sinh không cần trả trước, cuối tháng thanh toán là được.
Dương Thiên Sở đương nhiên gật đầu, hợp tác là phải như thế, đôi bên cùng thoài mái và lợi ích, chân thành. Nếu như chỉ nhăm nhe chiếm lấy cái lợi để một bên khó chịu thì sao làm ăn vui vẻ được.
Văn tự hai bên nhanh chóng được chuẩn bị xong, chỉ còn một việc lăn tay đóng dấu nữa là tất thì đúng lúc này thì bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy tiếng của Phan bộ khoái :
- Xin hỏi có phải Tào chưởng quầy và Dương tiên sinh ở trong đó không?
Tào chường quầy tỏ ta ngạc nhiên, ông ta cũng nhận ra đó là giọng Phan bộ khoái.
Có điều đừng nói tới Phan bộ khoái, mà tới ngay cả Ngũ bộ đầu cũng chưa có tư cách, và cũng chẳng có tiền tiêu phí trên lầu ba của Thái Bạch Lâu. Hơn nữa Phan bộ khoái cũng là người hiểu quy củ này nên hẳn tới tìm ông ta thì hẳn là phải có việc nên không dám chậm trễ chút nào vội vàng ra mở cửa.
Phan bộ khoái nhìn mọi người trong phòng một lượt khẽ gật đầu coi như chào hỏi, mỉm cười nói với Tào chưởng quầy.
- Chúng tôi không quấy rầy gì hai vị đó chứ?
Nhìn thấy có người đi cùng Phan bộ khoái là Tào chưởng quầy hiểu ra y chỉ tới dẫn khách, Tào chưởng quầy xời lời nói:
- Không sao xin mời! Xin mời hai vị!
Người trông qua rất khó đoán tuổi, vì tuy tóc đã có vài sợ bạc, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng rất linh hoạt, da dẻ hồng hào khỏe khắn, mặt tuy không trẻ nhưng lại không thấy bao nhiêu nếp nhăn. Chỉ có từ y phục là có thể nhìn ra được đây là một người có tiền, hơn nữa còn rất nhiều tiền nữa.
- Ha ha, Tào mỗ xin giới thiệu một chút, đây là Dương tiên sinh, là thuyết thư tiên sinh gần đây nổi danh khắp huyện thành chúng ta. Còn vị này Lưu viên ngoại, Lưu viên ngoại có thể nói là Mạnh Thường Quân số một của huyện thành chúng ta, là người Tào mỗ xưa nay luôn kính phục...
Lưu viên ngoại chỉ chắp tay nói một hai câu khách sáo cùng Dương Thiên Sở, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, cho người ta một cảm giác ông ta là người rất chừng mực lại không câu nệ kiểu cách.
Lưu viên ngoại nói với bảo với Tào chưởng quầy:
- Tào chưởng quầy đang dở việc thì cứ tiếp tục đi, Lưu mỗ cũng không vội.
Hai người có vẻ cũng đã thân thuộc rồi, không cần quá khách sáo nữa, Tào chưởng quầy quay sang nói với Phan bộ khoái:
- Phan bộ khoái tới thật đúng lúc quá, vừa vặn làm người chứng cho chúng tôi.
Tào chưởng quầy cười như gió xuân kể đơn giản qua chuyện mời Dương Thiên Sở tời Thái Bạch Lâu thuyết thư, có người của nha môn làm chứng rồi, vậy là càng bảo đảm. Ông ta không sợ Dương Thiên Sở cầm tiền bỏ chạy nữa.
Phan bộ khoái nghe xong mỉm cười, chân thành chúc mừng Dương Thiên Sở:
- Dương tiên sinh đúng là ngày tiến vạn dặm, xem ra Phan mỗ phải thân thiết với tiên sinh nhiều hơn, sau này còn tiện nhờ vả.
Lúc này tiểu nhị ở bên cạnh đã chép xong bảo sao văn tự, để Dương Thiên Sở xem kỹ lại một lượt. Sau khi hai bên xác nhận là không có gì sai sót nữa mới ấn tay điểm chỉ, Phan bộ khoái cũng điểm chỉ ở chỗ người làm chứng.
Văn tự ký xong xuôi, Tào chưởng quầy đưa tới một tủi tiền, Dương Thiên Sở mở ra xem, bên trong có sáu đỉnh bạc, ước chừng mỗi một đỉnh là năm lượng. Hắn đương nhiên chỉ là đoán vậy thôi, chứ sao chưa quen đánh giá tiền thời này, nhất là năm lượng bạc thì đây mới là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng trước mặt Phan bộ khoái, hơn nữa còn có quan hệ lợi ích, tin rằng Tào chưởng quầy sẽ không giở trò gì.
Dương Thiên Sở đưa túi tiền cho Phi Yến, nhưng giữ lại một đỉnh bạc, cũng không sợ những người khác nhìn thấy, đưa đỉnh bạc vào trong tay Phan bộ khoái, chân thành nói:
- Phan bộ khoái, tại hạ được, được ngài và Ngũ bộ đầu chiếu cố bấy lâu nay, vốn cũng định mời Ngũ bộ đầu đi uống rượu, có điều Ngũ bộ đầu ngày bận trăm công nghìn việc ở nha môn, tại hạ không dám tùy tiện quấy nhiễu. Chút tâm ý này nhờ Phan bộ mời khi nào thuận tiện mời Ngũ bộ đầu đi uống chút rượu.
Mới kiếm được ba mươi lượng đã tiêu ngay mất năm lượng cho người khác, nếu đổi lại là thời hiện đại khẳng định hắn sẽ không làm thế, nhưng hiện giờ hoàn cảnh khác hắn, không có người chiếu cố đằng sau rất khó đứng vững chân được, Phan bộ khoái chừng như có ý với Phi Yến, nhưng Dương Thiên Sở cũng không muốn lợi dụng việc này, vả lại quan trọng hơn bên trên còn có Ngũ bộ đầu mới là chính, nếu không có chút lợi ích thực sự, sợ Phan bộ khoái khó mở miệng ra nói được.
Phan bộ khoái hơi do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy, luôn mồm nói khách khí.
Đây là chuyện quá sắc bình thường, tất cả mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ duy nhất có Phi Yến là khác, nghĩ tới Dương Thiên Sở khó khăn lắm mới nhận được trước một tháng thù lao, lại loáng một cái đã mất năm lượng cho đám nha dịch, bằng với việc phải làm không công mấy ngày trời. chỉ là trước kia Dương Thiên Sở có giải thích với nàng rồi, nên mới không nói gì. Nhưng ánh mắt như hai lưỡi dao nhìn chằm chằm Phan bộ khoái, cứ như y là kẻ cướp vậy.
Phan bộ khoái vừa rồi hơi chút do dự là thế, nhưng không thể giải thích được, trong lòng chỉ đành thầm trách Dương Thiên Sở không đúng lúc chút nào.
Phan Kế Hồng năm nay hai mươi hai tuổi, trong nhà cũng có chút gia thế, cha y từng đỗ tú tài, mẹ cũng là con gái một nhà nho có chút danh tiếng ở trong huyên. Thế nhưng y lại thích theo nghiệp võ, trước đây có một thời gian bỏ đi giang hồ mất một năm rồi mới trở về. Trong nhà cũng đã giới thiệu cho mấy đám, chỉ đáng tiếc mấy cô tiểu thư thẹn thẹn thò thò, bẽn la bẽn lén không hợp khẩu vị hắn nên kiên quyết cự tuyệt, nên tới tận bây giờ vẫn còn độc thân.
Ngay từ lần đầu thấy gặp Phi Yến, Phan bộ khoái có ấn tượng tốt rồi. Nhất là ngày thấy Phi Yến hăng hái cầm cái la chạy đi chạy lại giúp Dương Thiên Sở, thì vẻ hoạt bát đáng yêu của nàng đã hoàn toàn cướp mất trái tim y.
Dù cha me y tuy có thể chiều lòng cho y thoải mái lựa chọn, nhưng nhất định là phải môn đăng hộ đối. Dương Thiên Sở và Phi Yên lúc này thì có khác gì giang hồ mãi võ kiếm sống, nhất định không được chận nhận, vì vậy Dương Thiên Sở hiện giờ có chút danh tiêng, thân phận thì y có chút hi vọng thuyết phục cha mẹ rồi, thực sự Phan bộ khoái là người mừng không kém bất kỳ ai.
Phan bộ khoái thầm nhủ đành sau này nhờ Dương Thiên Sở giải thích hộ thôi, còn giờ chạy cho mau kẻo người ta càng nhìn càng ghét nên vội nói:
- Dương tiên sinh, Lưu viên ngoại đặc biệt tới tìm tiên sinh có việc muốn nói với tiên sinh, vốn định mời tiên sinh dùng cơm bàn bạc, không ngờ tới chậm bị Tào chưởng quẩy nhanh chân giành trước rồi. Tại hạ tình cờ gặp được biết tiên sinh đi theo Tào chưởng quầy nên dẫn Lưu viên ngoại tới tìm …
Đương nhiên là tìm Dương Thiên Sở thì có cơ hội được gặp Phi Yến, nếu không y cũng chả nhiệt tình như vậy.
Nói rồi đánh mắt với Tào chưởng quầy, Tào chưởng quầy biết ý cùng y lui ra ngoài.
Hai người đi rồi gian phòng liền trở nên yên tĩnh, Dương Thiên Sở mỉm cười, không vòng vo mà hỏi thẳng luôn:
- Lưu viên ngoại không biết tìm tại hạ có việc gì?
Lưu viên ngoại tựa hộ có chút đắn đo, hết nhìn Phi Yến lại nhìn Đại Bao và Thiết Ngưu.
Đại Bao lanh trí nói:
- Mọi người cứ nói chuyện, tôi và Thiết ca ra ban công hóng gió.
Phi Yến còn đang do dự thì Dương Thiên Sở nói:
- Cô ấy là muội muội của ta không phải là người ngoài, ông ta việc gì thì cứ nói đi.
Lưu viên ngoại gật đầu, đợi Đại Bao và Thiêt Ngưu ra hẳn ngoài ban công rồi mới hạ thấp giọng nghiêm túc nói:
- Bỉ nhân muốn đề nghị Dương tiên sinh không kể truyện Tây Du Ký nữa!