Dương Thiên Sở cười lớn, lại bảo Phi Yến:
- Muội ngồi xuống ăn cơm đi, lý nào huynh muội lại chia người ăn trước người ăn sau.
Hạ Phượng Nghi có vẻ không tin vào Dương Thiên Sở, nhướng mày hỏi:
- Phi Yến, chuyện này là thật sao?
- Không phải đâu, thiếu phu nhân! Là thiếu gia nói bậy đó.
Thấy Hạ Phượng Nghi giọng nghiêm túc, Phi Yến không dám nói dối:
- Thiếu gia nói nếu nô tỳ và thiếu gia xưng là huynh muội thì ra đường sẽ thuận tiện hơn, thế nên bắt nô tỳ gọi là biểu ca.
Cứ thử tưởng tượng một vị thiếu gia dẫn một cô nha hoàn xinh đẹp chạy ra ngoài kiếm tiền, thì nói thể nào cũng không thuận, lại dễ gây ra những lời đồn thổi, đặt điều không hay. Dương Thiên Sở thì chẳng quan tâm nhưng dù sao thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Nhưng nếu là huynh muội thì thuận tiện hơn nhiều, vì thế ban ngày sau khi quyết định sẽ trở lại huyện thành để hành nghề, Dương Thiên Sở liền bảo Phi Yến gọi hắn là biểu ca, ban đầu Phi Yến không dám, nhưng Dương Thiên Sở nói nếu nàng làm theo hắn không dẫn nàng lên huyện thành nữa, Phi Yến bấy giờ mời nghe theo.
Dương Thiên Sở còn bắt Phi Yến gọi nhiều dần cho quen.
- Nói vậy chàng và Phi Yến còn định tiếp tục lên huyện thành nữa phải không?
- Ừ, ngày mai ta sẽ vẫn lên huyện thành, ta cần Phi Yến giúp chút việc, nàng có đồng ý không?
Hạ Phượng Nghi bình thản nói:
- Phi Yến là nha hoàn của thiếp thì cũng là nha hoàn của chàng, dù lời nói của chàng hay của thiếp thì nó đều phải nghe. Hơn nữa phu xướng phụ tùy, đương nhiên nếu chàng cần, thiếp không lý nào từ chối.
Mặc dù Hạ Phượng Nghi đã đồng ý rồi, nhưng nàng viện dẫn ra hàng loạt đạo lý, làm Dương Thiên Sở không cảm thấy thoái mái chút nào.
Dương Thiên Sở không có hứng thú nói chuyện nữa, xong bữa cơm Phi Yến dọn mâm bát mang xuống bếp.
Đợi Phi Yến đi rồi, Dương Thiên Sở lấy một vật trong người ra, đưa cho Hạ Phượng Nghi:
- Nàng chắc am hiểm về mấy thứ đồ châu ngọc, vậy nàng xem hộ ta thứ này.
Hạ Phượng Nghi nhận lấy một miếng ngọc bội trong tay Dương Thiên Sở, giơ lên trước đèn xem xét, hồi tưởng:
- Đây là chiếc ngọc bội của bá phụ tặng chàng năm mười tuổi đúng không? Thiếp còn nhớ rõ nó mà, chiếc ngọc bội này tuy chất ngọc bình thường, nhưng gia công tinh tế, phải là người thợ khéo nhất ở kinh thành mới làm được…
Dương Thiên Sở hỏi:
- Ta muốn biết là giá trị của nó thế nào?
Hạ Phượng Nghi hơi khựng lại, nhìn Dương Thiên Sở nghi hoặc:
- Nếu chàng cần tiền tiêu thiếp có thể cho chàng vay.
Vay nàng? Dương Thiên Sở không bao giờ nghĩ tới chuyện đó, hắn nói dứt khoát:
- Ta sẽ đem nó đi cầm đồ.
- Không được! Đây không phải là vật để chàng…
- Chúng ta đã thỏa thuận không xen vào việc riêng của nhau phải không?
Hai người giọng mỗi lúc mỗi gay gắt hơn.
- Đó là di vật của bá phụ để lại, thiếp sẽ không để chàng mang nó đi tiêu phi được.
Hạ Phượng Nghi đứng bật dậy cương quyết nói:
Dương Thiên Sở nghe những lời này ngây ra một lúc, lòng trầm xuống, thế mới biết ấn tượng tồi tệ của nàng với tên thiếu gia kia sâu tới chừng nào, thậm chí nàng còn không thèm hỏi hắn muốn dùng tiền vào việc gì đã phán xét chắc chắn hắn đem đi tiêu pha hoang phí rồi. Nếu nàng nghĩ về hắn xấu xa như vậy, Dương Thiên Sở cũng không muốn giải thích, cười một tiếng buồn bã hắn nhón tay lấy lại tấm ngọc bội cất vào trong lòng:
- Thôi được, vậy ta sẽ tìm cách khác…
Nói rồi lặng lẽ đi ra ghế tựa lấy một quyển sách ngồi đọc.
Hạ Phượng Nghi cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lén đưa mắt nhìn Dương Thiên Sở, cảm thấy hắn so trước đây đã khác xa rồi, đổi lại là trước kia, một câu nói như vậy, vị Dương thiếu gia chỉ cười gượng vài tiếng rồi đâu lại vào đó, chẳng hề vì thế mà cảm giác bị tổn thương. Hiện tại nhìn thần tình của Dương Thiên Sở, không biết làm sao lại có chút khiến người ta thương cảm, thậm chí Hạ Phượng Nghi còn cảm thấy vừa rồi mình có hơi chút quá đáng.
Cứ như vậy nửa giờ trôi qua, Dương Thiên Sở chỉ đứng dậy đổi sách một hai lần, không nhìn nàng cái nào, cũng không nói gì. Hạ Phượng Nghi cuối cùng không nhìn được, nhỏ giọng nói:
- Sao thế? Giận rồi à?
Kỳ thực, các cô gái rất dễ bị cuốn hút bởi vẻ thâm trầm lãnh đạm này của nam nhân, Hạ Phượng Nghi cũng vậy, nàng đi tới gần bên Dương Thiên Sở, giọng nhẹ nhàng:
- Xin lỗi, vừa rồi thiếp hơi nặng lời.
Tự nhiên Dương Thiên Sở cảm thấy lòng chua chua, vẫn cố làm ra vẻ bình thường cười đáp:
- Không có gì, nàng nói vậy là không sai, con người ta như thế ai mà yên tâm cho được cơ chứ?
Hạ Phượng Nghi kéo một chiếc ghế lại rồi ngồi xuống, giọng ôn nhu:
- Không phải, thiếp phát hiện, kỳ thực chàng là một người tốt. Biết lo lắng, suy nghĩ cho người khác.
Dương Thiên Sở cười trào phúng:
- Vậy ư? Thế mà ta không nhận ra đấy.
Hạ Phượng Nghi hướng ánh mắt lên trần nhà, đều giọng nói:
- Ngày hôm đó chàng đã hai lần dứt khoát bỏ đi, rốt cuộc vẫn lo lắng mà quay lại, hơn nữa chàng giận thiếp cũng không phải vì bản thân mình…
Hạ Phương Nghi dừng lại một chút, như không muốn nhắc tới một cái tên đối với như đã trở thành cấm kỵ:
- Chàng lấy một thê tử chỉ có thể nhìn không thể đụng tới, còn bị bọn thiếp khi nhục, nếu đổi lại là người khác đã đuổi thẳng thiếp về nhà cha mẹ rồi. Nhưng chàng còn nghĩ cho thiếp, đồng ý cùng thiếp làm phu thê giả, chỉ bằng vào điều này thiếp biết kỳ thực nội tâm chàng rất thiện lương. Đêm hôm qua Phi Yến cũng thì thầm nói, con người chàng sao đội nhiên lại đổi tính đổi nết rồi.
- Đổi tính thế nào? Ha, cũng có thể nhưng biết đâu ta vốn trước nay là như thế, chỉ có điều là nàng không phát hiện ra mà thôi.
- Hừ, hai chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, chàng thế nào, người khác không có thể không biết, chứ thiếp còn không rõ sao?
“Mình” trước đây như thế nào để nàng phải ghét cay ghét đắng như vậy, điều này sáng nay Dương Thiên Sở cũng đã hỏi, nhưng Phi Yến không thể trả lời hắn, lời kể của lão Hà cũng quá sơ sài, Dương Thiên Sở liền nói:
- Trước nay hai chúng ta chưa có cơ hội nào để nói chuyện tử tế, rốt cuộc ta trước kia đã làm gì để nàng coi thường ta đến vậy?
Hạ Phượng Nghi suy nghĩ một lúc, như không muốn nhớ lại câu chuyện buồn, nàng khe khẽ lắc đầu:
- Quên đi, chẳng phải chàng đã nói chuyện trước kia chúng ta sẽ xí xóa hết sao?
Dương Thiên Sở đặt quyển sách xuống bàn:
- Nàng nói thế, nhưng nàng thực sự có thể cho qua hết được sao? Nếu cho qua hết được chúng ta đã là phu thê thực sự, cũng chẳng có chuyện vừa rồi.
Hạ Phượng Nghi hơi cúi đầu xuống:
- Chả nhẽ chuyện chàng làm chẳng nhẽ bản thân chàng còn không biết, còn bắt thiếp phải nhắc lại sao?
- Chuyện ta làm đương nhiên là ta nhớ, ta cũng không phủ nhận, người khác có nhìn nhận ta thế nào cũng được. Ta chỉ quan tâm rốt cuộc những chuyện gì ta đã làm để khiến nàng phiền lòng, căm ghét ta như vậy mà thôi.
- Được rồi, dù sao cũng không có việc gì, vậy để thiếp nói cho chàng.
Hạ Phượng Nghi khẽ nhíu đôi mày liễu, tựa như những chuyện Dương Thiên Sở đã làm nàng người ta thực sự không hề muốn phải nhớ lại:
- Khi còn nhỏ, lúc thiếp vừa mới biết ghi nhớ, có một hôm, có một hôm chàng treo cổ một con mèo trên cây, thiếp muốn tới cởi trói cho nó, chàng đẩy thiếp ra. Bảo là nghe người lớn nói mèo có chin cái mạng, nên muốn thử xem có thật không…
Dương Thiên Sở cười khổ:
- Chuyện này nàng không thể trách ta được, trẻ nhỏ đều ngốc nghếch tò mò, chưa có suy nghĩ riêng, lại nghe người lớn nói như vậy…
- Chưa hết, trong nhà chàng có một tổ chim én, một hôm hai chúng ta phát hiện ra trong đó có một ổ chim con. Chàng liền bắc thang trèo lên lấy, thiếp còn tưởng là chàng bắt xuống để chơi, ai ngờ sau khi chàng mang xuống liền ném chúng xuống đất rồi dẫm chết hết.
Dương Thiên Sở mặt mày nhăn nhúm, chuyện này có đổ lỗi cho tuổi nhỏ cũng khó mà chấp nhận nổi.
- Khi đó còn có thể nói chàng ít nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, cũng có thể lượng thứ phần nào đi! Nhưng sau lớn lên rồi, chàng đã làm những gì?
- Ta.. ta đã làm gì?
Dương Thiên Sở khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn biết chắc chắn là chuyện không phải tử tế gì.
- Mới mười bốn tuổi mà chàng đã… đã..
Lần này hoàn toàn do hiếu kỳ, Dương Thiên Sở hỏi:
- Ta đã làm sao?
- Hừ! Chuyện nhơ bẩn như vậy chàng làm ra được, nhưng thiếp không nói ra nổi.
Dương Thiên Sở dùng phép khích tướng:
- Nàng không nói được, chứng tỏ căn bản là ta chẳng làm gì.
- Chàng không làm? Chàng ăn trộm một lượng bạc ở nhà, chạy tới… lầu xanh… tìm những nữ nhân không sạch sẽ đó… cuối cùng còn bị bọn chúng lấy cắp mất tiền, không có gì để trả nên bị đánh một trận, cha thiếp còn phải đi chuộc chàng về.
- Vậy… cha ta đâu?
- Cha chàng nói… nói chàng là thứ con bất hiếu, thà để cho người ta đánh chết chứ không nhịu tới nhận về. Qua năm sau, bá phu, bá mẫu.. liền lần lượt qua đời.
Dương Thiên Sở lòng trở nên ảm đạm, xem ra phu thê Dương gia phần lớn vì thất vọng đứa con này nên tức giận mà chết. Con người như thế hắn chẳng muốn tìm hiểu thêm, nhưng hắn vẫn phải biết, để mọi chuyện được rõ ràng:
- Vậy… ta còn làm gì nữa?
Như cái máy hát đã mở, Hạ Phượng Nghi không thể dừng lại được, bao nhiêu bực tức bấy lâu nay đều tuôn ra hết:
- Lý quả phụ một mình chăm con nuôi cái nào có dễ dàng gì? Người ta cải giá thì liên quan gì đến chàng? Sao chàng lại lấy phân ném người ta? Còn treo giày rách trên cửa người ta nữa? Bức người ta nhục nhã phải nhảy xuống giếng tự tử, chàng lại còn dương dương đắc ý bêu rếu khắp nơi. Khi còn nhỏ thiếp nhớ nhà chàng chẳng kém hơn nhà thiếp, nhưng tiền đâu? Chạy đi đâu hết mất rồi.
- Chắc là do ta hoang phí…
Dương Thiên Sở chẳng cần nghĩ cũng biết câu trả lời là gì.
- Chàng vẫn còn tự biết mình đấy, gia sản bá phụ khó khăn tích góp được bị chàng vứt sạch vào những cuộc ăn chơi cờ bạc rồi, làm cuối cùng bá phụ, bá mẫu bị bệnh cũng phải do cha thiếp bỏ tiền ra chi trả, rốt cuộc cũng chẳng cứu nổi họ.
- Ta… ta là kẻ tồi tệ như vậy sao?
Hạ Phượng Nghi càng nói càng mất bình tính:
- Hừ! Làm như thiếp nói oan cho chàng không bằng vậy! Chàng tự nhớ lại xem, một tháng chàng mang bao nhiêu tiền tới lầu xanh! Bao nhiêu tiền vứt vào sòng bạc? Bao nhiêu ngày đàn đúm ở những quán rượu? Một tháng còn đánh nhau với ngươi ta bao nhiêu lần? Chẳng lẽ còn cần thiếp nhắc cho từng việc từng việc một hay sao?
- Không… không cần nữa đâu.
Mọi chuyện còn tệ hơn trăm lần trong tưởng tượng của hắn, dù không phải hắn làm Dương Thiên Sở lúc này cảm thấy hổ thẹn vô cùng, hắn không muốn nghe tiếp thêm nữa.
Hạ Phượng Nghi nói tới những chuyện Dương Thiên Sở nói trước kia, lại như giận không chỗ phát tiết lại như thương tâm:
- Chàng đừng cho rằng vi gia cảnh chàng xuy sụp mà thiếp chê chàng, vì thiếp tham giàu chê nghèo mà ghét chàng, nên mới không chịu gả cho chàng. Chàng cần phải biết rằng, hai chúng ta là thanh mai trúc mã, được định thân tử nhỏ, thiếp vốn một lòng với chàng… cho dù chàng nghèo tới mức phải đi ăn mày thì thiếp cũng vẫn theo chàng.
Nói tới đó hai hàng lệ châu long lánh lặng lẽ lăn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, giọng thê lương:
- Nhưng tự chàng đã làm hỏng hết tất cả, chàng nhìn lại xem, chuyện tới ngày hôm nay là do đâu?
Dương Thiên Sở lúc này đã hòan toàn hiểu rõ tất cả rồi, lòng như xát muối, muốn đưa tay lên muốn gạt đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng nhưng Hạ Phượng Nghi đã quay mặt tránh đi.
Dương Thiên Sở hạ tay xuống, yếu ớt nói:
- Nếu như… ta chỉ nói là nếu như thôi nhé, nếu ta có thể sửa đổi được tất xấu trước kia, trở nên tốt hơn, thì hai chúng ta có thể có một ngày nào đó trở thành phu thê thực sự được không?
Hạ Phượng Nghi gạt nước mắt lắc đầu:
- Không thể…
Không biết là nàng nói Dương Thiên Sở không thể thay đổi hoàn toàn, hay là không thể có một ngày nào đó cùng hắn trở thành phu thê thực sự. Dương Thiên Sở cũng không dám hỏi rõ, sợ mọi chuyện rõ ràng rồi, hắn không mất hết đi động lực, không còn hứng thú gì cuộc sống này nữa.
Nhìn Hạ Phượng Nghi mặt mũi sầu thảm, ánh mắt mê man thê thiết vẫn toát lên vẻ quyến rũ mê người khác, hắn càng cảm thấy đau xót, thầm nghĩ mới chẳng được bao ngày mà nàng đã làm hắn khốn khổ đến thế rồi, nếu hai người ở với nhau một năm, sau đó nàng bỏ đi thì hắn sẽ làm sao đây.
- Phượng Nghi!
Ngồi bần thân hồi lâu Dương Thiên Sở mới lên tiếng, đó là lần đầu tiên hắn gọi trực tiếp tên của nàng:
- Ít nhất… ít nhất ta cũng mừng vì đã không làm việc gì tổn thương trực tiếp tới nàng.
Hạ Phượng Nghi lặng đi trong giây lát, giọng buồn bã mất mát:
- Thế nhưng chàng đã làm đau lòng thiếp quá đủ rồi.
Hạ Phượng Nghi đứng dậy đi vào trong phòng, tới cửa nàng dừng lại nói:
- Miếng ngọc bội đó nếu mua mới thì mười lượng, nhưng chủ hàng nhập vào chỉ có ba lạng thôi. Chàng có đem đi cầm cũng thì nên nghĩ cách mau chóng để chuộc về… đừng làm mất đi chút gì đó duy nhất còn sót lại.
+++
http://vip.vandan.vn/showthread.php?t=593&page=10
Không tám là không có sức làm việc