Bất kể Dương Thiên Sở đang lý giải hoàn cảnh kỳ quái mà hắn gặp phải như thế nào, cái trò chơi, hay cạm bẫy mà hắn nghĩ mình đang vướng vào là sao, nhưng hắn đã nhầm.
Mọi thứ trước mắt hắn đầu là sự thực, không hề có chút giả dối nào
…
Muốn gây sự thì trước tiên phải tìm cớ thích hơp, đang suy nghĩ thì bủng sôi ùng ục, Dương Thiên Sở nhớ ra cả ngày nay hắn mới ăn bữa sáng, Dương thiếu gia cười lạnh, lấy uy quyền của mình đưa ra mệnh lệnh đầu tiên:
- Lão Hà, ngươi qua phòng thiếu phu nhân bảo ta đói rồi, sai Phi Yến làm cho ta chút bánh lót dạ.
Lão Hà vội nói ngay:
- Thiếu gia, việc này để lão nô làm là được rồi, lão nô xuống bếp làm loáng cái là xong. Không biết thiếu gia muốn ăn gì?
Dương Thiên Sở bực mình đứng bật dậy :
- Ta nói gì lão cứ theo đó mà làm. Chả nhẽ ta đường đường một cô gia không sai bảo nổi một nha hoàn, thế thì còn làm cô gia làm cái chó gì nữa.
Lão Hà im re, đoàn rằng vừa rồi trong tân phòng thiếu gia và thiếu gia gây chuyện không được vừa ý. Thiếu gia không làm được gì thiếu phu nhân, trong lòng bực bội liền tìm cách làm khó Phi Yến để trút giận.
Thấy Dương Thiên Sở tức giận như vậy, lão Hà chỉ đành vâng dạ, cun cút quay đầu đi.
Lão Hà đi rồi, Dương Thiên Sở mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, nghĩ ngợi mông lung, mình rời nhà từ sáng sớm, hiện tại không rõ là mấy giờ nhưng nhìn trời chắc quá giờ tan sở từ rất lâu rồi, cha mẹ hắn giờ này đang thấp thỏm trên bàn tiệc mừng ngày đầu tiên đi làm của hắn.
Nhớ tới cha mẹ, trong lòng hắn nặng trĩu, nhưng lại chẳng thể làm gì được. chỉ có cách thoát ra khỏi đây thật nhanh. Nhưng lỡ nếu hắn phán đoán sai, nếu như không phải trò chơi đó..
Tất nhiên hắn tính nghĩ tới rất nhiều khả năng khác lý giải cho tình trạng hiện thời của mình, là công dân mạng trong cái thời đại mà lỡ trượt chân đập đầu vào cái bô nước tiểu thôi cũng có thể đưa ta đi tới thời đại khác không gian khác, việc nhập xác hoàn hồn thì dễ hơn tạo tài khoản game online.
Có điều hắn không nghĩ mình bị cái bô nào đập trúng, nhưng mà hắn không thể phủ nhận, nếu đúng là thể thì thực thích hợp cho hoàn cảnh oái ăm này của mình… đúng, nếu thế thì tất cả đều có thể giải thích hợp lý, dễ dàng.
Thật ngỡ ngẩn, Dương Thiên Sở cố sức phủ định giả thiết mới này, nhưng nó bám chặt lấy tâm trí hắn, làm hắn càng lúc càng dao động…
Đang miên man suy nghĩ thì lão Hà đã trở lại, nhìn Dương Thiên Sở dè dặt báo cáo:
- Thiếu gia, lão nô đã đi chuyển lời của người với thiếu phu nhân rồi…
Dương Thiên Sở mở mắt ra, trở lại thực tại, hỏi:
- Cô ấy nói thế nào?
- Thiếu phu nhân nói… thiếu phu nhân nói nếu thiếu gia muốn ăn thì tự mình… tự mình vào bếp bảo nhà bếp làm đi.
Từ thái độ vừa này của hai nàng, Dương Thiên Sở dự đoán tám phần kết quả sẽ là như vậy rồi, hắn đâu quan tâm, nếu sai bảo được thì tốt, không hắn có cớ gây chuyện giải tỏa bức xúc của bản thân, hắn đang điên sẵn rồi.
Nhưng làm sao đây? Chả nhẽ lại phóng hoả đốt nhà? Không ổn, nhưng dù sao phải làm cho thật ầm ĩ, tân nương không cho động phòng, nha hoàn dám hỗn hào cả cô gia, còn bắt ta phải nhịn đói, được chỗ này khinh người thì ta đi, như vậy là một công đôi việc.
Nghĩ tới là làm ngay, Dương Thiên Sở đứng dậy làm bộ tức giận quát:
- Hay lắm, đến một nha hoàn nho nhỏ cũng không thể sai bảo được. Nơi này khinh rẻ đã ta đến thế ta chẳng thèm ở lại làm gì, lão Hà chuẩn bị hành trang, cái gì mang được thì mang hết đi.
Lão Hà nghe vậy mặt tái mét:
- Thiếu.. thiếu gia bớt giận, đây chỉ là việc nhỏ người sai bảo lão nô là được… để lão nô xuống nhà bếp.
Lão Hà vừa dợm bước định quay đi thì Dương Thiên Sở quát giật giọng:
- Đứng lại! Ngươi định đi đâu? Không nghe ta nói gì sao?
Lão Hà chỉ nghĩ thiếu gia tức giận nhất thời, cố gắng vật nài:
- Thiếu gia, để lão nô xuống dưới bếp làm ít thức ăn cho người đã, chuyện kia… từ từ để sáng mai, người xem đêm khuya thế này rồi.
Dương Thiên Sở nổi giận đùng đùng:
- Được! Được! Cả ngươi cũng không nghe lời ta nữa, được lắm! Thế thì ta đi một mình, còn ngươi cứ ở lại đây, sau này cũng không cần theo ta nữa…
Lão Hà khóc khóc mếu mếu ôm ghì lấy chân hắn:
- Thiếu gia! Thiếu gia.. người bớt giận, lão nô một lòng trung thành với người, sao dám trái ý thiếu gia. Thiếu gia đừng đuổi lão nô…
Lão Hà vừa nói vừa khóc nấc lên thương tâm vô cùng, Dương Thiên Sở nhìn mà gai gai trong lòng, không thể giả được, không ai diễn xuất thật như thế được … chả lẽ, chả lẽ mình thực sự bị đưa về thời đại quái quỷ nào rồi hay sao?
Ý nghĩ kinh khủng đó lóe lên trong đầu, Dương Thiên Sở giọng run run:
- Lão Hà, lão Hà… mau mau lấy cho ta cái gương.
Lão Hà đang khóc lên khóc xuống, không nghe rõ hắn nói cái gì vẫn tiếp tục khẩn cầu van xin. Dương Thiên Sở tâm trạng lúc này hết sức không tốt hắn nói gần như quát lên:
- Lão không nghe thấy gì sao? Lấy cho ta cái gương.
Lão Hà giật bắn mình, vội lật đật chạy vào phòng ngủ mang ra một cái gương bằng đồng. Dương Thiên Sở giật phắt lấy cái gương đưa lên soi.
Dương Thiên Sở bẩn thần nhìn vào khuôn mặt trong gương như không thể tin vào mắt mình, hắn còn quay lại đằng sau, không có ai cả. Hắn từ há mồm ra cái mặt kia cũng há môm, hắn lè lưỡi cái mặt kia cũng lẽ lưỡi.
Là chính mình? Không phải, dù khuôn mặt trong gương kia có tám chin phần giống hắn, chỉ có tóc tai là khác nhưng cái mặt hắn nhìn hơn hai mươi năm sao không nhận ra được chứ, Dương Thiên Sở thấy lòng quặn lại, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Câu truyện vị thiếu gia bị sét đánh chết sau hoa viên lờ mờ hiện lên, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ điên rồ: tá thi hoàn hồn?
Không thể, chắc do cái gương này quá mờ không nhìn rõ, bộ tóc kia chắc do dùng loại keo siêu chắc dán lên, đây chỉ là trò chơi tai quái. Dương Thiên Sở cố gắng đưa vấn đề trở lại phạm trù hắn có thể lý giải, nhưng nó yếu ớt tới mức chính hắn không tin được.
Dương Thiên Sở quanh phòng một lượt, hỏi:
- Giờ là năm nào, thời nào rồi?
Lão Hà thấy thiếu gia đột nhiên hỏi câu bất thường, lắp bắp nói:
- Thiếu gia, người bị làm sao vậy, có phải..
Dương Thiên Sở lần nữa quát lên:
- Là năm nào?
Lão Hà giật này mình trả lời như cái máy:
- Năm Vĩnh Lạc thứ mười lăm, ngày … ngày mùng hai sáu tháng ba..
Vĩnh Lạc? Là Minh Thành Tổ Chu Lệ? Dù vốn kiến thức lịch sử nghèo nàn ít ỏi Dương Thiên Sở không thể không nhận ra ông vua vĩ đại của triều Minh.
Hắn tiếp tục hỏi như trong cơn mơ:
- Vậy lão là ai?
Lão Hà òa khóc:
- Thiếu gia.. người làm sao rồi? Lão nô là nô bộc trung thành của ngươi đây mà.
Dương Thiên Sở vội tìm lấy một cái cớ hợp lý:
- Ta không biết mình bị làm sao? Có lẽ lúc nãy bị sét đánh, đầu bị ảnh hưởng , bây giờ trí nhớ lẫn lộn hết cả, lão .. lão mau kể lại mọi việc của ta từ nhỏ một lượt xem nào…
Lão Hà tin ngay là thực, chỉ sợ thiếu gia quên mất tất cả vội vàng kể lại chi tiết.
Lão Hà không có họ, có thể gọi là Dương Hà cũng được, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ phụ thân của Dương Thiên Sở, làm thư đồng. Phu thân hắn từ nhỏ nổi tiếng thông minh, tài hoa lại kết hôn với con gái một phú hộ tưởng chừng một tương lai rộng mở trước mắt. Vậy mà lên kinh ứng thì bao nhiêu lần hỏng bấy nhiêu, trong khi người bằng hữu thân thiết từ ấu thơ là Hạ Hồng thì một lần đỗ ngay, lại may mắn ở lại kinh thành làm quan. Phụ thân hắn vì bất đắc chí sinh bệnh qua đời khi hắn mới mười hai tuổi, mẹ hắn vì đau buồn quá đó theo đó qua đời không lâu. Hạ Hồng nhớ ân tình xưa nhận hắn về nuôi như con đẻ, còn đích thân dạy dỗ mong hắn sau này thành đạt, thay cho hắn thỏa tâm nguyện. Thế nhưng vị thiếu gia Dương Thiên Sở từ bé ưa nghịch ngợm phá phách, lớn lên ngày càng tệ hại suốt ngày chỉ biết chơi bài trêu hoa ghẹo nguyệt, y như cha hắn thi bao lần trượt đủ bấy nhiêu lần, làm Hạ lão gia thất vọng vô cùng. Nhưng Hạ lão gia vẫn yêu thương hắn vẫn mong mỏi hắn nên người, nên ông không ngại hi sinh cả hạnh phúc đưa con yêu là Hạ Phượng Nghi, tác thành cho cả hai, với hi vọng hắn yên bề gia thất mà thay đổi … và tất cả dẫn tới chuyện ồn ào ngày hôm nay.
Dương Thiên Sở nghe không sót lấy một lời, hiện giờ hắn tin chin phần là mình đã thực sự bị đưa ngược thời gian tới triều Minh, nhập xác vào tên thiếu gia hư hỏng kia rồi.
Tai sao? Và như thế nào hắn mặc kệ, bởi hắn không sao chấp nhận được thực tại, hắn vẫn cố bám lấy một hi vọng nhỏ nhoi, nếu hắn thoát ra khỏi đây, ra khỏi cái nơi quái quỷ này sẽ lại là thế giới quen thuộc của hắn.
Dương Thiên Sở từ từ đứng dậy, trong tình cảnh đó mà giọng hắn trở nên trầm tĩnh tới bản thân khó ngờ:
- Lão Hà chuẩn bị hành lý đi, chúng ta rời khỏi nơi này.
Lão Hà thấy giọng thiếu gia quả quyết cứng cỏi trước nay chưa từng có, không giám trái lời, chỉ biết gạt nước mắt lặng lặng thu dọn hành lý.
Cũng chẳng có gì nhiều để thu thập, dăm ba bộ quần áo thay đổi, một ít đồ dùng lặt hàng ngày. Phụ mẫu Dương Thiên Sở qua đời vốn để lại cho hắn chút ít tài sản, nhưng sao đủ cho vị thiếu gia chỉ biết phá công biết làm này, mấy năm nay hắn sống hoàn toàn nhờ trợ cấp của Hạ lão gia, hành lý gọn gọn trong một cái bọc.
Dương Thiên Sở không nói một lời, lão Hà lầm lũi đi trước soi đèn, tâm trạng hai người hoàn toàn trái ngược với tiểu viện đèn hoa rực rỡ ở đằng sau.
Nhưng vừa qua cổng tiểu viện được vài bước, ở phía trước có bốn năm người vội vã đi tới, dẫn đầu là hai nha hoàn cầm đèn lồng, theo sau là Hạ lão gia Hạ phu nhân cùng mấy tên gia nhân.
Thì ra Hạ lão gia biết tính con gái, chuyện trong hậu hoa viên một khi đến tai nàng chắc chắn sẽ sinh chuyện, vì thế sai gia nhân để ý tới động tĩnh bên này. Gia nhân được giao theo dõi thấy hắn bị đuổi ra khỏi phòng, sau đó về thư phòng quát tháo ầm ĩ đã nhanh chân báo cho Hạ lão gia hay, do đó hai bên mới gặp nhau ở chỗ này.
Hạ lão gia nhìn bao hành lý lão Hà khoác sau lưng, rồi chạy tới trước mặt Dương Thiên Sở hỏi:
- Sở Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Con thu dọn hành lý làm gì? Con định đi đâu..
Nhìn khuôn mặt già nua hiền từ nhìn mình đầy quan tâm lo lắng, trong một thoáng Dương Thiên Sở thấy khuôn mặt đó như biến thành người cha thật sự của mình. Lòng vẫn bị câu truyện lão Hà cảm nhiễm, lời phát ra từ tận đáy lòng:
- Bá phụ, bá mẫu! Con tự biết mình lẽ kẻ không ra gì đã làm hai lão nhân gia buồn phiền nhiều, Phượng Nghi là cô nương tốt, con không muốn cô ấy theo con để chịu thiệt thòi. Tuy chúng con đã làm lễ thành thân, nhưng chưa động phòng, chưa tính là phu thê, cô ấy có thể tự do chọn hạnh phúc của mình. Con nghĩ con nên đi khỏi đây sẽ tốt hơn, ân nghĩa của bá phụ, bá mẫu cong khắc cốt ghi lòng, nếu có cơ hội nhất định báo đến.
Dương Thiên Sở chỉ nói theo lý người hiện đại, không biết thời đó nữ nhân chỉ có hôn ước coi như cũng đã là có chồng rồi, chứ đừng nói là bái thiên địa thì dùng chưa động phòng cũng đã là gạo nấu thành cơm, đâu có nhẹ nhàng như hắn nói được.
Hạ lão gia cũng lường trước sẽ có chuyện, nhưng đâu ngờ cơ sự tới mức này. Ông ta là người có chút cổ hủ, nếu để Dương Thiên Sở ra đi như thế Hạ gia từ nay mất hết tín nghĩa, con gái ông ta mang tiếng xấu để tân lang phải bỏ đi trong đêm tân hôn, có nhảy xuống Hoàng Hà không gột rửa được. Huống chi về tình nghĩa, ông thực sự coi hắn như con đẻ của mình.
Hạ lão gia hoảng hồn, vừa lên tiếng khuyên can hắn vừa hỏi lão Hà đầu đuôi câu chuyện. Lão Hà đương nhiên không dám che dấu chuyện gì, từ việc nghe thấy Phi Yến to tiếng đuổi Dương Thiên Sở ra khỏi phòng tân hôn thế nào, tới việc không chịu làm đồ ăn cho hắn ra sao kể hết lại một lượt.
- Phản rồi, phản rồi!
Hạ lão gia giận tới toàn thân run rẩy:
- Người đâu, mau gọi tiểu thư với con tiện tì Phi Yến tới thư phòng cho ta.. nếu nó dám ương bướng cứ trói lại, lôi tới… nó .. nó làm Hạ gia mất hết mặt mũi rồi.
Nói rồi nắm chặt lấy tay Dương Thiên Sở:
- Sở Nhi, con nghe ta… ta nhất định lấy lại công bằng cho con.
Thực lòng Dương Thiên Sở có chút bực mình, nhưng hắn không coi hành vi của Phi Yến có gì mà đáng kể, nếu gã thiếu gia kia là người như vậy, thì cách đối xử đó là thích đáng với hắn.
Dương Thiên Sở cũng có chút lo lắng, nếu chuyện này mà thật, không biết trong thời đại lễ giáo phong kiến hà khắc kia, hai nàng bị phạt thế nào. Hắn vội nói:
- Bá phụ, chuyện này vốn tiểu điệt không phải …
Hạ phu nhân cũng nói thêm vào:
- Xin lão gia bớt giận…
Nào ngờ lời hai người lại càng đổ thêm dầu vào lửa, Hạ lão gia đại nộ:
- Đều là lỗi của bà! Nếu bà không đứng sau cho hai nha đầu chết tiệt kia có chỗ dựa, chúng nó có lá gan lớn như vậy sao?
Hạ Hồng càng nói càng tức, đứng dậy quát:
- Người đâu, đi! Đi lấy roi ra đây! Bất hiếu đến mức này, lão phu dứt khoát đem nó đánh chết cho xong.
Tên gia nhân dạ một tiếng rồi chạy đi ngay. Hạ lão gia thì bước sấm sầm hướng về phía thư phòng.
Hạ phu nhân sợ đến biến sắc, khuyên không dám khuyên, mà ngăn thì càng không dám, chỉ đánh theo sát đằng sau tùy cơ khuyên giải.
Lúc này Dương Thiên Sở cũng không thể coi như không có chuyện gì phủi đít ra được, dù sao chuyện bắt nguồn từ hắn mà ra, thờ dài một tiếng cũng đi trở về thư phòng.