Sau khi ngủ một giấc, trời vừa sáng đội săn đã thu dọn quần áo chuẩn bị băng qua núi.
Tối qua Thiệu Huyền ngủ rất ngon, không gặp phải ác mộng gì.
“Mọi người theo sát nhé, đặc biệt là Mâu và Thiệu Huyền. Đây là lần đầu đi săn nên phải chú ý, đi lạc rồi thì có thể sẽ không ra được nữa đâu.” Mạch nghiêm túc nói.
Ông hoàn toàn không hù dọa mà đó là sự thật. Kể cả những tổ tiên lần đầu đi đến con đường này đều phải trả giá rất đắt mới khai thác được con đường thông qua núi trong cái mê cung rộng lớn. Không biết có bao nhiêu người đi vào rồi không có ngày đi ra.
“Vâng, chú yên tâm, bọn cháu sẽ chú ý.” Thiệu Huyền nói.
Mâu cũng gật đầu, trong đội săn cậu luôn tuân thủ quy tắc, đồng thời cũng hiểu rõ nghe lời những người có kinh nghiệm săn bắt lâu năm thì không bao giờ sai.
Hang rất tối, trong đội cách vài người lại cầm một ngọn đuốc.
Sau khi đi sâu vào hang thì chỉ còn ánh sáng hắt ra từ những ngọn đuốc tuy không sáng nhưng vẫn đủ để nhìn rõ đường đi.
Giống như những gì Mạch đã nói với họ, càng đi vào sâu thì ở đây càng có nhiều lối đi chồng chéo nhau, có lúc rẽ cua đã gặp hai ba cửa hang, thế nhưng con đường đội săn lần theo chỉ có một.
Tuy rằng có rất nhiều đường hầm thông ra bên ngoài, thế nhưng khi thật sự vào trong, những người không biết đường sẽ lạc đường rất nhanh, đi vài vòng vẫn sẽ quay lại chỗ cũ.
Chắc là vì có rất nhiều hang thông ra bên ngoài, nên người đi trong hang không bị ngộp thở. Chỉ có những cơn gió hiu hiu thổi, và những tiết tấu nhanh chậm như con vật nào đó đang hít thở.
Tạm thời trong hang không có con vật nào nguy hiểm thế nhưng cũng nghe nói có một số sâu, bướm sống trong hang.
Trong hang không những có rất nhiều đường rẽ, mà còn lúc cao lúc thấp, lúc trơn trượt, lúc gập ghềnh, cần phải chú ý theo sát đội. Những người quen đường trong đội săn điều là những chiến sĩ lớn tuổi nhiều kinh nghiệm. Những ngưởi trẻ tuổi hơn như Lang Hạ chưa chắc đã nắm rõ những tuyến đường phức tạp này.
Không phải là không có ai nghĩ ra việc đánh dấu lên vách đá, chỉ là mỗi lần đánh dấu xong, khi đi qua thì những dấu tích đó lại bị xóa sạch. Rất nhiều sự việc khiến đội săn tin rằng, phán đoán của tổ tiên là đúng, có một con vua sâu đá tồn tại ở đây, chỉ là chưa ai nhìn thấy nó mà thôi.
Thế nên những thế hệ đội săn sau này cũng không đánh dấu lên vách đá nữa, lúc đi qua hang núi cũng cố gắng không phát ra tiếng động lớn, sợ rằng sẽ kinh động đến con vật to lớn sống trong núi.
Sâu đá trong bộ lạc xem ra có vẻ vô hại thế nhưng vua sâu đá thì khác, nếu không thì làm sao được xưng một chữ “vua” chứ?
Cũng như những lần di chuyển trước đó, Thiệu Huyền và Mâu nằm giữa đội để có thể dễ dàng bảo vệ họ hơn.
Thiệu Huyền dùng khả năng đặc biệt của mình để quan sát những nơi khác trong hang, có lúc cũng nhìn thấy những con sâu đá rất lớn thế nhưng những con sâu đá này không tấn công đội săn, đội săn cũng không chủ động đổ máu. Thứ nhât họ không biết rõ ở đây có bao nhiêu côn trùng, nếu chúng kéo theo cả bầy lớn đến thì phải làm sao. Thứ hai họ không muốn gây ra tiếng động gì lớn, nếu như không cẩn thận động đến tên khổng lồ kia thì tai họa sẽ giáng xuống đầu.
Nếu như hang núi là đường thẳng thì không cần mất bao nhiêu thời gian đã ra đến miệng hang. Thế nhưng đội săn đi cả buổi trời mới nhận được một câu: “Sắp đến cửa hang rồi.”
Rẽ thêm hai khúc cua nữa, đi ra sẽ thấy hai lối ra. Một trong số đó mới là lối thông ra cửa hang, thế nhưng lúc này hai cửa hang đều bị bướm đậu kín cả.
Đây là loài bướm vô nhãn, do sinh sống lâu ngày trong hang núi không có ánh sáng thế nên mắt của chúng dần dần bị thoái hóa. Thân của chúng không lớn nhưng chân rất dài chặn trướng cửa hang như một cái lồng bàn.
Mạch và hai chiến sĩ đứng trước dùng đuốc và thanh giáo dọa cho bươm bướm bay đi, chúng có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ ngọn đuốc nên cũng muốn rút lui.
Lối ra thông với bên ngoài chỉ có hai con bướm chặn trước cửa, so ra thì cửa hang bên cạnh nhiều hơn rất nhiều. Nhưng vì chuyển động của ngọn lửa nên số bướm trước hai cửa hang đều chuyển động, nhe răng huơ càng nhìn người cầm đuốc huơ huơ như cảnh cáo đội săn.
“Không cần quan tâm đến chúng, chạy nhanh lên!” Bên này Mạch đã nhanh chóng đuổi hai con bướm vô nhãn chắn trước cửa hang đi, gọi thành viên phía sau nhanh chóng chạy theo. Theo như kinh nghiệm của ông bươm bướm vô nhãn rất ít khi liều mạng với chiến sĩ. Thức ăn của chúng là côn trùng trong hang, thế nên chỉ cần không chọc giận chúng, mỗi bên lùi một bước thì có thể thoát ra thuận lợi.
Thế nhưng, sự việc ngoài ý muốn lại phát sinh, Thiệu Huyền được bảo vệ ở giữa bỗng cảm thấy lạnh gáy, khi phát giác được anh liền nhìn đám bướm vô nhãn xung quang đang giơ càng, không, không phải bọn nó!
Thiệu Huyền ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một thân hình màu đen đang uống lượn nhanh như chớp cuộn xuống. Thiệu Huyền chỉ kịp dùng dao chắn lại thế nhưng đã bị siết chặt kéo lên trên.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, người trong đội săn chỉ bận rộn phòng vệ bươm bướm vô nhãn, nhưng không ngờ phía trên vẫn còn một con vật không phải là bươm bướm vô nhãn. Người nhìn thấy cũng chậm một bước, không ngăn lại được.
“A Huyền!”
“Mạch! A Huyền bị gắp đi rồi!”
Bên trên sao lại có một cái hang? Lần trước đến đây vẫn không có mà?”
“Lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Lúc này mọi người cũng không muốn nhường bước nữa, mạnh tay đuổi những con bướm vô nhãn đang lại gần, làm bị thương lui về máy con. Thế nhưng Thiệu Huyền bị lôi lên trên, muốn trèo lên đó rất khó. Mạch bèn gọi những người khác xử lý đám bướm vô nhãn rồi bám vào vách núi leo lên trên. Không lâu sau Mạch quay lại nhưng sắc mặt rất khó coi.
Con vật bắt Thiệu Huyền đi quá nhanh, đợi đến khi Mạch đuổi lên thì không còn thấy tăm hơi nó đâu nữa, cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của Thiệu Huyền. Phía trên có rất nhiều lối thông ngang dọc, lên xuống, sau khi thử đi vài lần Mạch đành tay không quay về.
Trong núi có rất nhiều con vật không biết đã sống bao lâu ở đây, nên hiểu biết của chúng về hang động nhiều hơn họ.
Trong lòng còn đang lo nghĩ cho những thành viên khác, Mạch đành phải quay về. Dù sao ông cũng là người dẫn đầu, còn phải chịu trách nhiệm cho hơn ba mươi người nữa.
Đấm mạnh vào tường đá, Mạch trở về cùng mọi người xử lý đám bươm bướm vô nhãn kéo đến mỗi lúc một nhiều.
Tình thế rất bất lợi cho họ, đội săn chỉ đành liều lĩnh xông thẳng đến lối ra. Nơi này cách cửa hang không xa, bướm vô nhãn sẽ không đuổi theo họ ra ngoài, chúng không thích ánh sáng.
Việc có người lạc đội là chuyện thường thấy, lần này là Thiệu Huyền, lần sau sẽ còn có những người khác. Chỉ có những người trẻ tuổi như Lang Hạ không được lý trí cho lắm, vẫn muốn tiếp tục tìm, bị những người khác kéo đi. Một số chiến sĩ lớn tuổi đã quen với sự ly biệt thế này.
Không ít chiến sĩ trong lòng vẫn bồi hồi, đứa trẻ như Thiệu Huyền tại sao lại xui xẻo đến thế? Lần đầu tiên đi săn mà chuyện gì cũng gặp phải.
Không bao lâu, người trong đội săn đã nhìn thấy ánh sáng, những con bướm vô nhãn đuổi theo phía sau cũng đã dừng bước.
Mặt khác, Thiệu Huyền bị bắt đi cũng không dễ chịu gì.
Thứ bắt anh là một con sâu sống trong hang, nhỏ hơn bướm vô nhãn một chút thế nhưng sức lực và tốc độ không thua bươm bướm vô nhãn chút nào.
Thứ bắt lấy Thiệu Huyền là xúc tu dài của con sâu đó, trước xúc tu còn có một cái móc có kết cấu răng cưa, Nếu Thiệu Huyền không nhanh chóng dùng đao chặn lấy cái móc đó, nói không chừng lúc bị bắt lên đã bị thương. Phần đầu của xúc tu chạm vào thanh đao phát ra âm thanh keng keng.
Ra sức vùng vẫy, Thiệu Huyền cũng được thả lỏng một chút nhưng vẫn không thoát ra được. Lúc chuyển hướng nhanh chóng Thiệu Huyền còn bị đập vào vách đá xém chút ói ra những thứ đã ăn khi sáng.
Cố gắng nhịn đau, Thiệu Huyền cầm lấy thanh nha đao vừa mài xong chặt vào cái xúc tu.
Phập!
Xúc tu cuốn lấy Thiệu Huyền bị cắt đứt, con sâu đó bị mất đi một xúc tu đau đến độ dãy dụa ở chỗ cũ, Thiệu Huyền bị đá lăn vào một hang động, lối đi này hướng xuống dưới, Thiệu Huyền chưa kịp đứng vững đã bị trượt xuống theo.
Không biết đã trượt đi bao lâu, đợi đến khi chân đã đứng vững dưới đất, Thiệu Huyền cũng đã chóng mặt váng đầu. Bị va vào vách núi mấy lần, còn bị kéo đi một quãng đường, toàn thân Thiệu Huyền đều ê ẩm.
Thở gấp một hồi, Thiệu Huyền lập tức muốn tìm đường trở về, ở lại đây càng lâu thì càng nguy hiểm.
Đang định trèo lên từ con đường mình trượt xuống, Thiệu Huyền liền nghe thấy hang động sau lưng phát ra tiếng thở, giống như tiếng gió thổi qua nhưng lại rất nhịp nhàng.