Trại nằm một bên vuốt vuốt mặt, không thèm để ý đến máu chảy trên mặt và mũi, nhìn Thiệu Huyền nhặt đá bằng ánh mắt căm hận, từ góc độ của nó hiện tại tuy không nhìn rõ Thiệu Huyền đang nhặt cái gì, nhưng đó chắc chắn là đá tốt, thế nào cũng sẽ đổi được thực phẩm ăn trong mấy ngày.
Thiệu Huyền có thể cảm nhận được ánh mắt của Trại và Chiêm, nhưng anh đã thấy quen rồi. Sau khi chọn vài viên đá, anh ngẩng lên nhìn trời, đã quá trưa, cũng nên về rồi. Thu hoạch ngày hôm nay đã đủ, tuy ở đây vẫn còn vài viên đá mà anh thấy là khá tốt, nhưng Thiệu Huyền không đủ sức khỏe, nhặt nhiều quá cũng chưa hẳn là hay, sẽ không ôm nổi.
Sức mạnh bây giờ vẫn chưa đủ, chờ sau này, chờ sau này thức tỉnh được cái gọi là lực tô-tem đã…
Sau khi gọi Caesar quay về, xác nhận thằng nhóc tên Dã bị Caesar kéo lê đi ấy vẫn an toàn, Thiệu Huyền mới xách mớ đá được đựng trong túi da rời khỏi nơi đó.
Dã lúc nãy bị Caesar kéo ra khỏi chiến trường, giờ mới lảo đảo quay lại, nhìn thấy Trại với khuôn mặt đầy máu đang nghiến răng nghiến lợi nằm trên mặt đất, còn Chiêm thì đang ngồi co ro bên cạnh.
Sau khi đỡ hơn, Trại vừa ra lệnh cho Dã và Chiêm mau chóng đi xem còn có thể nhặt được viên đá tốt nào để đổi đồ hay không, vừa đứng đó chửi bới ầm ĩ, thề rằng lần sau nhất định sẽ trả thù, cướp hết tất cả đồ đạc của Thiệu Huyền.
Nhưng bọn chúng không hề biết rằng, ở một nơi cách chúng không xa, có một vài chiến sĩ đã chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra, ngay sau khi Thiệu Huyền bỏ đi thì những chiến sĩ này cũng rời khỏi nơi đó.
“Thằng nhóc lúc nãy là ai thế?” Một chiến sĩ trẻ tuổi cảm thấy tò mò, bèn hỏi người bên cạnh.
“Cậu hỏi thằng nhóc dẫn theo con sói đấy à? Hình như tên là Huyền, sống trong cái hang dưới chân núi. Còn về con sói đó, nó là của thầy phù thủy, cậu đừng có làm càn!” Chiến sĩ lớn tuổi hơn một chút ở bên cạnh cảnh cáo. Anh ta không hiểu thầy phù thủy làm thế là có ý gì, nhưng anh ta cũng không tìm hiểu, chỉ cần biết đồ của thầy phù thủy thì không được cướp là được rồi. Còn về thằng nhóc Huyền, trong mắt của anh ta chẳng qua cũng chỉ là người giúp thầy phù thủy nuôi con sói mà thôi.
Chiến sĩ trẻ vuốt mái tóc rối dính đầy bụi đá của mình: “Em đâu thể cướp đồ của phù thủy được, ha ha, em chỉ thấy thằng nhóc đó khá thú vị, sau này nó thức tỉnh được năng lực chắc chắn sẽ rất khá, có thể chiêu mộ vào đội săn của chúng ta.”
“Còn sớm lắm chưa thể nói được, ít ra cũng phải chờ hai ba năm nữa. Tôi thấy mấy đứa bé ở lưng núi chỗ các cậu cũng khá mà, còn về bọn trẻ sống trong hang thì…” Chiến sĩ lớn tuổi lắc đầu, không nói hết câu, nhưng ý đã quá rõ.
Thể chế bộ lạc chia ra làm ba bậc, về cơ bản thì chiến sĩ càng mạnh sẽ càng được sống trên cao, càng gần đỉnh núi. Đỉnh núi chính là trung tâm của cả bộ lạc. Nghe nói lò sưởi của bộ lạc nằm trên đỉnh núi, còn vùng xung quanh núi thì rất lạnh.
Trong mắt của rất nhiều chiến sĩ thì bọn trẻ sống trong hang thức tỉnh chậm hơn nhiều so với bọn trẻ sống ở chân núi, tư chất càng kém hơn, cho dù những đứa trẻ đó đến tuổi, thức tỉnh được lực tô-tem, có thể ra ngoài săn bắt rồi thì họ cũng không muốn cho chúng gia nhập đội săn của mình. Đội săn quan trọng nhất là hợp tác đồng đội, bất kỳ một bộ phận yếu kém nào cũng có thể sẽ mang lại cho toàn đội hậu quả tàn khốc ngoài sức tưởng tượng.
Thiệu Huyền đang trên đường về, không biết về cuộc nói chuyện của các chiến sĩ kia, cũng không biết suy nghĩ của họ về anh, nhưng anh đã sớm đoán ra xung quanh có người, anh từng nghe kể nhiều nên cũng có thể đoán ra một chút.
Những chiến sĩ trên núi tuy lúc tập luyện thì sẽ không để ý xung quanh, nhưng khi nghỉ ngơi thì họ lại rất nhạy cảm với động tĩnh xung quanh, chuyện xảy ra vừa nãy chắc chắn sẽ thu hút vài chiến sĩ đến, khi Dã gào thét kêu cứu thì cũng đã có vài chiến sĩ đến xung quanh rồi, chỉ là những chiến sĩ này không dễ dàng ra tay thôi.
Thiệu Huyền cũng biết, chỉ cần đừng gây chuyện quá nghiêm trọng thì những chiến sĩ đó sẽ chỉ đứng xem chứ không can thiệp vào. Cũng như lúc nãy, khi Thiệu Huyền đập cây gậy gỗ xuống đất, quan sát sức lực, nếu thấy sẽ đập vào đâu đó gây hại cho Trại và Chiêm hoặc gây nguy hiểm tính mạng thì những chiến sĩ đó chắc chắn sẽ ra tay, Thiệu Huyền vốn đã có ấn tượng không tốt trong lòng họ, nếu gây chuyện thì chắc chắn sau này sẽ khó sống trong bộ lạc, thế nên lúc đó Thiệu Huyền chỉ cảnh cáo hù dọa Trại và Chiêm thôi.
Thiệu Huyền vác một túi to quay về, nhưng các chiến sĩ tuần tra và những lính canh làm nhiệm vụ canh gác sống ở gần đó nhìn thấy cái túi da thú nặng trịch của Thiệu Huyền cũng chỉ hỏi han vài câu chứ không hề cướp đi thu hoạch của Thiệu Huyền ngày hôm nay, họ vốn không hề xem trọng mấy thứ đồ của Thiệu Huyền.
Quay lại bãi đá vụn tập luyện ban sáng, Thiệu Huyền chọn ra hai viên đá nhặt được hôm nay, sau đó chôn tất cả các viên còn lại xuống, giờ anh chưa có thời gian xử lý các viên đá này, mà mang về hang thì càng không thể, vì bọn “sói con” trong hang vừa nhìn thấy đồ là sẽ cướp ngay giống như lũ sói nhìn thấy thịt, cho nên Thiệu Huyền không bao giờ giấu thức ăn hoặc đồ đạc để đổi thức ăn ở trong hang.
Sau khi giấu xong, Thiệu Huyền ngồi xuống đất nghỉ ngơi, việc leo núi và đánh nhau đã khiến anh hao tổn không ít sức lực.
Thiệu Huyền ngắm nhìn dãy núi trùng điệp ở phía xa, rồi lại quay đầu nhìn vùng sinh sống của bộ lạc, quan sát những ngôi nhà ở chân núi của tầng lớp thấp trong bộ lạc, sau đó lại cúi đầu nhìn bàn tay rướm máu của mình. Chỉ mới nửa năm thôi mà bản thân đã biến thành giống như một kẻ mọi rợ bẩm sinh, áp lực sinh tồn quả nhiên đã đẩy nhanh tác dụng của sự đồng hóa.
Khi còn sống cuộc sống văn minh thì thế nào nhỉ? Thiệu Huyền ban đêm cũng đã từng nằm mơ vài lần, nhưng những ấn tượng ấy ngày càng trở nên mơ hồ, trong khi rõ ràng chỉ mới chưa đến nửa năm.
Tuy người ở đây tốt hơn một chút so với những kẻ tiền sử mọi rợ ăn thịt người chưa được khai hóa trong lời kể của Thạch Kỳ, nhưng cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.
Trước đây, cho dù nhìn thấy bố mẹ nhà nào đánh con cái thì Thiệu Huyền cũng đều đến khuyên giải, có khi nhìn thấy người lớn đánh trẻ con quá nghiêm trọng, Thiệu Huyền còn nhào đến đánh luôn người đó, ngăn cản họ làm hại trẻ con, nhưng bây giờ thì sao? Đương nhiên, hoàn cảnh bây giờ đã khác, trẻ con trong bộ lạc này không phải là trẻ con anh gặp ở kiếp trước, cho dù độ tuổi bằng nhau nhưng tính cách lại quá khác nhau. Chẳng hạn như bọn trẻ trong Hang Mồ Côi, cho dù lần này có đánh cho chúng sợ, nhưng lần sau khi nhìn thấy thức ăn, chúng sẽ lại bất chấp mà lao vào cướp, hơn nữa ra tay còn mạnh hơn lần trước, khi nổi điên lên rồi sẽ không hề nương tay giống như Thiệu Huyền, gần đó có đá sẽ ném đá gần đó có gậy sẽ vung gậy, không đấu lại bọn chúng thì chắc chắn sẽ thua thiệt. Lấy ví dụ, lúc nãy Chiêm có bộ dạng run rẩy sợ sệt như thế, nhưng có khi lần sau, nó cũng vẫn sẽ lấy gậy đập hoặc lấy đá đánh Thiệu Huyền, cùng với bọn Trại đến cướp đồ của Thiệu Huyền.
Nhớ lúc Thiệu Huyền lần đầu tiên tỉnh lại trong hang cũng là lúc phân phát thức ăn trong hang, đối diện với những ánh mắt như lang sói ở xung quanh mình, Thiệu Huyền còn tưởng mình đã rơi vào giữa một bầy sói, trong khi chúng rõ ràng chỉ là trẻ con, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười ba tuổi, còn đa phần chỉ toàn là trẻ con sáu bảy tuổi.
Sự mọi rợ là một căn bệnh truyền nhiễm.
Sau khi nghỉ ngơi, Thiệu Huyền cầm hai viên đá chất lượng tốt đi gặp một thợ mài đá đổi được bốn miếng thịt khô to bằng bàn tay, hai miếng không có xương, hai miếng có xương. Hai miếng có xương thì cho Caesar ăn, còn Thiệu Huyền thì ăn một miếng không có xương, miếng còn lại đem đi đổi một mảnh da thú giá rẻ, không lớn. Mùa đông sắp đến rồi, nên chuẩn bị trước một vài món đồ.
Khi quay trở về Hang Mồ Côi, cũng lại là khoảng thời gian bộ lạc phân phát thức ăn mỗi ngày một lần, người phụ trách vận chuyển thức ăn đã chuẩn bị xong thức ăn hôm nay, chứa trong một vại đá to. Vại đá to như thế thì cũng chỉ những chiến sĩ đã thức tỉnh lực tô-tem mới có thể vác được.
Bộ lạc sẽ phụ trách lương thực cho Hang Mồ Côi, cho đến khi bọn trẻ trong hang thức tỉnh được lực tô-tem, những đứa trẻ thức tỉnh sẽ ra khỏi hang tự xây nhà của mình.
Bình thường, trong thức ăn mang đến sẽ có thịt, nhưng không nhiều lắm, chỉ vừa đủ duy trì sự sống cơ bản cho bọn trẻ trong hang, vì dù gì thịt cũng không dễ săn được. Nhưng ngoài thịt ra thì đa phần là các loại rau củ quả, chẳng hạn như thứ mà Thiệu Huyền thấy hiện giờ là một loại quả có tên là quả lông đỏ.
Đây là một loại quả thân củ khá to, màu đỏ cam, phần ngoài củ có rất nhiều rễ nhỏ li ti, hệt như một lớp lông nhung, quả to thì to cỡ bằng quả bí ngô mà kiếp trước Thiệu Huyền từng thấy, quả bé thì cũng bằng bàn tay của người trưởng thành, loại quả này ăn vào khá giống với khoai tây, cũng dễ no bụng, điều duy nhất khiến Thiệu Huyền đau khổ chính là ảnh hưởng sau đó của loại quả lông đỏ này.
Về mặt dược liệu mà nói, quả lông đỏ này có tác dụng điều chỉnh đặc tính dạ dày, thông ruột nhuận trường, nói thẳng ra chính là, cái thứ này gây tiêu chảy, mà loại quả lông đỏ này có một đặc điểm, nếu hôm đó chưa ăn thịt mà chỉ ăn quả này thì hiệu quả nhuận trường rất rõ ràng, trực tiếp phản ứng xuống mông ngay, nhưng nếu đã có ăn thịt rồi thì phản ứng sẽ không mạnh nữa.
Bọn trẻ trong hang đa số ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, nguồn cung cấp thức ăn mỗi ngày đều là do bộ lạc phân phối, ít có đứa nào chịu ra ngoài nghĩ cách kiếm thêm thức ăn, việc này khiến cho mỗi lần ăn quả lông đỏ xong thì chất lượng không khí trong hang Mồ Côi giảm xuống nhanh chóng, thối không chịu nổi.
Thiệu Huyền sợ xanh cả mặt.
“Này, A Huyền!”
Một đứa bé tên Khố đang đứng phân chia thức ăn, nhìn thấy Thiệu Huyền thì liền chạy đến, đưa cho anh một quả lông đỏ đã nấu chín đang cầm trong tay, rõ ràng to hơn nhiều so với mấy quả đưa cho mấy đứa trẻ khác.
Khố hiện giờ là người lớn tuổi nhất trong hang, mười ba tuổi, ngoài trừ Khố ra còn có hai đứa bé đã đủ mười ba tuổi, nhưng hai đứa bé đó đều không khỏe mạnh bằng Khố, thế nên Khố luôn được nhận lệnh phụ trách quản lý hang này, mỗi ngày giúp phân chia thức ăn, lợi ích chính là cậu ta sẽ được nhận nhiều thức ăn hơn một chút, cứ như thế ngày càng khỏe mạnh hơn, không còn giống với mấy đứa trẻ sống trong hang nữa.
Nhưng mà, bình thường Khố không hề nói chuyện với mấy đứa trẻ khác, cả ngày toàn ở bên ngoài, đến giờ ăn mới quay về, cũng không hề nói nhiều với Thiệu Huyền, giờ bỗng nhiên chạy đến đưa cho một quả lớn là thế nào?
Thiệu Huyền nhìn Khố rồi nhận quả lông đỏ.
Tâm trạng của Khố rất vui, còn có vẻ hơi xúc động.
“A Huyền, ngày mai anh sẽ được lên lưng núi rồi, sau đó cả mùa đông sẽ được sống ở đó, hang này giao lại cho em đấy.” Khố nói.
Thiệu Huyền nghe câu này xong suýt nữa đánh rơi cả quả lông đỏ trong tay. Khố không quản cái hang này nữa thì dù gì cũng nên giao cho một đứa trẻ lớn tuổi một chút, còn hai đứa mười ba tuổi cơ mà, còn có mấy đứa mười một mười hai tuổi nữa, tại sao lại chọn một đứa chưa đầy mười tuổi như anh?
Nhưng việc giao cho ai quản lý không phải chỉ cần Khố nói là được, thế là Thiệu Huyền liền hỏi: “Ai nói thế?”
Khố chỉ vào người phụ trách vận chuyển lương thực mỗi ngày đang đứng cạnh cái vại đá ở cửa hang, anh ta đi chân không, đang rảnh rỗi ngồi xỉa răng.
Nhìn mấy đứa trẻ đang hung hăng tranh giành thức ăn trong hang, Thiệu Huyền thật sự muốn lôi cái người phụ trách vận chuyển thức ăn đó ra hỏi một câu: “Anh chuyển phát nhanh này, anh định đùa với tôi đấy à?”