Lúc đầu chỉ là những tiếng thở nhỏ, cũng rất mơ hồ. Thậm chí rất giống với những tiếng động phát ra từ những lối đi trước đó. Thế nhưng rất nhanh, tiếng hô hấp đã trở nên rõ ràng.
Thiệu Huyền nhớ lại con sâu đá mà Lang Hạ nhắc đến. Trước đây anh không tin, dù sao trong bộ lạc vẫn chưa có ai thấy con sâu vua trong truyền thuyết ấy bao giờ. Đến cả cách nói được truyền lại từ tổ tiên cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Trong hang thật sự có âm thanh từ chuyển động của gió, thế nhưng hiện giờ Thiệu Huyền có thể khẳng định đó không phải tiếng gió. Mà âm thanh đó còn đang hướng về phía này.
Thiệu huyền căng thẳng nhẹ nhàng nhấc chân bám vào đá leo lên trên. Vách đá ở hang này trơn hơn so với lối đi của đội săn nên khó leo hơn. Hiện giờ Thiệu Huyền cũng không dám mượn lực của đao đá, anh sợ âm thanh phát ra sẽ kinh động đến con vua sâu đá kia. Mạch nói với họ đi đứng trong hang phải nhẹ nhàng nhất có thể, ắt có cái lí của ông.
Hơi thở đó đang đến rất gần, Thiệu Huyền dự tính tốc độ của nó cũng rất nhanh, mới chớp mắt mà đã tiến đến gần như thế.
Trong hang hơi trơn trượt, không khí có một mùi hương như tro đá, mà thứ mùi đó càng lúc càng nồng hơn. Thiệu Huyền cũng cảm nhận được rõ ràng độ ẩm đang tăng lên, vách hang Thiệu Huyền đang bám lên cũng đã bắt đầu đọng nước khiến hang động càng trở nên trơn hơn. Càng khó trèo hơn, Thiệu Huyền phải đạp lên mấy lần mới đứng vững được.
Hoàn toàn không có cách nào leo lên nữa!
Hai tay tiếp xúc với vách hang có thể cảm nhận được rõ ràng lớp chất nhờn trơn trượt ấy, đôi chân cũng phải cố gắng lắm mới đứng vững được. Chỉ cần thả lỏng ra một chút là có thể trượt theo lối đi này.
Không thể hiểu được!
Khó mà lí giải!!
Lúc nãy rõ ràng vách núi vẫn bình thường, tuy rằng có phần trơn trượt hơn lối đi trước đây một chút cũng dốc hơn chút ít, thế nhưng dựa vào năng lực của Thiệu Huyền men theo lối đi này bò lên trên không phải là khó. Thế nhưng mới được bao lâu? Vách hang đã thay đổi nhiều như thế!
Thế nhưng tình huống hiện tại đã không cho Thiệu Huyền còn thời gian suy nghĩ nữa, nhịp thở nhịp nhàng kia dường như đang bò từ dưới lên.
Nơi lúc nãy lăn xuống có vẻ bằng phẳng, thế nhưng đi vài bước là có thể nhìn thấy được đường hầm dốc thẳng xuống dưới. Thiệu Huyền chỉ có thể nhìn thấy một đoạn ngắn từ nơi anh đứng, còn phía dưới đường hầm này có những con đường khác hay không thì anh không thể biết được. Nếu như thứ đang đến thật sự là sâu đá thì phải làm thế nào? Nếu như vua sâu đá xông thẳng đến hang anh đang đứng, thì anh phải làm sao?
Bám chặt năm ngón tay vào vách hang, anh không cách nào bấu vào sâu hơn. Chất đá ở đây rất cứng, dùng sức mạnh tô-tem có lẽ sẽ bấu vào sâu chút nữa, thế nhưng Thiệu Huyền không dám dùng lung tung. Một số hung thú cấp cao rất mẫn cảm với sức mạnh tô-tem, trước đây Mạch và đội săn đi qua hang cũng không ai dùng sức mạnh tô-tem cả.
Thiệu Huyền giữ vững tư thế bám chặt vào vách hang, vì quá căng thẳng nên toàn thân căng cứng. Trên mặt không biết là đang đổ mồ hôi hay bị dính thứ chất nhờn trên vách hang nữa.
Trong hang không nóng bức mà ngược lại không biết là do trong hang vốn dĩ đã mát mẻ hay là do cảm giác bị sai, Thiệu Huyền cứ cảm thấy cái lạnh trong hang càng lúc càng rõ rệt. Mùi tro đá trong mũi cũng một lúc một nồng hơn.
Ngước mắt nhìn lên trên, cảnh tượng trước mắt cũng đang dần thay đổi.
Trong tầm mắt của Thiệu Huyền dịch thể có màu trắng, không giống với màu xám của đá trên vách hang. Nhưng mà lớp chất nhờn đó đã nhanh chóng bao phủ màu xám của vách hang, độ bao phủ càng lúc càng lan rộng lên trên nhanh chóng cho thấy phía trên của vách hang cũng đang thay đổi giống như nơi mà Thiệu Huyền đang bám vào.
Phù… phù…
Âm thanh càng lúc càng gần phát ra từ bên dưới.
Đi theo những tiếng thở ấy là những âm thanh trơn trượt như tiếng một sinh vật gì đó đang chuyển động.
Thiệu Huyền bám lên vách hang, cẩn thận khống chế hơi thở và nhịp tim, làm mờ đi sự tồn tại của bản thân, dường như đang cùng dung hòa với những vật trong hang. Cho dù Lang Hạ và những người khác có đứng ở đây, cũng chưa chắc đã phát hiện ra Thiệu Huyền đang bám trên vách hang.
Nghe thấy âm thanh bên dưới Thiệu Huyền thầm nghĩ nếu như thứ đó thật sự trườn về phía này anh chỉ có cách nhảy xuống, ngón tay không bám vào vách hang được thì dùng đao! Một thanh đao không được thì dùng thêm một đầu giáo! Như thế đã đủ trèo lên trên rồi chứ?
Tuy rằng không biết con sâu ấy thuộc loài gì, thế nhưng những trang bị trên người vẫn còn. Cho dù đến lúc đó âm thanh trên người kinh động đến nó thì cũng không còn cách nào khác, thoát mạng là quan trọng nhất.
Ngoài tiếng thở ra còn có âm thanh như nhịp tim đập.
Bịch...bịch... Bịch...
Tuy rằng tiếng động không lớn, thế nhưng nghe qua cứ như trong tim đang có một chiếc búa tạ vậy, mỗi một búa giáng xuống đều làm lồng ngực ứa máu.
Tiếng động vang lên trên chiến trường vô cùng yên tĩnh, hang núi vốn tĩnh lặng dường như đang chấn động theo âm thanh ấy.
Áp lực cũng từ đó mà đến.
Hoặc là cũng có thể xem đây là khí thế sa trường.
Cảm giác như bị một lớp sương dày đè lên người, đến hít thở cũng trở nên thật khó khăn, khi không sử dụng sức mạnh tô-tem, độ dẻo dai của cơ thể cũng giảm đi rất nhiều.
Khi Thiệu Huyền đang lắng nghe âm thanh đến gần, Thiệu Huyền chuẩn bị sức mạnh tô-tem leo lên trên thì nhịp thở đó và tiếng bình bịch như sấm cũng dần dần đi xa.
Xem ra dưới lối đi này còn có nhiều lối đi khác. Mà may mắn là con vua sâu đá đó không mò sang đây.
Đợi âm thanh dần đi xa, cơ bắp khắp người Thiệu Huyền cũng được thả lỏng, vì đã dồn hết sức lực lúc nãy nên Thiệu Huyền đã không còn chút sức lực nào.
Không ra tay, không tàn sát, không làm gì, chỉ bám lên vách đá thôi mà còn vất vả hơn chiến đấu với Si Cúc Hắc Phong. Cũng vì thế mà tay của Thiệu Huyền không khống chế được, vừa thả lỏng thì cả người trượt xuống theo vách núi, quay lại nơi đã lăn xuống trước đây.
Thiệu Huyền có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, tim đập không ngừng qua một lúc sau mới bắt đầu bình tĩnh lại.
Dường như cảm nhận được điều gì, Thiệu Huyền nhìn lên vách núi mình đã bám vào lúc nãy. Trong tầm mắt đặc biệt, vách núi được phủ một màu trắng, màu trắng đó hiện giờ đang dần dần mất đi, từ phía xa dần dần thay đổi kéo đến nơi này. Nhìn cứ như là chất màu trắng ấy lại thu về phía bên này vậy.
Nhiệt độ trong hang cũng dần dần trở lại bình thường, không ẩm thấp nữa. Đến cả mùi khí tro nồng nặc lúc nãy cũng dần dần biến mất.
Thiệu Huyền cảm thấy trên mặt hơi ngứa, ngẩng đầu sờ sờ, gỡ xuống một lớp giống như đá vỡ vậy. Trên hai bàn tay cũng kết thành một lớp cứng, cử động bàn tay một chút là có thể cảm nhận được lớp đá đó rơi xuống.
Nghĩ đến điều gì đó, Thiệu Huyền lại trèo lên. Không có lớp chất lỏng trơn trượt, việc trèo lên trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Kiểm tra vách hang kĩ càng, Thiệu Huyền mới phát hiện nơi mà bàn tay anh bấu vào lúc nãy đã không còn thấy dấu vết đâu, dường như anh chưa bao giờ bám vào đó vậy.
Chả trách những kí hiệu mà đội săn để lại trong hang, lần sau đi đến đã hoàn toàn biến mất. Xem ra cũng tương tự như tình huống anh vừa gặp phải.
Hang động lại trở về trạng thái như lúc đầu, dường như chưa từng có sinh vật gì đi qua vậy.
Thiệu Huyền không đi xuống mà bò lên theo miệng hang. Anh muốn men theo lối đi này, xem xem có thể trở về lối đi của đội săn không.
Khó khăn lắm mới bò lên được, nhìn xung quanh, Thiệu Huyền không biết nói gì hơn.
Chắc là anh đã chặt xúc tu của con sâu ở chỗ này. Thế nhưng hiện giờ không thấy cái xúc tu ở đâu, cũng không thấy con sâu nào, bươm bướm vô nhãn cũng biến mất, không có âm thanh gì, xung quanh không có bất cứ một dấu vết đối đầu nào cả.
Mọi thứ trong hang dường như đã trở về lúc ban đầu!
Trước mặt Thiệu Huyền có ba cửa hang y chang nhau, không có dấu hiệu hoạt động của bất cứ loài sinh vật nào, không thể phân biệt được.
Trước đây mình đã bị kéo lên từ cái hang nào?
Nghĩ đi nghĩ lại Thiệu Huyền mới phát hiện mình không tài nào nhớ ra được, cũng không biết rốt cuộc nên đi vào cái hang nào.
Hít thở sâu, Thiệu Huyền nắm chặt bàn tay, thầm mắng một câu: “Chết tiệt!”