- Đợi ngươi thắng lợi rồi nói tiếp!
Hải Quỳnh tiên tử khẽ cười một tiếng:
- Chúc ngươi thật xa, tạm biệt...!
Đang nói dở thì Hải Quỳnh tiên tử liền biến mất không thấy gì nữa.
Trương Đại Quốc đứng sững sờ nửa giờ trong gió tuyết. Trời rất lạnh nhưng không lạnh bằng lòng hắn.
Trở về thị khu hắn đến một cái nhà cấp bốn nhưng đã được cải tạo trở thành một lữ quán. Một đêm không ngủ, lúc hừng đông hắn đi trên đường phố ăn hai cái bánh bao rồi lấy tờ giấy nhỏ đến ngã tư tìm một gã cảnh sát giao thông đang phiên trực, rất lễ phép hỏi địa chỉ.
Cảnh sát giao thông cũng rất khách khí nhiệt tình đem địa chỉ kia giải thích cho hắn. Đồng thời biểu hiện nếu không phải trong ca trực sẽ đích thân lấy xe cảnh sát trở hắn đến.
- Trong thành phố này không ngờ vẫn có người tốt.....
Trên đường đi Trương Đại Quốc liên tục nói thầm.
…
Sau khi tan học, Lý Vân một mình bước chậm rãi trên đường cái, gần đến chỗ nhà thuê ở trong thôn thì hắn bị một bác nông dân ngăn cản lối đi.
Bác nông dân khoảng chừng hơn 40 tuổi người mặc một cái áo bông màu ghi nhạt, chân đi một đôi giày vải màu đen, tướng mạo thật thà hàm hậu nhưng trong con ngươi lại mang chút sát khí nhè nhẹ.
- Ăn cướp?
Lý Vân vô ý thức lui về phía sau một bước. Âm thầm đoán rằng đầu năm nay bác nông dân cũng đi ăn cướp? không phải nói hiện tại cuộc sống nhân dân đã được đề cao sao? Trên TV kiến thiết nông thôn mới so với trong thành phố cũng rất hoàn hảo…..cuộc sống tốt, chính sách tốt, không ở nhà hưởng thụ lại chạy đến đây làm kẻ trộm là sao.
- Ngươi là Lý Vân đúng không?
Bác nông dân mở miệng hỏi.
Bà mẹ nó, ngay cả tên cũng biết. Lý Vân gật đầu, nói:
- Đúng, tôi là Lý Vân...
- Đây chính là địa chỉ nhà ngươi?
Xác định đối phương thực sự là Lý Vân, bác nông dân cầm tờ giấy trong tay ném qua.
Lý Vân càng nghĩ càng không ổn, cứ rời khỏi đã rồi tính tiếp, nhưng lại nghe bác nông dân truy vấn:
- Ngươi chắc chắn là địa chỉ nhà ngươi?
- Đúng!
Lý Vân lần thứ hai gật đầu
Bác nông dân tự nhiên thì thầm tự nói:
- Đúng là không sai, quả nhiên là ngươi….yêu quái chịu chết đi….
Cùng lúc thanh âm hắn nói ra thì trong tay hắn bỗng xuất hiện một cây lợi kiếm đen sì.
- Ngươi chính là tình địch của ta sao…….
Lý Vân lúc này đã ngửi thấy khí tức tiên tộc. Nghĩ đến thái độ của hắn lúc nãy đối với mình, cơ bản xác định thân phận của hắn. Song hắn phát hiện ra lực chiến đấu của tiên tộc này không thấp. Chí ít hắn còn ẩn dấu được khí tức.
Lý Vân có chút buồn bực. Hóa ra tình địch của mình lại có bộ dạng như này, mình năm nay mới hai mươi tuổi đang lúc trẻ khỏe sao tự nhiên lại lòi ra một tình địch có bộ dạng hơn năm mươi thế này. Có chút buồn bực, nếu mà bị người khác biết được tám phần mười sẽ bị cười đến rụng răng.
Lý Vân cuối cùng đã hiểu tại sao Hải Quỳnh tiên tử không sống cùng với tên tình địch kia. Nguyên lai đây là một ông chú già.
- Bác à….ngươi không sao chứ? Tay ngươi cầm lợi kiếm, trên đường hành hung người mà không sợ bị cảnh sát bắt à?
Lý Vân trêu tức nói:
- Bác ơi, ngươi không phải là lần đầu tiên đi vào trong thành phố chứ. Trong đây có rất nhiều quy định đó, cảnh sát rất nhiều. Ngươi chưa kịp gây phiền toái cho ta thì đã bị cảnh sát làm phiền rồi.
Dừng một chút Lý Vân nói tiếp:
- Ta là người tốt mà.
- Ngươi tên yêu quái này, ngày hôm nay ta sẽ liều mạng này vì dân trừ hại thay trời hành đạo.
Trương Đại Quốc ngữ khí tức giận nghiêm túc nói.
Bà mẹ nó, đầu năm nay mấy bác nông dân chẳng thành thật gì cả. Cái gì mà vì dân trừ hại. Ngươi là tình địch của ta mà bày đặt. Lý Vân nhìn tình huống xung quanh, trời lạnh lại có tuyết rơi nên rất ít người qua lại. bốn phía ánh sáng mờ ảo. Tạm thời còn không thấy có người chú ý hắn trong tay đang cầm hung khí chuẩn bị hành hung người khác.
Trương Đại Quốc hai mắt trừng trừng mở to. Gắt gao nhìn chằm chằm Lý Vân, không biết vì kích động hay còn nguyên nhân gì khác nữa. Người hắn bắt đầu trở nên run rẩy.
Lý Vân thoáng do dự một chút, rồi xoay người bỏ chạy.
Hắn không phải sợ. Hắn chỉ lo nghĩ trong hoàn cảnh này mà giải quyết ân oán cá nhân có chút không hợp lý.
- Ngươi không được chạy... Ta muốn quyết đấu với ngươi.
Trương Đại Quốc giận dữ rống lên từ phía sau:
- Hải Quỳnh là, là… ta…
Trong lòng quýnh lên, Trương Đại Quốc suýt thì đã nói ra nỗi lòng của hắn.
Lý Vân cũng không để ý tới lời gọi của Trương Đại Quốc, dựa vào hoàn cảnh quen thuộc xung quanh rất nhanh lẻn vào một cái ngõ nhỏ. Cuối cùng hắn thấy một công trường đã bị phá bỏ và dời đi. Nơi ấy buổi tối hầu như không có người, thập phần yên tĩnh. Bây giờ xuống chỗ đó để giải quyêt ân oán cá nhân là tốt nhất.
Mười phút sau Lý Vân dừng bước. Đứng vững ổn định thân hình. Hắn xoay người nhìn sang. Trương Đại Quốc đã theo sau đến đây. Hắn dừng cách Lý Vân 5,6 mét nắm thật chặt trong tay lợi kiếm đen sì, hai mắt nháy nháy nhưng không phải với Lý Vân. Khuôn mặt hắn gân xanh gân tím nổi hết lên. Trong con ngươi sát khí không hề che đậy, xem ra hắn đối với Lý Vân thật sự là hận thấu xương.
- Ta nói ông bác này, ngươi đã đến tuổi này rồi, thế nào mà vẫn như vậy a…!
Lý Vân quyết định lấy đức thu phục người, nếu không được thì mới ra tay. Tại xã hội này động một tý là đánh đánh giết giết thực sự không tốt.
- Đúng rồi, ngươi xưng hô như thế nào?
Lý Vân đột nhiên thêm vào một câu:
- Nếu thật sự muốn đánh thì báo danh đi. Miễn cho khi ta đánh chết ngươi rồi ngươi quay lại báo thù mà ta không biết tên ngươi.
- Hừ!
Trương Đại Quốc hừ nhẹ một tiếng, lợi kiếm trong tay chỉ thẳng về phía Lý Vân:
- Kẻ hèn này là kiếm tiên, ngươi có thể gọi ta là Trương Đại Quốc…
Lý Vân hít sâu một hơi, thực sự là người không thể nhìn từ bề ngoài, hóa ra ông bác này lại là kiếm tiên
Lý Vân không biết kiếm tiên đã xảy ra chuyện gì? Bất quá hắn biết đã tự xưng là kiếm tiên cái tên rất ngưu thì sức chiến đấu hẳn rất mạnh
- Ah, thì ra là bác Trương a…!
Lý Vân có ý định lôi kéo làm quen:
- Vừa nhìn cũng biết bác thực sự rất ngưu a. Ông bác xem việc này nên giải quyết thế nào? Không bằng chúng ta đàm phán trong hòa bình đi?
- Không có đàm phán…. Chúng ta quyết đấu ai thắng thì sẽ có được Hải Quỳnh tiên tử.
Trương Đại Quốc nắm chặt lợi kiếm trong tay lại, tựa hồ sẽ lập tức xông lên
- Đợi một chút...!
Trên mặt Lý Vân bắt đầu trở nên nghiêm nghị lại, ánh mắt xem thường nhìn Trương Đại Quốc:
- Ta nói rồi, ngươi muốn đánh ta sẽ hầu ngươi, Lý Vân ta cho tới bây giờ chưa từng ngại phiền phức….nhưng mà ta nói trước, kết quả thắng thua mặc kệ như thế nào sau này ngươi đều không được trở lại tìm ta nữa…
- Không thành vấn đề...!
Trương Đại Quốc hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị đấu võ.
Đúng lúc này, ngay gần bọn họ xuất hiện ba nhóm người. Trong đó gần nhất là Trí Hoằng đại sư của chùa Bạch Mã cùng đệ tử của hắn Tuệ Viễn. Còn có người của Hải Quỳnh tiên tử. Bọn họ đều ẩn dấu khí tức. Hết sức chăm chú với trận chiến sắp diễn ra. Lý Vân cùng Trương Đại Quốc đều không cảm nhận được bọn họ. Mặt khác còn một tên kì bí ẩn dấu trong bóng đêm yên lặng không một tiếng động.
- Sư tôn... vì sao chúng ta không đi ngăn cản?
Tuệ Viễn không giải thích được vì cái gì sư tôn gọi hắn qua đây, hoàn toàn chỉ để xem trò vui hay sao?
Trí Hoằng đại sư chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một hơi nói:
- Người ta là yêu quái quyết đấu, vì sao chúng ta phải đi ngăn cản bọn họ. Vả lại hôm nay đến góp vui đâu phải chỉ có mình chúng ta, vẫn còn những người khác…