Lý Vân lắc đầu trêu đùa:
- Giúp như thế nào ạ?
- Cậu là người thông minh, chắc cậu cũng biết mình phải làm thế nào chứ?
Nhâm Cường nói
Lý Vân lấy tay xoa xoa mũi, thở dài trong lòng, mình phải làm như thế nào đây? Nếu như mình giúp thật thì cũng chỉ là gây tai vạ cho khuê nữ nhà người ta thôi.
Lý Vân lắc đầu nói:
- Rất xin lỗi, bác Nhâm, chuyện này tôi không giúp được bác rồi.
- Cậu không thích Hiểu Nguyệt?
Nhâm Cường nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Vân nói:
- Hiểu Nguyệt là con gái tôi, tôi rất hiểu nó. Tuy là cũng có đôi lúc hơi ương ngạnh, nhưng tôi thấy nó là người nổi bật nhất trong số các bạn đồng trang lứa với nó, tướng mạo, nhân cách, học vấn, gia thế…có điểm nào kém cỏi đâu.
- Bác Nhâm…
Lý Vân khẽ cười một cái rồi đáp:
- Thôi bác đừng nói nữa, nói thêm là có mùi vị của tiếp thị chào hàng ở đây đấy…
- Ừh…
Nhâm Cường thấy không thể thuyết phục được Lý Vân, cũng không cố. Dù sao thì dưa ép thường không ngọt. Thật ra là ông ta nhắm Lý Vân làm con rể mình, con gái ông ta và Lý Vân đều là sinh viên năm 4. Tuổi cũng không còn trẻ, cũng đã đến lúc tìm đối tượng để kết hôn rồi. Đối với cô con gái, Nhâm Cường luôn chiều chuộng như bảo bối, thế nên đối với một nửa của con gái mình, ông cũng hết sức quan tâm. Ông hi vọng con rể của mình đủ sức kế thừa gia nghiệp. Vả lại Lý Vân thì vừa đủ để trở thành người kế tục. Nhất là sau chuyện ở khu giải trí Tiền Quỹ, ông càng cảm thấy hứng thú với con người này hơn.
Lý Vân đột nhiên hỏi:
- Bác không phải là đang định nhắm tôi làm con rể đấy chứ?
- Àh… cũng có ý như thế…
Nhâm Cường nhấc chén rượu lên và nhấp một ngụm. Hứng thú nói:
- Nói thật, trước giờ tôi vẫn luôn có ấn tượng tốt với cậu. Mặc dù là câu hơi mập một chút, nhưng không sao, Hiểu Nguyệt nhà chúng tôi cũng không xem trọng vấn đề ngoại hình.
Lý Vân ngạc nhiên trả lời:
- Có chút miễn cưỡng ạ.
- Vấn đề là cậu nghĩ như thế nào thôi.
Nhâm Cường mỉm cười nói:
- Nếu cậu gia nhập vào gia đình họ Nhâm này, ít nhất cậu sẽ bớt được hai mươi năm phấn đấu.
- Tôi thì chỉ muốn có muốn cuộc sống thanh thản, bình yên.
Lý Vân cười nhạt:
- Hơn nữa, trước giờ tôi cũng chưa từng có ý nghĩ là sẽ thăng quan tiến chức bằng cách này.
Nhâm Cường nghiêm mặt nói:
- Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà cho cậu cái gì đâu. Chẳng qua là tôi muốn tạo nền tảng cho cậu thôi.
- Nền tảng gì?
Lý Vân tò mò hỏi.
- Nền tảng cực kỳ vững chắc…!
Nhâm Cường nói xong, ánh mắt liền dừng lại trên người Lý Vân, khẽ cười rồi nói tiếp:
- Làm trợ thủ cho tôi đi…!
Lý Vân buột miệng cười, vội vàng xua tay:
- Lão hòa thượng đã sắp xếp được công việc cho tôi rồi, lúc về, có lẽ tôi sẽ làm trợ lý cho trưởng thôn.
Nhâm Cường nghe vậy, cũng cười nói:
- Ừh, vậy cũng tốt. Xem ra đại sư định hướng cho cậu đi theo con đường làm quan. Đã vậy, tôi đây cũng không can dự vào nữa.
- Nào, uống thôi!
Việc không thành, trong lòng Nhâm Cường cũng có chút bứt rứt, bèn hô lớn rồi uống hết cả chén rượu đầy.
Lý Vân tự dưng hùa theo, một tiếng sau, mặt Nhâm Cường đã đỏ lựng, còn Lý Vân thì lấm la lấm lét, vẫn chưa có vấn đề gì. Với thể chất yêu quái của hắn thì đừng nói là một chai, kể cả là mười chai thì cũng không hề hấn gì.
Hơn 11 giờ đêm, Lý Vân mới đưa được Nhâm Cường lên xe, đồng thời dặn dò tài xế kiêm vệ sĩ Ngự Phong phải đảm bảo đưa hắn về nhà cẩn thận.
Xong xuôi, Lý Vân chầm chậm rảo bước dọc đường cái để về nhà. Gió đêm thổi hơi lạnh, hắn như đang suy tư một điều gì đó, một lúc sau thì lẩm bẩm:
- Nhâm Hiểu Nguyệt đúng thật là phiền phức.
…
Vương Trân Trân cô đơn một mình ngồi trên ghê sôfa ở phòng khách. Âm nhạc giống như một dòng sông vô hình, lặng lẽ và chậm rãi trôi trong căn phòng. Không hiểu tại sao Vương Trân Trân luôn có thói quen nhìn ra cửa.
- Meo meo…!
Đột nhiên, mèo yêu chui từ ngoài cửa vào. Thoắt một cái, nó đã nằm trên ghế sô-fa. Mèo yêu Tiểu Mao Đầu nói với Vương Trân Trân:
- Chủ nhân, hắn vẫn chưa về.
Vương Trân Trân chẳng thèm tiếp lời nó, cầm lon bia ở trên bàn lên và hỏi:
- Uống không?
Tiểu Mao Đầu sau mấy giây ngước đôi mắt xanh lè của nó nhìn chằm chằm Vương Trân Trân thì cũng gật đầu. Vương Trân Trân cười cười, lấy bia đưa cho nó. Tiểu Mao Đầu dùng 2 móng vuốt ôm lấy chai bia, dùng răng để cậy nắp, sau đó dốc lon bia lên tu ừng ực.
Vương Trân Trân hỏi:
- Ngươi có thấy cô đơn không?
- Cũng bình thường…
Con mèo bỏ lon bia xuống và nói.
- Tiểu Mao Đầu trước đấy toàn sống ở nơi tối tăm, lạnh lẽo. Bây giờ, có chủ nhân là cô, tôi sống tốt hơn nhiều rồi.
- Ừh…xem ra ngươi vẫn còn hạnh phúc hơn ta.
Vương Trân Trân nói
Mèo yêu nói một câu hết sức triết lý:
- Là do tiêu chuẩn về hạnh phúc của cô quá cao đấy thôi.
- Là sao?
Vương Trân Trân hỏi
Mèo yêu chớp mắt một cái rồi đáp:
- Lần trước trong một tiết mục về tình cảm, tôi có nghe thấy người dẫn chương trình nói là có đôi lúc bạn tự hạ tiêu chuẩn về hạnh phúc của mình xuống, thì bạn đã trở nên hạnh phúc rồi.
- Yêu cầu của ta quá cao sao?
Vương Trân Trân hỏi
- Tôi cũng không biết.
Mèo yêu tiếp tục rót rượu vào mồm
Vương Trân Trân khẽ thở dài, nhìn ra màn đêm ở phía ngoài nói:
- Đêm nay, vốn dĩ anh ấy phải thuộc về ta.
Mèo yêu híp tịt mắt nói:
- Sao cô lại để cậu ấy đi? Thật ra, cô hoàn toàn có thể viện cớ là ân nhân cứu mạng mà giữ cậu ấy lại.
- Không được.
Vương Trân Trân nói.
- Lần trước ta giúp anh ấy là do chữa trị vết thương, đó là việc nên làm, là ta cam tâm tình nguyện. Ta không hi vọng vì chuyện này mà ràng buộc anh ấy.
- Thế thì cô nên ngủ với cậu ấy…
Tiểu Mao Đầu nói với vẻ rất sành sỏi, già dặn.
- Nữ nhân lôi kéo, nam nhân thủ đoạn, một là nắm lấy dạ dạy hắn, cho hắn ăn ngon. Hoặc là nắm lấy phía dưới của hắn, làm cho hắn cảm thấy sung sướng. Cô chủ à, không phải là tôi bảo cô phải chủ động một chút sao, đối với phụ nữ mà nói, đó cũng chỉ là một cái màng thôi, có gì mà phải giữ gìn.
- Ngươi thì hiểu cái quái gì?
Vương Trân Trân kinh động hét lên.
- Tôi sao lại không hiểu?
Mèo yêu cười nhạt một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Tôi đã sớm tung hoành ngang dọc trong tình trường, thế nên đối với cái thứ gọi là ái tình này, tôi đã sớm nhìn thấu bản chất rồi. Tình yêu chính là nấm mồ của hôn nhân, tình yêu chính là cả đêm đi cày ruộng…
Vương Trân Trân tu một hơi hết sạch lon bia, lập tức phản bác:
- Ngươi không hiểu, bởi vì ngươi vẫn chưa hóa thành hình người. Ngươi nói chuyện cũng không thể thể hiện được cách nghĩ và tình cảm của con người được.
Mèo yêu nhìn chằm chằm Vương Trân Trân và tức giận nói:
- Thôi bỏ đi… nếu thế thì cô tự đi mà tìm hiểu…
Dừng một lúc, Vương Trân Trân châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá phảng phất trong phòng. Mèo yêu hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Có thể cho tôi một điếu không?
- Ngươi muốn hút?
Vương Trân Trân khẽ cười, rút một điếu thuốc More, ném qua. Mèo yêu giơ tay phải đón lấy, ngậm trong miệng rồi búng tay một cái điếu thuốc đã bén lửa. Chầm chậm phả ra làn khói trắng xóa, mèo yêu nói:
- Cô chủ, lời thật thì khó nghe, nhưng tôi nhắc lại lần nữa, hiến thân đi!