• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Kiếm tiên.

Thanh âm của Vương Trân Trân có chút khẩn trương.

Lý Vân lúc này mới quay đầu lại nhìn theo hướng đối diện cửa ra vào của nhà hàng đối diện. Nhưng khi nhìn kĩ lại hình như không có ai. Càng không thấy kiếm tiên Trương Đại Quốc.

- Không có ai mà?

Lý Vân cảm thấy kỳ quái.

- Mới vừa rồi còn ở đây?

Vương Trân Trân vẻ mặt mơ hồ, trong lòng thầm đoán hay là ban ngày gặp quỷ? Nàng cố gắng nhớ lại những gì mình thấy, nàng tin mình không hề bị hoa mắt. Nàng thật sự đã thấy Trương Đại Quốc.

Lý Vân cũng không có để ý, tiếp tục cúi đầu uống đồ uống nóng. Hồ ly tinh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích. Trực giác nói cho nàng biết, vẫn sẽ còn nhìn thấy hắn nữa.

Không biết tại sao, tâm tình của nàng có chút khẩn trương, trên chóp mũi xinh xắn thậm chí xuất hiện mấy giọt mồ hôi. Lý Vân uống xong đồ uống nóng, ngẩng đầu nhìn hồ ly tinh nói:

- Trân tỷ, nhìn cái gì đấy? Không phải đang nằm mơ giữa ban ngày chứ?

- Ban ngày thấy ma?

Vương Trân Trân dùng chân dẫm nhẹ lên mặt đất, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lý Vân, nói:

- Tiểu Lý, ta thật nhìn thấy kiếm tiên, thế nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại biến mất không còn tung tích. Thật sự kỳ quái.....

- Chẳng lẽ mình gặp quỷ?

Hồ ly tinh bĩu môi lẩm bẩm một câu, đưa tay nắm lấy cốc nước, miệng bắt đầu cắn ống hút. Con ngươi lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ.

- Lại xuất hiện, mau nhìn...!

Công phu không phụ lòng người, hồ ly tinh rốt cục lần thứ hai nhìn thấy Trương Đại Quốc. Lúc này, ngay cả mắt nàng cũng không dám nháy.

Nhưng khi Lý Vân quay đầu lại, Trương Đại Quốc lại lần nữa biến mất trong tầm mắt của hồ ly tinh.

Hắn biến mất mà không để lại chút dấu vết. Làm cho yêu quái như hồ ly tinh cũng phải thầm giật mình.

Liên tục hai lần như vậy, Lý Vân rốt cục cũng coi trọng. Xuất hiện tình huống như vậy, hiển nhiên không phải thuộc về vấn đề hoa mắt nữa rồi.

Vấn đề ở chỗ Trương Đại Quốc.

- Chúng ta về nhà đi...!

Vương Trân Trân cảm thấy trong lòng không yên tâm liền đưa ra đề nghị.

- Được rồi!

Lý Vân cũng không muốn tiếp tục đi dạo. Nghe Vương Trân Trân chủ động muốn về nhà, đúng là cầu còn chẳng được.

Trên đường về, Vương Trân Trân theo bản năng nắm lấy tay Lý Vân. Nàng cảm giác có một tia nguy hiểm. Lý Vân ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, hi vọng có thể phát hiện ra điều gì đó, nhưng lại không thấy điều gì khác thường.

Cuối cùng cũng đến cổng thôn. Lý Vân không kiên trì nữa buông lỏng toàn thân. Đến đây cũng xem như là an toàn. Có lẽ Trương Đại Quốc không muốn ra tay vào hôm nay. Khả năng lớn nhất là hắn chỉ muốn tạo áp lực cho chúng ta.

Mọi người đã hiểu, xem ra hắn chỉ giả thần giả quỷ.

Đi vào sân một lúc, Lý Vân cũng không quá yên tâm, đứng lại rồi nhìn kĩ xung quanh. Vẫn không thấy có gì khác thường.

Lý Vân lau mồ hôi, mang theo Vương Trân Trân đi vào cửa. Nhưng đúng lúc này, hắn thấy Trương Đại Quốc. Mà Tần Suất và Vương Đại Sơn thì quỳ rạp dưới đất. Chẳng qua còn chưa chết, vẫn còn thở.

- Bọn họ là do ngươi đánh?

Lý Vân nhìn nửa ngày rồi mới hỏi.

Trương Đại Quốc hai mắt tràn ngập cừu hận, ánh mắt hình viên đạn hướng về trên người Lý Vân cũng Vương Trân Trân quan sát, dường như nội tâm hắn đang không ngừng giãy dụa, hai tay dơ lên rồi lại buông xuống. Có thể thấy được nội tâm của hắn rất bối rối.

- Ngươi làm bị thương người của ta, ta muốn báo cảnh sát…!

Ánh mắt của Trương Đại Quốc làm cho Vương Trân Trân cảm thấy khó chịu, nàng quyết định không đứng im cho hắn ngắm nữa. Ngay khi nàng chuẩn bị lấy điện thoại gọi cảnh sát, Trương Đại Quốc rốt cuộc đã quyết định, oán hận giậm chân:

- Vương Trân Trân, không được gọi, thù oán của chúng ta thì hãy giải quyết theo cách của chúng ta. Ngươi báo cảnh sát chỉ làm liên luỵ đến người thường mà thôi…

- Kiếm tiên, ông bạn già, ông không còn giống với trước đây nữa…!

Đột nhiên, trong sân xuất hiện thêm một người. Lý Vân biết người đó, đây là người đã gặp mấy lần trước tại khu giải trí Tiền Quỹ - Lữ Tuấn. Hắn không ngờ giả trang làm phó lão, nhìn như không thèm quan tâm đến ai.

Thấy Lý Vân nhìn hắn, hắn liền cười, vẫy vẫy tay với Lý Vân:

- Haha, chúng ta lại gặp mặt…Hình như lần này có một chút phiền phức?

- Phiền phức gì?

Lý Vân nhớ đến Lữ Tuấn đã từng cảnh báo:

- Huyết kiếm quyết…!

- Không phải..!

Lữ Tuấn lắc đầu nói:

- So với cái đó còn phiền phức hơn.

- Là ý gì?

Lý Vân cảm thấy mê man:

- Ngươi có thể nói rõ một chút được không?

- Đại Quốc, ngươi đã gặp qua hắn?

Lữ Tuấn hướng ánh mắt đến Trương Đại Quốc, không giận mà uy, trong giọng nói có chút đang tiếc:

- Một bước sai, nhiều bước sai, ta sợ ngươi nhầm đường. Đáng tiếc ngươi thực sự đã đi nhầm.

Vương Trân Trân cùng Lý Vân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi….hắn….Hắn là ai?

- Ngươi đi đi, ta rất cảm ơn ngươi đã quan tâm đến ta, ta cũng rất vui vì có một bằng hữu như ngươi. Thế nhưng ta không thể nào quên được Hải Quỳnh tiên tử, ta cũng không thể quên những người đã sỉ nhục ta. Ta muốn báo thù nên chỉ có thể làm như vậy.

Trương Đại Quốc nhìn Lữ Tuấn nói:

- Chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào thì chúng ta vẫn là bằng hữu…

- Đáng tiếc không được nữa rồi!

Lữ Tuấn nói:

- Ngươi cùng hắn đánh nhau thì chúng ta không còn là bằng hữu nữa. Ta đã từng hứa tuyệt đối không vứt bỏ ngươi. Tuyệt đối không vứt bỏ tình cảm anh em. Thế nhưng, ngươi đã buông ra trước.

- Ài…!

Lữ Tuấn than thở:

- Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, lẽ nào ngươi còn không chịu tỉnh ngộ?

- Ngươi không phải là ta, nên ngươi không thể nào hiểu được ta thống khổ như thế nào.

Giọng nói Trương Đại Quốc mang theo tia phẫn nộ:

- Nếu ta không thể giết hắn để trả mối nhục này, cả đời này ta không thể ngẩng đầu lên được.

- Xin lỗi, ta không còn cách nào khác…!

Trương Đại Quốc vẻ mặt rất thống khổ.

- Ngươi tự thu xếp cho tốt đi!

Lữ Tuấn lắc đầu:

- Ngươi và ta là tình huynh đệ, duyên phân huynh đệ xem như đến đây là kết thúc…Ngày sau gặp lại có thể là địch nhân.

- Ta không hy vọng như vậy..!

Trương Đại Quốc nói.

- Ta cũng không hy vọng…Nhưng ngươi đã đi nhầm đường.

Đến đây, Lữ Tuấn nhìn sang Lý Vân trầm giọng nói:

- Ngươi không thể cứ lo cho bản thân mình…Lý Vân, ra tay đi, nếu không kiếp này ngươi khó mà vượt qua.

Để lại những lời này, thân ảnh Lữ Tuấn liền biến mất.

Đến không thấy người, đi không dấu vết. Vung ống tay áo liền biến mất không để lại dấu vết.

- Tên khốn kiếp, nói vài câu không ra sao liền biến mất? Thế này là thế nào?

Lý Vân tức giận liền chửi bới vài câu.

Ngừng một chút, Lý Vân nghiêng đầu hỏi:

- Trân tỷ, tên Lữ Tuấn khốn kiếp kia nói gì chị có nghe rõ không?

- Không!

Vương Trân Trân không hiểu lại hỏi:

- Cậu cũng nghe rõ sao?

- Ai biết hắn đang nói cái quái gì chứ?

Lý Vân oán giận nhìn Trương Đại Quốc:

- Ngươi đã tiến bộ nhiều so với lần trước. Ta cảm thấy rất lạ, ngươi đến cùng sao mà làm được như vậy? Hai ngươi nói chuyện, cuối cùng nhắc đến hắn, hắn là ai?

Trong mắt Trương Đại Quốc vẻ điên cuồng càng ngày càng đậm, hắn mãnh liệt quay đầu về Lý Vân rống to, cùng hắc sắc kiếm tiến lên:

- Ngươi nhất định phải chết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK