• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây hắn nhìn Lý Vân:

- Có phải ngươi vô cùng khát vọng biết quá khứ của mình, biết chuyện tình cảm của ngươi cùng Hải Quỳnh tiên tử như thế nào phải ko?

- Tất nhiên rồi!

Lý Vân uống bia trả lời

- Ta biết rất rõ chuyện các ngươi, ta biết rõ quá khứ của ngươi…

Lữ Tuấn rơi vào hồi ức, thật lâu mới nghiêng đầu nhìn Lý Vân nói:

- Đáng tiếc ta không thể nói.

- Ta căn bản không ôm một hy vọng nào hết.

Lý Vân vô lực cắt đứt lời hắn nói.

- Xin lỗi, ta rất muốn giúp ngươi nhưng ta ko có cách nào khác.

Lữ Tuấn lấy lại tinh thần, cầm lên ly bia bồi bàn vừa đưa qua, liên tiếp uống 2 ly:

- Uống ngụm bia lớn, thật đã.

Đặt ly bia xuống, Lữ Tuấn lại lâm vào trong trầm tư, thanh âm cũng trở nên xa xôi:

- Trước đây ta vẫn kỳ vọng có thể thức tỉnh sớm một chút, đáng tiếc không nghĩ tới chớp mắt đã một vạn năm. Cảnh còn người mất mọi chuyện hư vô, nếu có lựa chọn, ta nguyện tiếp tục ngủ say.

- Ngươi không thích xã hội bây giờ?

Lý Vân cũng thả ly bia không trong tay ra.

- Ngươi thích không? Có lẽ ngươi hẳn là thích rồi? Dù sao ngươi khác với chúng ta. Ngươi đi con đường mà người khác chẳng bao giờ đi.

Lữ Tuấn rầu rĩ không vui đem chai bia đưa đến bên mép, mãnh mẽ uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn Lý Vân nói:

- Ngươi đã bị nhân tính hoá, cho nên ngươi sẽ không bài xích thế giới này. Mà chúng ta mang Viễn Cổ huyết mạch, tuy rằng bảo lưu ký ức hai đời, nhưng chính vì kí ức Viễn Cổ đã làm cho chúng ta căn bản không thể thích ứng cái xã hội mới này trong nháy mắt.

Nói đến đây, Lữ tuấn một lần nữa uống một ly bia.

Lý Vân cũng vừa mới uống xong, đồng dạng lại gọi một ly bia.

- Ngươi biết không? Chúng ta bây giờ giống như bị bệnh tâm thần vậy.

Lữ Tuấn cười chua xót nói:

- Trong đầu chúng đang đang có hai thanh âm.

- Tâm thần phân liệt? Hai mặt?

Lý Vân hỏi.

- Đúng vậy...!

Trong mắt Lữ Tuấn có ý cười:

- Chẳng qua duy trì cũng không được lâu.

- Hồ ly tinh đến...!

Lữ Tuấn khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn ra cửa. Lý Vân thầm giật mình, xem ra Lữ Tuấn xác thực không đơn giản. Chính mình còn không có ngửi được khí tức của Trân tỷ, vậy mà hắn đã cảm nhận được. Cường nhân a... Không, phải là cường tiên.

Quay đầu lại, Lý Vân quả nhiên thấy Vương Trân Trân. Nàng mặc một thân áo khoác lông màu hồng, thân thể do quá đầy đặn nên làm áo lông kéo căng quá mức, tăng thêm tính gợi cảm mười phần. Trong lúc đi giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong tình. Nàng xuất hiện, khiến cho rất nhiều thân sĩ chú ý.

Vương Trân Trân đi tới trước mặt Lý Vân, trong giọng nói mang theo một tia u oán:

- Uống rượu cũng không gọi.

Lý Vân cười hắc hắc, nói:

- Là hắn mời khách, cho nên ta cũng không thể không biết xấu hổ gọi người được.

Lúc này, Vương Trân Trân mới đưa ánh mắt chuyển hướng Lữ tuấn, chẳng qua xem phản ứng của nàng tựa hồ cũng không nhận ra Lữ Tuấn. Nàng chỉ biết hắn là tiên tộc.

- Như thế nào cậu lại ở chung với người của tiên tộc vậy.

Vương Trân Trân nói:

- Tiểu Lý à, cậu cũng không chú ý thân phận của mình à nha.

Nghe giọng nói của nàng hình như yêu quái cùng tiên nhân ở chung một chỗ với nhau là rất mất mặt

- Cô không nhận ra ta?

Nhìn Vương Trân Trân vẻ mặt mờ mịt. Lữ Tuấn đột nhiên có một loại cảm giác thất bại. Dựa vào danh tiếng của mình tại thời điểm trước kia cũng không nhỏ. Hồ ly tinh mặc dù là Yêu tộc, thế nhưng nàng không có lý do không biết mình a.

- Quý danh của ngài là?

Vương Trân Trân lễ phép mà hỏi thăm.

Lữ Tuấn sững sờ một chút, đột nhiên vỗ ót, lẩm bẩm nói:

- Ai, thiếu chút nữa ta quên, năm đó tiểu hồ ly cô một lòng cầu y thuật, đối với chuyện tình bên ngoài đều không quan tâm. Cô không nhận ra ta, cũng đúng. Như vậy đi, cô cứ gọi ta là Lữ Tuấn, Lý Vân cũng gọi như thế.

- Ah...!

Hồ ly tinh phản ứng tương đối hờ hững. Hơn nữa, nàng đối với Lữ Tuấn cũng không có nhiều hứng thú. Lực chú ý của nàng chủ yếu đặt trên người Lý Vân.

Vương Trân Trân tới gần Lý Vân, một làn hương không ngừng tiến vào trong mũi hắn. Khiến cho lòng hắn xao động. “Thật là một người phụ nữ gợi cảm” Lý Vân ở trong lòng rên rỉ. Thế nhưng hắn cũng biết, Vương Trân Trân bề ngoài nhìn như phóng đãng, kì thật bên trong rất thuần khiết. Rốt cuộc vẫn là hồ ly tinh bên cạnh Thần Nông. Người ta vẫn là con nhà nòi. Coi như là ở kiếp này cũng thủ thân như ngọc, hoàn bích chi thân. Ai kêu chồng đã chết của nàng vô phúc tiêu thụ chứ?

Trong khoảng thời gian này, sinh ý của phòng khám bệnh thuốc đông y càng ngày càng tốt. Nàng tiếp xúc với đàn ông của xã hội thượng lưu càng ngày càng nhiều. Rất nhiều người đều đang muốn theo đuổi nàng. Đủ loại đàn ông từ gia đình tài phiệt, đến gia đình quan chức, nhưng nàng vẫn chẳng chú ý đến ai. Hằng ngày trong lúc gặp gỡ, nàng luôn luôn có thể thành thạo mà đối phó với các nam nhân, một vừa hai phải.

- Tiểu Lý, uống rượu xong chưa? Nếu không có chuyện gì, chúng ta về nhà đi?

Vương Trân Trân liếc mắt đưa tình với Lý Vân, bàn tay dịu dàng phớt qua mũi Lý Vân, trên mặt dạt dào ý cười. Tình cảnh giống như là vợ nhỏ trong đêm tân hôn làm nũng với chồng vậy.

Bên cạnh Lữ Tuấn âm thầm cười, một hồ ly tinh, một tiên tử. Có trò hay để xem rồi.

Lý Vân phát hiện Trân tỷ đêm nay hơi có chút không bình thường. Hắn đoán, nàng hẳn là cố ý diễn cho Lữ Tuấn xem. Nghĩ tới đây, Lý Vân ngẩng đầu nói:

- Trân tỷ, lập tức đi ngay đây…

Vương Trân Trân lườm hắn một cái, eo nhỏ uốn éo, nói:

- Cậu không đi, ta đây đi trước...

Ánh mắt Lý Vân chú ý đến cái mông khiến cho nam nhân điên cuồng của Vương Trân Trân, lúc này hắn có dục vọng muốn đi sờ thử. Hắn cười nói:

- Đợi ta...

Vẫn không nói gì Lữ Tuấn đột nhiên nói ra:

- Tiểu hồ ly đừng phí tâm, Hải Quỳnh tiên tử người ta mới là vợ lớn.

Lời này vừa nói ra, Vương Trân Trân lập tức dừng bước. Nàng thậm chí quay trở lại, đặt mông ngồi ở trên ghế bên người Lý Vân, thở phì phì mà nhìn Lữ Tuấn, nói:

- Thế nào? Ngươi cùng Hải Quỳnh là một đám, người ta đều không nói gì? Ngươi gấp cái gì? Hoàng đế không vội, thái giám chết bầm lại gấp.

Lý Vân lúc này cũng xác định, Vương Trân Trân có ý định cùng chính mình mập mờ, nhất định đang muốn thị uy. Không ngờ lại hướng người của tiên tộc thị uy.

- Ha ha...!

Lữ Tuấn bị hồ ly tinh châm chọc một câu, thật đúng không có cách nào chống đỡ. Xua tay nói:

- Ngược lại ta cũng chỉ muốn xem cuộc vui, tùy cho các ngươi thích loạn thế nào cũng mặc kệ.

Lý Vân trừng mắt với Lữ Tuấn, nói:

- Ngươi nhìn có chút hả hê phải không?

- Tiểu Lý, chúng ta đi. Phải chú ý thân phận của chúng ta, chớ cùng những người kia ngồi cùng nhau, miễn cho hạ giá.

Nói xong, nàng đi tới hôn một phát lên mặt Lý Vân.

Tựa hồ có chút quá đột ngột, Lý Vân loạng chạng đứng dậy, trọng tâm không vững, lập tức đổ về phía Vương Trân Trân. Trong lúc bối rối Lý Vân vội vàng điều chỉnh trọng tâm, dưới ý thức dùng hai tay ôm lấy Vương Trân Trân, để tránh cho ngã sấp xuống đất. Có lẽ là xung quanh ngọn đèn quá mập mờ, bàn tay to của Lý Vân chậm rãi trượt đến cái mông của người phụ nữ, nhẹ nhàng niết hai cái, mặc dù là cách một lớp áo lông, nhưng Lý Vân như cũ cảm thấy có chút kích thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK