• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Trân Trân mỉm cười, nói tiếp:

- Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi cùng tiểu Lý hoàn toàn là duyên phận, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc tiếp cận hắn. Hơn nữa tôi cũng không có bất kỳ mục đích nào khác. Tôi cùng hắn gặp gỡ đều là thuận theo tự nhiên. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng lâu ngày nảy sinh tình cảm.

Hải Quỳnh tiên tử nhãn tình sáng lên, lạnh giọng nói:

- Cô vậy là hướng ta tuyên chiến sao?

Vương Trân Trân buồn bã cười, lập tực đáp lại:

- Cô là tiên nữ, tôi là yêu nữ, nào dám a.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Hải Quỳnh tiên tử, chậm rãi nói:

– Tôi rất ngạc nhiên, cô cùng tiểu Lý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã từng hỏi qua hắn, hắn căn bản chẳng nhớ nổi giữa cô và hắn đã từng có giai đoạn tình cảm nào đó. Chẳng lẽ là chuyện hôn thê, hôn phu là cô tự mình tự tác, hay cô đối với tiểu Lý có mưu đồ gì đó?

- Im miệng!

Hải Quỳnh tiên tử lạnh giọng quát lên:

– Lý Vân hiện đang mất trí nhớ, khi hắn hồi phục ắt nhớ đến tôi, về phần sự tình hồi đó của tôi và hắn, cô không có quyền hỏi, cũng không có quyền tham gia, tôi tới tìm cô, chỉ là để cảnh cáo cô, Lý Vân là nam nhân của tôi, đừng có nỗ lực quyến rũ hắn, cũng đừng có mưu đồ gì, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.

Vương Trân Trân bùi ngùi thở dài một tiếng, bỗng nổi hứng tò mò:

- Hải Quỳnh tiên tử, các người thực sự có đoạn thời gian làm phu thê sao?

Hải Quỳnh tiên tử khóe miệng nhếch lên, khẽ cười nói:

- Tạm thời không có, bất quá tương lai sẽ có. Hắn từng nói qua, tôi chính là thê tử duy nhất của hắn.

- Nói như thế, tiểu Lý cũng là đại nhân vật vạn năm trước, hắn là ai, là yêu hay là tiên?

Vương Trân Trân đột nhiên hỏi tiếp

Hải Quỳnh tiên tử sững sờ một chút, giờ mới hiểu được, cô nàng hồ ly này cơ bản chẳng biết nội tình của Lý Vân. Tâm nghĩ đến đây, Hải Quỳnh tiên tử nói:

- Cô đã không biết, tôi cũng không có nghĩa vụ cho cô biết.

Vương Trân Trân giống như cười mà không phải cười nói:

- Bất kể thế nào, tôi vẫn muốn cảm tạ cô, bởi như những gì cô vừa nói, tôi đã giải đáp được vài nghi vấn trong lòng mình.

Đây là lời nói thật lòng, Vương Trân Trân vốn vẫn rất buồn bực, nàng không hề biết chút gì về nội tình trong truyện của Lý Vân, nàng vẫn nghĩ khả năng cao hắn là nhân loại. Vì thế, tình ý của nàng đối với hắn đều chôn sâu trong lòng, cho tới bây giờ không dám vượt quá giới hạn, sợ hại người hại mình. Phải biết rằng, từ xưa đến nay, người yêu khác biệt, mối tình của yêu tinh với con người tự cổ chí kim luôn kết thúc bằng bi kịch. Mặc dù bạch xà cùng Hứa tiên sinh ra được một đoạn tình sử sáng chói, nhưng cũng là trải qua ngàn nan vạn khổ mới đến được với nhau. Huống hồ, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Hôm nay thì tốt rồi, Hải Quỳnh tiên tử mặc dù không nói rõ, nhưng từ những gì nàng ta nói, cũng không có gì khó đoán, Lý Vân cũng là một trong những huyết thống vạn năm về trước thức tỉnh, là yêu chứ không phải tiên.

Lý Vân hiện nay là tiên hay yêu thực ra cũng chẳng trọng yếu, miễn không phải là người là được rồi. Vương Trân Trân nghĩ vậy, tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái. Nàng thậm chí cảm giác mình có nên cảm tạ tiên nữ này không, người đã giải đáp nghi hoặc cho nàng.

Hải Quỳnh tiên tử rất mẫn cảm, nàng từ những thần sắc vả trạng thái mà Vương Trân Trân biểu lộ ra đã đoán ra được một chút gì đó. Răng ngà cắn cắn, nàng cuối cùng vẫn phải nói nốt:

- Cô tốt nhất là cách xa chồng ta ra một chút…

Vương Trân Trân trầm tư một lát, sau đó trịnh trọng gật đầu:

- Tôi sẽ tiếp thu ý kiến của cô, tôi cũng sẽ làm trong khả năng có thể, nhưng đồng thời tôi cũng phải nói, tôi không thể cam đoan, khi hắn ở với tôi, hắn không nảy sinh tình cảm. Cô cũng nên rõ ràng, tình ái là thứ tự nhiên mà tới, tự tác mà đi, không thể cưỡng cầu. Nếu quả thật chúng ta có duyên, thì dù tôi có trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

- Tốt, rất tốt, xem ra cô thật sự dự định làm tình địch của tôi, không thành vấn đề, chúng ta hãy cùng thử xem.

Hải Quỳnh tiên tử cười lạnh:

– Tôi sẽ làm cho cô thua thật thảm…

- Bà chủ, ta ủng hộ ngươi.

Từ nãy đến giờ im hơi lặng tiếng nép một góc, một tiểu yêu gần đấy hô to trợ uy cho bà chủ của mình

- Hừ

Hải Quỳnh tiên tử hừ nhẹ một tiếng, tiểu mao đầu vừa nãy sợ đến mức vội vàng rụt cổ vào đám đông.

Rời khỏi chỗ Vương Trân Trân, Hải Quỳnh tiên tử quyết định đi tìm Lý Vân. Có lẽ do trong lòng tức giận, cũng có lẽ do tình địch là ai không vào, cuối cùng lại là một hồ ly tinh, nên tâm trạng thật sự không yên.

Vương Trân Trân cũng đi tìm Lý Vân, bởi trong lòng bây giờ chẳng còn điểm nào cỗ kỵ, lúc này nàng đối với Lý Vân rất cởi mở, rất nhiệt tình. Cùng không biết tại sao, đối với việc Hải Quỳnh tiên tử “thăm hỏi”, nàng chẳng thèm đề cập tới.

Đương nhiên, Vương Trân Trân cũng không có bởi vì không còn cố kỵ mà chủ động ôm hôn thắm thiết, động cho củi khô bốc lửa a, dù sao người ta cũng đã có bà vợ hờ đang bốc hỏa ngoài kia.

Hơn nữa Vương Trân Trân cũng chẳng phải loại hồ ly tùy tiện, dù có trên giường cũng phải giữ tỉnh táo, không thể qua mau, thuận theo dòng chảy từ từ mà tiến mới là vương đạo.

Đối phương là tiên nữ, mình là yêu nữ, Vương Trân Trân không phải xem nhẹ mình, chỉ là nghĩ đến việc bắt đầu đã kém người ta một bậc, cảm giác nên là tiến tới trước một bước giành lại thế cân bằng. Tốt nhất nên hiểu rõ thân phận, thân thế của hắn. Nàng phi thường rõ ràng, hắn và nàng đều là yêu, mà đều là yêu là nàng gần hơn một bước rồi.

Ba ngày thời gian quả thật qua rất nhanh, dựa theo cách nói của tiên nữ Hải Quỳnh, chính là hôm nay tình địch sẽ đến đây tìm Lý Vân hắn. Từ sáng sớm, đến tận trưa, rồi tới xế chiều, Lý Vân một mực ngồi chờ, đến làm việc cũng không yên lòng. Rốt cục chẳng có ma nào đến làm phiền.

Hắn đang suy nghĩ, có phải cô nàng tiên nữ lại chơi mình một vố?

Năm mươi tuổi mà nhìn tuyệt không già, đó là nhận xét của mọi người hắn quen nói với hắn, nói hắn nhìn chỉ hơn bốn mươi là cùng. Đối với cái này, hắn không phản đối, hắn biết không hề sai, bởi vì hắn càng rõ ràng hơn, khuôn mặt hắn đã dừng lại tại thời điểm hắn 45 tuổi rồi. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn có lẽ không bao giờ có thể già được nữa, khuôn mặt này sẽ vĩnh viễn đi theo hắn. So với tướng mạo, thân thể hắn còn tốt hơn, năm mươi tuổi mà không mắc bệnh mãn tính, tai nghe thính, mắt không mờ, ăn uống như lang như hổ.

Nhớ lại cách đây vài năm, hắn còn là một ông nông dân theo ông lớn trong thôn lên tỉnh thành. Hắn nhớ kỹ, lần đầu tiên hắn đi, là để mua quần áo đưa cho Lý quả phụ đầu thôn. Còn lần này, hắn tới để tìm một cô gái, không, phải nói là tìm một tiên nữ, là một người trong số hắn ở vạn năm trước.

Năm nay hắn năm mươi tuổi, cũng là một trong số những người có viễn cổ huyết mạch được thức tỉnh. Hơn nữa, xưa kia hắn chính là một trong số những kiếm tiên có sức chiến đấu khủng nhất, và tất nhiên, hắn chính là tình địch của Lý Vân mà Hải Quỳnh tiên tử đã nhắc tới.

Năm năm trước, hắn thức tỉnh. Sau khi thức tỉnh, việc đầu tiên hắn nhớ tới chính là ngừng việc theo đuổi Lý quả phụ đầu thôn ngay lập tức, bởi hắn nhớ, hắn chính là có một đoạn thời gian đẹp với Hải Quỳnh tiên tử. Cùng Hải Quỳnh tiên tử so sánh, sự căng tràn sức sống, sự tươi trẻ gợi cảm của Hải Quỳnh tiên tử ăn đứt cái đống cặn bã của Lý quả phụ. Từ đó về sau, hắn bắt đầu tìm kiếm tiên nữ. Trừ những nơi ở nước ngoài, hắn đã đi hầu hết các tỉnh thành lớn trên đất nước, thẳng đến gần đây hắn mới phát hiện ra tung tích của nàng, đi ngàn dặm quả không uổng phí. Tiên nữ hắn tìm kiếm ở ngay đây, hắn biết chắc vì cách xa mấy trăm dặm hắn đã cảm nhận được khí tức của nàng.

Thế nhưng ngay trước khi hắn kịp tới tìm tiên nữ, tiên nữ đã tìm thấy hắn trước. Đồng thời vô tình cho hắn biết, danh hoa đã có chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK