Edit: hoacodat
Như Ý thay trang phục kỵ mã cho Uyển Nhược, dùng que hàn là bằng phẳng một lần, lại dùng huân hương thượng hạng hơ qua, giao trở lại cho tiểu nha đầu bên cạnh, vén rèm sáo lên đi ra nói:
“Theo nô tỳ, về sau tiểu thư, cũng không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa bắn cung được nữa rồi, thường ngày nô tỳ thắp hương niệm phật bây giờ đã linh ứng, may mà gặp được Vương gia, nếu không nếu như tiểu thư té ngã, nô tỳ biết phải làm sao, mệnh của nô tỳ là chuyện nhỏ, tiểu thư thân thể chính mình, chẳng lẽ trong lòng không biết chữ sợ sao, bây giờ mặc dù tiểu thư có chút tinh ranh, nhưng tính tình cũng có chút chững chạc, bây giờ càng lớn, sao càng ngày càng bừa bãi rồi.”
Nói xong, thấy tiểu nha đầu đưa nước tới, liền đi lên hầu hạ Uyển Nhược xắn tay áo cởi vòng tay, vò khăn, hầu hạ nàng rửa mặt xong xuôi, mới lại nói:
“Liễu tiểu thư phủ bên kia, những năm này càng ngày càng lỗ mãng rồi, có được một tiểu cô tử (cô em chồng) như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa của tiểu thư.”
Bà vú một chân bước vào nói:
“Cũng không phải nói, tính tình Liễu tiểu thư, chính là người tạo rễ ươm mầm chuyện tai họa, sau này tiểu thư gả đi, còn không biết phải khoan dung cho nàng ta bao nhiêu chuyện đây.”
Một già một trẻ thao thao nửa ngày, Uyển Nhược uống hớp trà, đem tách trà đặt lên trên bàn đất, liếc nhìn Thừa An ở đối diện, phẩy tay một cái nói:
“Được, ta đều biết rõ rồi, về sau ít đi cưỡi ngựa bắn cung cũng được, hai người cũng không cần càm ràm nữa, càm ràm đã qua một tuần trà rồi, cũng không thấy mệt sao.”
Như Ý cũng cười:
“Nếu tiểu thư thương tiếc nô tỳ mệt mỏi, về sau liền thương cảm cho chúng nô tỳ đi!”
Biết tỷ đệ nàng muốn nói chuyện riêng với nhau, liền cùng bà vú và những nha đầu phục vụ trong nhà đều lui ra ngoài.
Thừa An không trở về Tô phủ, mà cùng Uyển Nhược vào Vương gia bên này, thỉnh an lão thái thái, lão thái thái cũng hết sức vui vẻ, giữ lại ăn cơm cùng, còn nói nếu trong nhà không có chuyện gì, thì ở lại bên này một đêm, Thừa An tất nhiên cầu còn không được.
Trước kia khi còn bé, mặc dù đi học, nhưng cách ba bốn ngày, hoặc Uyển Nhược trở về Tô phủ, hoặc Thừa An lưu lại Vương phủ bên này, hai người vẫn có thể ở chung một chỗ, hai năm qua lại có chút xa cách, cũng không phải hai người bọn họ xa lánh nhau, mà là do nha đầu bà tử ở phía dưới, cố ý giữ chừng mực, tuy hai người có thể thường xuyên gặp mặt, nhưng để giống như lúc trước có thể tự tại như vậy lại giảm đi.
Có lúc Thừa An mong muốn, nếu không cần trưởng thành thì thật tốt biết mấy, cậu nhớ rõ, khi đó trên đường về kinh lúc ở trong dịch quán, hai người cùng nằm chung gối, cùng ngủ chung giường, thân thiết biết bao, hiện tại lại giống như mơ tưởng xa xôi.
Vả lại Nhược Nhược thật sự đã trưởng thành, năm nay mười bốn, sang năm cập kê, hôn sự với Liễu phủ bên kia, thật vô cùng cấp bách…… Thừa An nghĩ đến những thứ này, trong lòng thật nặng nề, giống như có một tảng đá vô cùng lớn, áp bách đè lên trên ngực, áp chính cậu cơ hồ hít thở không thông, nhưng cậu có thể làm sao được, hoặc là nói, làm sao mới có thể ngăn cản hôn sự này đây.
Uyển Nhược nhìn thấy ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm nơi nào đó ở phía trước, liền theo ánh mắt cậu nhìn đến, không khỏi nở nụ cười, đưa tay, nắm chặt mặt của cậu:
“Thế nào, Thừa An cũng yêu thích cái tượng đồng nhân đó, nếu đệ thích, thì cầm đi, dù sao để ở chỗ của ta hay ở chỗ của đệ đều giống như nhau.”
Thừa An đưa tay cầm bàn tay của nàng trong lòng bàn tay, tay của nàng trắng muốt như ngọc, bàn tay xòe ra, có một chút vết chai, là kết quả của việc cưỡi ngựa bắn cung, lúc đầu Thừa An không muốn dạy nàng những thứ này, nhưng không chịu nổi việc nàng cứ làm phiền, lại nói, từ nhỏ đến lớn, nàng nói sự việc lúc đó, cậu không đáp ứng nàng, chỉ cần nàng nói ra cái gì, chỉ cần cậu có thể làm được, thì không được phản đối.
Thừa An thật muốn hai người có thể tiếp tục sống như vậy thật lâu dài, cứ như vậy mà qua cả đời, hiểu rõ nếu được nhất sinh nhất thế (cùng nhau sống cả đời), cậu cũng không còn sở cầu (không mong chuyện gì nữa), nhưng rất nhiều chuyện, không phải cậu muốn thế nào thì có thể như thế đó, tâm bất do kỷ, thân dã bất do kỷ (giống như câu: lực bất tòng tâm í……).
“Nhược Nhược, nếu ta không phải đệ đệ ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
Thừa An ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng, Uyển Nhược ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cậu, ngoài cửa sổ ánh sáng xuyên qua hoa văn băng mai trên song cửa, chiếu vào mặt cậu, hình ảnh chập chờn ẩn hiện, toàn bộ mặt của cậu to lớn hơn vài lần, khi còn bé nhìn thật không thể phân biệt ra nam hay nữ, nhưng lúc này một tia bóng dáng cũng không tìm thấy.
Lông mày cậu vẫn như cũ không thô cứng, lại có hình thật dài, tà tà như kiếm không xuyên qua tóc mai, nhìn xuống mày kiếm là đôi con ngươi thâm thúy sâu hút, Uyển Nhược nhớ khi còn bé, nhìn vào thấy trắng đen rõ ràng, có chút cố chấp ngu muội, theo số tuổi tăng trưởng, lại dần dần thâm thúy trầm tĩnh, giống như một hồ nước sâu không nhìn thấy đáy.
Tròng mắt của cậu có chút nhạt nhẽo, mũi cao rất suất, sắc môi có chút đạm mạc, nếu như cậu không cười, sẽ làm cho người khác cảm thấy hờ hững không thể với tới, nhưng nếu thời điểm cậu vui mừng quá đỗi, mắt và khóe môi sẽ nhàn nhạt cong lên, con ngươi nhàn nhạt gợn lên những con sóng mênh mông lăn tăn, thường làm Uyển Nhược kinh diễm không ngừng.
Chỉ là ở trước mặt người ngoài, Thừa An cũng dịu dàng hòa nhã, cao quý, Uyển Nhược cảm giác, trên người Thừa An có một loại cao quý áp đảo mọi người, so với Triệu Hi bá đạo, càng làm cho người ta cảm thấy xa cách.
Lúc này hiển nhiên là cậu không vui, con ngươi sâu thăm thẳm, lúc sáng lúc tối, giống như là ánh nến, Uyển Nhược thật đoán không ra tâm tư của cậu, trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Thừa An cố ý giấu tâm tư của mình, Uyển Nhược như thế nào cũng đoán không ra.
Uyển Nhược cũng không muốn đoán, rất mệt, chỉ là nàng lại toàn tâm toàn ý tin tưởng Thừa An, trên thế giới này, thậm chí so với mẫu thân Vương thị, còn thân thiết tin tưởng hơn.
Uyển Nhược xì cười một tiếng, sau đó lại khe khẽ thở dài:
“Nếu đệ không phải đệ đệ của ta thì tốt quá rồi, vậy ta gả cho đệ, còn được tự tại giống như bây giờ thật là tốt.”
Ánh mắt Thừa An nháy mấy cái, khóe môi cười cong lên, trong mắt phát ra ánh sáng mênh mông chói lọi, nhìn Uyển Nhược đến ngẩn ngơ, Uyển Nhược nắm chặt mặt của cậu, kéo về phía ánh sáng nơi cửa sổ suy nghĩ hồi lâu:
“Thừa An, sau này đệ cười nhiều một chút, đệ cười lên thật đẹp mắt nha……”
Lời nói vừa dứt, liền nghe ngoài cửa sổ Như Ý cười nhẹ một tiếng, Uyển Nhược mặt đỏ lên buông Thừa An ra, đổi chủ đề:
“Nghe Ngạn Linh nói, chúng ta và Nam Hạ bên kia muốn chiến tranh, phụ thân nàng cũng bị phái đến bên cạnh Thanh Giang đóng quân, Bát hoàng tử cũng đi, sẽ thật đánh nhau sao!”
Ánh mắt Thừa An lóe lên, cười nhìn trêu ghẹo nàng:
“Nhược Nhược cũng biết quan tâm đến quốc gia đại sự, ta vẫn cho là Nhược Nhược không để ý đến sự tình bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ tới việc trêu chọc người đi?”
Uyển Nhược một phát bay qua bàn đất, ấn cậu lên trên giường, lấy tay chọt lét vào dưới nách cậu:
“Được lắm! Thừa An đệ dám giễu cợt ta, nhìn xem hôm nay ta có buông tha cho đệ hay không, còn gọi Nhược Nhược Nhược Nhược, mau gọi một tiếng tỷ tỷ có nghe không, mau gọi……”
Thừa An cười lên hai tiếng, đưa tay ôm lấy hông của nàng, thân thể chuyển một cái, hai người liền ngã xuống, mặt của cậu cách nàng rất gần, gần đến mức hơi thở ấm áp của cậu, phả lên trên mặt nàng có chút ngưa ngứa, mặt Uyển Nhược không khỏi đỏ lên, nhanh chóng đẩy cậu ra, sửa sang lại xiêm y trên người.
Tuy nói chỉ là đùa giỡn, nhưng mới vừa rồi trong một chớp mắt kia, trên mặt còn có một chút nóng rát không thích hợp, hơn nữa khi ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Thừa An khi nhìn nàng lại càng u tối, Uyển Nhược cất giọng nói:
“Như Ý, trà lạnh rồi.”
Như Ý đáp lại một tiếng, đem trà đi vào, liền cảm giác giữa hai người có gì đó không đúng, nhưng cũng không để ý cho lắm, đến lúc chiều, còn lại bà vú hầu hạ nàng ngủ thì nhỏ giọng nói với nàng vài câu:
“Dù sao tiểu thư và Thừa An thiếu gia bây giờ đều đã lớn, mặc dù là tỷ đệ ruột thịt, sau này cũng nên chú ý một chút!”
Trước kia Uyển Nhược không cảm thấy gì, nhưng buổi trưa ngày hôm nay, không biết sao, cảm thấy ánh mắt Thừa An nhìn nàng hơi khác lạ, khác lạ như thế nào, Uyển Nhược cũng thật không rõ.
Bởi vì mẫu thân sai người đến đón, sáng sớm ngày hôm đó Uyển Nhược đã từ biệt Ngoại tổ mẫu, quay về Tô phủ, ra ngoài cửa lớn liền nhìn thấy Lý Phúc thân tín bên cạnh phụ thân đến đón, hơi có chút ngoài ý muốn.
Mới vừa vào viện của mẫu thân, nhìn thấy nha đầu bà tử đứng ngoài hành lang sắc mặt người nào cũng hiện lên vẻ vui mừng, khá kinh ngạc, tiểu nha đầu vén rèm, Uyển Nhược vừa vào nhà, nhìn thấy Vương thị nhàn nhã nằm ngửa ở trên giường gạch cạnh cửa sổ, Tô Triệt đối diện với bà, sắc mặt vui mừng còn chưa dứt.
Uyển Nhược quy củ khụy thân thi lễ:
“Thỉnh an phụ mẫu.”
Vương thị hướng nàng ngoắc ngoắc tay, cười nói:
“Ngày thường tinh ranh trêu ghẹo người không biết mệt, giống như một nam tử, lúc này ở trước mặt mẫu thân, lại giả bộ như một người biết điều như vậy, nhưng còn lừa gạt được ai nữa chứ.”
Liếc nhìn Tô Triệt ở bên cạnh một cái, đoán chừng là có trượng phu ở chỗ này, Uyển Nhược bị gò bó một chút, thật là thói quen từ nhỏ, mấy năm nay cũng không thể đổi, mặc dù mấy năm nay, Tô Triệt đối với hai mẫu tử bà là thật tâm thật ý, Uyển Nhược đối với ông vẫn lạnh nhạt, cũng không phải là sợ, chính là cảm giác không thoải mái.
Vương thị âm thầm thở dài, ai nói tiểu hài tử sẽ không ghi hận, lời này thật không thể xem là đúng. Tiểu nha đầu chuyển cái gối thêu tới, Uyển Nhược ngồi ở đầu dưới Vương thị, nhỏ giọng hỏi:
“Hai ngày nay mẫu thân không khỏe trong người hay sao? Nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi.”
Nàng mới hỏi ra câu này, Vương thị thật không biết phải giải thích sao cho ổn, không biết phải nói với nàng như thế nào, một bên Vương ma ma cũng cười nói:
“Không phải không tốt, là chuyện vui lớn đấy? Vào ngày này sang năm, không nói chính xác tiểu thư liền có thêm một đệ đệ nữa rồi.” Trên mặt Vương thị có chút ửng hồng, Uyển Nhược sửng sốt, sau đó lại mặt mày hớn hở:
“Thật! Chuyện là khi nào? Sao ta không biết?”
Vương ma ma cười nói:
"Mấy ngày nay phu nhân trên người liền mệt mỏi không khỏe, lão nô còn nói là mệt nhọc, không nghĩ tới mới vừa mời đại phu bắt mạch, lại là chuyện hỉ, chuyện này quá đỗi vui mừng liền bảo người đi gọi tiểu thư trở về."
Nơi này đang nói, đã thấy Dương ma ma ở bên cạnh lão thái thái đến đây, đang cầm một cái hộp dài đi vào phòng, đi tới hành lễ nói:
"Lão thái thái nơi đó nghe tin, cao hứng không biết làm sao, hôm đó Lão thái gia còn nói, phía dưới liền chỉ có một tôn tử Thừa An, không khỏi có chút hoang vu, chuyện này nói xong cũng không ngờ liền có cháu đích tôn rồi."
Đem cái hộp trong tay giao cho Vương ma ma, Vương ma ma vội mở ra, đặt trên kháng trác, là một cây nhân sâm có gốc rễ tua rua, nhân sâm có đầu có đuôi, to lớn bằng hai ngón tay cái, thật là một món đồ tốt.
Dương ma ma nói:
“Đây là mấy năm trước cơ duyên xảo hợp được một cây nhân sâm tốt, ngày thường lão thái thái dùng thuốc nấu canh sâm, cũng không dám dùng đến, nghe nói phu nhân có thai, bảo lão nô tìm ra đưa đến, tuy nói bây giờ không thể ăn, chờ đến sau sinh, bồi bổ cơ thể cũng phải dùng đến.”
Vương thị vội nói:
“Thật phải khiến lão thái thái lưu tâm rồi.”
Dương ma ma lại nói:
“Lão thái thái còn phân phó, bảo phu nhân phải dưỡng thai cho tốt, không cần phải mỗi ngày sáng chiều phụng dưỡng chu đáo như vậy, mọi sự lấy đứa bé trong bụng làm trọng, chỉ là trong lúc này chuyện ở trong phủ……”
Dương ma ma còn chưa nói hết, Vương thị liền chặn lại lời nói của bà:
“Ta cũng đang muốn nói chuyện này, hôm nay Uyển Nhược cũng lớn, ngó thấy sang năm cũng phải gả chồng, chuyện nhà ta cũng đã dạy nàng, chỉ là không tự mình làm qua mà thôi, lần này thật đúng dịp, cũng làm nàng học hỏi kinh nghiệm một chút trước, giảm thiểu mai sau ra khỏi nhà, sẽ không biết quản lý việc nhà, khiến nhà chồng chê cười đi.”
Dương ma ma kiềm hãm sắc mặt, có chút thong dong, nói hai ba câu liền đi về.