• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: cookiee

Trời rất tối, mặc dù có ánh trăng rọi xuống nhưng cũng không ích lợi gì, gió bấc ào ào thổi qua khe núi phía xa, nghe như tiếng dã thú rít gào làm hai người sợ hãi, cái rét lại thêm khoan tim thấu xương.

Hai đứa bé bước cao bước thấp chạy về phía trước, cũng không phân biệt được đông tây nam bắc, cho đến khi nhìn thấy vách núi trước mặt, mới biết không còn đường để đi nữa. Uyển Nhược chợt nhớ tới lời nói của Lại Tử Thủ, đoán chừng đây là khe núi bên cạnh tiểu thôn, căn bản không có đường đi ra, trừ phi là vượt núi băng đèo.

Toàn thân Uyển Nhược đều rét cóng đến mức hàm răng không ngừng run rẩy, bàn tay lại nóng bừng. Lúc này nàng mới để ý tới đã hơn nửa ngày rồi, mà Triệu Hi vẫn im lặng không nói một tiếng. Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn hắn, thấy thân thể nhỏ bé của hắn run rẩy đứng không vững, vội vàng đưa tay sờ sờ trán của hắn, nóng quá.

Uyển Nhược thầm than, đừng nói vượt núi băng đèo, hai người bọn họ có lẽ chưa đi hết nửa quãng đường đã chết rét. Đợi đến lúc trời sáng, đôi cẩu nam nữ kia phát hiện họ chạy, đuổi theo, lúc đó kết quả còn tệ hơn cả việc bị chết rét.

Uyển Nhược nghĩ đến vô số ý tưởng, nghiêng đầu nhìn về phiến rừng bên kia, âm thầm cắn răng lôi kéo Triệu Hi quẹo vào trong rừng. Không tính rừng sâu dã thú gì đó, chỉ riêng đá sỏi cây gai đã khiến ống quần hai người vốn đã rách nát lại càng thêm tơi tả. Bàn chân đã sớm bị mài xước xát, nhưng bởi vì lạnh cóng nên ngược lại không cảm thấy đau. Uyển Nhược mím môi , nắm chặt tay Triệu Hi bước đi.

Sắc trời dần dần chuyển sáng, nhưng cảnh vật bốn phía vẫn chưa nhìn rõ. Chợt dưới chân rắc rắc một tiếng . . . Thân thể của Uyển Nhược và Triệu Hi đột ngột rơi xuống, té ngã xuống một hố bẫy thú rừng, bốn vách bóng loáng, khó có thể leo lên, mà nếu có thể leo lên thì hai người cũng không còn hơi sức đó.

Dù sao cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, vừa chạy một đêm, lại cộng thêm vừa lạnh vừa đói, lúc này Uyển Nhược đã kiệt sức, nàng quay sang xem Triệu Hi, thấy mặt hắn đỏ bừng bừng bất thường, mắt khép hờ, hơi thở nặng nề, đôi môi cũng bị khô nẻ nứt ra.

Uyển Nhược buông tay hắn ra, thế nhưng đột nhiên hắn lại bắt lấy tay nàng, hé mắt rồi lại nhắm lại. Nàng đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn:

"Triệu Hi, Triệu Hi. Ngươi có ổn không!"

Triệu Hi vẫn nhắm nghiền mắt, thân thể nghiêng một cái đổ vào trong lòng nàng. Uyển Nhược hoảng hốt vội vàng xem hắn, thấy hắn đã sốt li bì, nhưng tay vẫn nắm chặt tay nàng như cũ không buông, dường như sợ nàng sẽ bỏ rơi hắn. Uyển Nhược vừa buồn cười vừa tức giận, cúi đầu thì thầm bên tai hắn:

"Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, yên tâm đi!"

Uyển Nhược nói xong, cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay nàng nới lỏng ra một chút. Nàng nhìn xung quanh một lần, phía dưới hố có chút tuyết đọng. Bởi vì cổ họng khô rát, nàng nuốt nước miếng, vốc một chút tuyết trên bề mặt để rửa tay, lại lấy một chút tuyết sạch cho vào miệng. Cúi đầu nhìn về phía Triệu Hi, lấy một nắm tuyết khẽ đẩy môi hắn ra đưa một chút vào miệng hắn, dù sao nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ, mặc dù vẫn là một bệnh ương tử như vậy, nhưng dù sao cũng là một người bạn nhỏ, coi như không có ai phát hiện bọn họ, chết ở chỗ này trong rừng núi hoang vắng, cũng may không phải là một mình nàng.

Uyển Nhược mệt mỏi không gắng gượng thêm được, cũng không để ý tới Triệu Hi nữa, nhưng vẫn ôm thật chặt hắn, như vậy có thể đỡ lạnh hơn một chút. Nàng nhắm mắt lại, rất muốn ngủ, đột nhiên nghĩ đến nàng không thể ngủ, lúc này mà ngủ không chừng sẽ mãi mãi không thể dậy được nữa, Triệu Hi cũng không thể ngủ.

Nghĩ đến đây, Uyển Nhược xốc lại tinh thần, dùng sức nhéo mình hai cái, đau đến mức nàng hít một hơi vào, cầm lên một nắm tuyết xoa vào mặt cho tỉnh táo rồi đưa tay dùng sức vỗ vào mặt Triệu Hi:

"Triệu Hi, Triệu Hi ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh, đừng ngủ, chớ ngủ."

Nàng vỗ rất mạnh, mặt Triệu Hi bị nàng vỗ vừa đỏ vừa sưng, mới miễn cưỡng mở mắt ra:

"Mẫu phi, mẫu phi. . . Tiểu Thập Nhất rất ngoan mà, sao người vẫn chưa trở lại. . Mẫu phi. . . ."

Mặc dù mắt Triệu Hi đã mở ra, nhưng không có tiêu cự,miệng lẩm bẩm gọi mẫu phi, mặc dù Uyển Nhược luôn luôn không mê tín, lúc này cũng thấy lạnh sống lưng, càng thêm ra sức vỗ hắn

"Triệu Hi ngươi đừng chết ! Ngươi ngàn lần vạn lần đừng chết! Triệu Hi, Triệu Hi. Ô ô ô. ."

Lúc này Uyển Nhược thật sự sợ hãi, nước mắt tuôn ra như mưa, lã chã rơi trên mặt Triệu Hi…

Uyển Nhược không biết khóc bao lâu, đột nhiên Triệu Hi nâng tay lên, sờ sờ mặt của nàng:

"Đừng khóc, ta không chết, ta bảo đảm không chết, ta không chết. . . ."

Thanh âm dù suy yếu nhưng lại rất rõ ràng, Uyển Nhược hé ra đôi mắt đã ướt nhòe vì nước mắt, mới phát hiện Triệu Hi đã tỉnh lại từ lúc nào. Nàng đưa tay sờ trán hắn, thấy toát ra chút mồ hôi, cũng không nóng bỏng như lúc trước nữa.

Uyển Nhược thở phào nhẹ nhõm, từ trong ngực móc ra một cái bánh bột ngô đã cứng mà lúc chạy trốn thuận tiện lấy được, bẻ một phần nhỏ ăn, lại bẻ một miếng nhỏ nhét vào miệng Triệu Hi, lại lấy hai nắm tuyết làm nước uống đỡ khát, ngẩng đầu nhìn lên, lo lắng nhìn thấp thoáng bên dưới bầu trời bao la là những cành khô vì mùa đông.

Chợt Uyển Nhược nghe thấy mơ hồ như có tiếng người truyền đến, nàng vừa mừng vừa lo, sợ đôi cẩu nam nữ kia tìm tới đây. Nàng cảm thấy mình đã chạy rất xa rồi, nhưng nàng tuổi nhỏ chân ngắn, có lẽ chưa chạy được bao xa. Triệu Hi cũng nghe thấy tiếng người, bèn miễn cưỡng ngồi dậy, vẫn như cũ dựa vào bả vai Uyển Nhược:

"Uyển Nhược, nếu chúng ta chết ở chỗ này ngươi có sợ hay không?"

Uyển Nhược quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói:

"Muốn chết thì chính ngươi chết, ta còn muốn sống lâu đây.”

Triệu Hi đột nhiên cười một tiếng:

"Đã sớm biết ngươi là người như vậy, nhưng lại cố ý giả bộ làm ra dáng vẻ hờ hững, ta nhìn cũng không luồn cúi, như vậy cũng tốt, phụ hoàng của ta cũng thích những nha đầu nghiêm trang, giống như ngươi vậy, phụ hoàng sẽ để cho ngươi và ta cùng nhau chơi đùa rồi."

Uyển Nhược quay đầu lại che miệng hắn, nhỏ giọng thì thầm:

"Đừng nói chuyện, hình như có người đến."

Hai người lắng tai nghe, tiếng bước chân hỗn loạn dường như càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, không giống một hai người. Uyển Nhược dán tai vào vách hố lắng nghe, dường như như nghe được gọi Thập Nhất gia.

Uyển Nhược mừng rỡ, gọi Thập Nhất gia thì nhất định phải là quan binh. Nàng đứng lên, gắng sức kêu:

"Chúng ta ở chỗ này, chúng ta ở chỗ này. . . . . ."

Nhưng nàng có thể có bao nhiêu khí lực, hoặc là bởi vì thiếu nước nên giọng có chút khàn khàn, thanh âm không lớn, vì vậy truyền không xa lắm, Uyển Nhược nhanh chóng cảm thấy gấp gáp không được, lúc này trong rừng rất sâu, chỉ sợ bọn họ bỏ lỡ nơi này, nếu lại kéo dài thêm một buổi tối như vậy, nàng và Triệu Hi nhất định sẽ chết, nhìn xung quanh một chút, nhặt từ đáy động lên một hòn đá, Uyển Nhược dùng hết sức ném hòn đá ra phía ngoài, từng khối từng khối, có một cục ném ra trực tiếp nện ở trên người nàng, nàng cũng không quên được.

Cho đến nghe được rõ ràng giọng nói:

"Lý đại nhân bên kia hình như có động tĩnh?"

"Vậy còn chờ gì nữa, mau chạy đi xem sao."

Uyển Nhược lúc này mới yên tâm, trước mặt bỗng tối sầm.

Đề đốc Lý Quốc Trụ sẽ không bao giờ nghĩ đến, đang yên đang lành tự nhiên lại phát sinh tai họa lớn như vậy. Tết hoa đăng ở kinh thành luôn luôn là dịp lễ náo nhiệt nhất. Mọi nhà từ nhà quan đến nhà dân thường, đều sẽ ra ngoài tham gia náo nhiệt, lúc này tự nhiên cũng là thời điểm tốt nhất để bọn buôn người hoạt động.

Hàng năm các vụ bắt cóc thường tập trung vào hai ngày này, khắp kinh thành trẻ con mất tích nhiều thì gần một trăm, ít thì cũng mười mấy đứa trẻ. Thậm chí có đứa con thứ xuất nhà quan lại nhỏ bị bắt cóc cũng là chuyện thường, mặc dù báo quan nhưng cũng không được để ý, không có điều quan binh đi tìm mấy đứa trẻ.

Nào biết năm nay bọn buôn người này đúng là mắt mù, trên đường nhiều trẻ con như vậy sao lại chọn đúng hai đứa nhỏ này cơ chứ. Bây giờ nhà họ Vương đang có thế lực mạnh, trong cung có một Hiền phi nương nương được sủng ái, trong nhà còn có Duệ Thân vương vương phi tương lai, còn có Đại Lý Tự khanh Vương đại nhân.

Tiểu nha đầu kia tuy rằng họ Tô, nhưng hiện nay khắp kinh thành này người nào không biết, đây chính là cháu gái cưng của vị lão thái thái kia, còn là cháu gái ruột của Hiền Phi trong cung, nàng còn rất được Hoàng thượng thưởng thức. Nha đầu như vậy ai dám động đến, nếu mà có động đến thì đời này đừng nghĩ được yên ổn.

Nha đầu này còn chưa tính, chuyện xấu nhất phải là Thập Nhất gia, vốn là bảo bối cục cưng của hoàng thượng, là Tiểu ma tinh trong cung, cái này nếu có một sơ xuất. .

Nhanh chóng đóng lại cổng thành, Duệ thân vương mang theo cấm vệ quân đi từng nhà lục soát, phàm là có tung tích gì, lập tức liền thưởng một trăm lượng bạc. Nhưng cũng không dám lộ ra thân phận của hai đứa bé, chỉ sợ bọn buôn người sợ quá sẽ giết người diệt khẩu.

Tết hoa đăng trôi qua, cả kinh thành cũng bị lật qua một lần, chỉ tìm được Thừa An đang hôn mê bị giấu ở đống củi trong một căn nhà bỏ hoang.

Mắt thấy trời sắp sáng, Lý Quốc Trụ càng nóng ruột, thời gian càng lâu, hai đứa bé càng dữ nhiều lành ít. Từ đầu đến giờ Duệ thân vương đều không nói một lời, chỉ trừng mắt nhìn quét qua Lý Quốc Trụ. Lý Quốc Trụ cũng hiểu, nếu như không tìm được hai đứa bé , đừng nói là không giữ được chức quan, khôn chừng còn liên lụy cả cửu tộc.

Lý Quốc Trụ nào dám chậm trễ, trong kinh thành không tìm được, liền vội vàng ra khỏi thành tìm, đào sâu ba thước cũng phải tìm. Ở hốc núi bên ngoài cách kinh thành khoảng hai mươi dặm phát hiện một chiếc xe ngựa vỡ nát, trong xe ngựa phát hiện một sợi dây chuyền, cách đó không xa tìm được một chiếc hà bao (túi tiền) rất tinh xảo, vội vàng dâng lên cho Duệ thân vương.

Đi cùng Duệ thân vương ngoài Tứ hoàng tử và hai biểu ca của Uyển Nhược, còn có Tô Triệt và Thừa An với vẻ mặt mệt mỏi phờ phạc.

Thừa An từ khi tỉnh táo lại một câu nói cũng không nói, chỉ uống hai ngụm nước ngoài ra cũng không ăn cái gì, liền nhất quyết đi theo Tô Triệt ra ngoài tìm Uyển Nhược ai cũng không ngăn được.

Uyển Nhược mất tích cả đêm, bên kia Vương thị cũng ngất lịm mấy lần. Đừng nói lão thái thái, ngay cả Hiền phi nương nương ở trong cung cũng kinh động, bởi vì ngoài Uyển Nhược còn có Thập Nhất hoàng tử cũng mất tích. Nếu tìm không ra, hậu quả ai cũng không kham nổi.

Lúc này nhìn thấy hà bao tìm được, Thừa An chợt nói:

"Đây là đồ của Nhược Nhược, cùng một kiểu dáng với của con. Tỷ ấy chắc ở gần đây thôi."

Nói xong, Thừa An lấy hà bao của mình ra, Tô Triệt nhận lấy trực tiếp đưa lên cho Duệ thân vương, Duệ thân vương nhìn hà bao này, tuy đường may không tính là mịn, lại rất mới mẻ sinh động, trong trí nhớ chợt hiện lên một đôi mắt hết sức linh động, bèn nhanh chóng hạ lệnh:

"Cẩn thận lục soát cho ta, xung quanh đây một thôn cũng không thể bỏ qua"

Lục soát đến khi trời tờ mờ sáng cũng không hề tìm thấy gì, Duệ thân vương gọi quan huyện tới hỏi, mới biết đi qua khe núi đằng trước còn có một cái thôn nhỏ có chút hoang vắng, đường vào khá khó khăn.

Duệ thân vương đứng lên:

"Bổn vương đến đó nhìn một chút."

Vương gia đích thân đi tìm, quan quân phía dưới nào dám không đi.

Đến khi trời sáng hẳn quan binh thị vệ liền vào đến thôn Đinh Hương, người hô ngựa hý, Đinh Hương và Lại Tử Thủ cho dù là Thụy thần chuyển thế, nhưng lần này cũng bị thức tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK