Sông ngoài thành Ký Châu gọi là Thanh Hà, lúc nghe Thừa An khẽ nói cho nàng biết, Uyển Nhược không tự chủ được liền nhớ lại lúc thiên hạ thái bình, thật là một cái tên rất ý nghĩa.
Đồng bằng sông ngòi, cũng không được coi là non xanh nước biếc, nhưng mà đường sông cũng không tính là hẹp. Hai bên bờ sông trồng liễu. Hiện giờ chính là cuối xuân, lòng sông có hương cỏ thơm thoáng qua, bên bờ liễu xanh soi bóng,thật là ngày xuân ấm áp, mỹ lệ có khác. Đặt mình vào trong đó cũng làm người ta không khỏi thấy tâm tình thoải mái.
Mỗi bên bờ sông đều dựng lên những khán đài lộ thiên rộng rãi, gần phía trước là chỗ ngồi của quan tuần án ( quan tuần phủ ) vây quanh là quan viên phủ Ký Châu, phía sau nha phủ vũ khí đầy đủ bảo vệ nữ quyến trong bữa tiệc.
Vương thị cầm tay Uyển Nhược dẫn đầu ở phía trước., đón đoàn người đang chậm rãi tới, dẫn đầu là một phụ nhân phú quý, ước chừng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ xiêm y màu tím bằng gấm Tô Châu, tuy có chút ít đẫy đà,nhưng làn da mịn màng được chăm sóc vô cùng tốt.
Trông thấy mẫu thân, trong mắt rõ ràng vui sướng và kích động, tiến nhanh lên hai bước, mẫu thân cùng nữ quyến phía sau rối rít hành lễ, Lưu phu nhân lại đỡ lấy cánh tay Vương thị, cẩn thận chu đáo thở dài chốc lát nói:
"Này thoáng một cái, chúng ta cũng mười mấy năm không gặp, mặc dù thường thư từ đi tới đi lui, cuối cùng không có cơ hội gặp mặt một lần. Năm ngoái cũng vào thời gian này, ta theo lão gia hồi kinh báo cáo công việc, đúng lúc vào ngày thượng thọ lão Thái Quân, nghĩ sao cũng có thể gặp mặt một lần rồi, nào ngờ tới lão Thái Quân nhà ngươi tuổi thọ đã cao như vậy, mà ngươi lại nhẫn tâm không trở về, rõ ràng là sinh khuê nữ ra, đều đã quên mẹ ruột của mình rồi."
Sắc mặt Vương thị buồn bã, cầm khăn lên nhẹ nhàng lau khóe mắt:
"Mười mấy năm không gặp, vừa thấy mặt, phu nhân lại quở trách chỗ sai của thiếp. Năm ngoái, nha đầu nhà thiếp rơi xuống nước, sống chết cũng không biết, không thể rời đi được, nên bỏ lỡ cả thọ yến của lão thái quân, đích thật là ta bất hiếu"
Hai người rất là thân cận, Lưu phu nhân tất nhiên biết bà khó xử, lướt mắt khẽ nhìn, thì nhìn thấy phía sau có một nữ tử mắt hạnh má đào phong tình quyến rũ, bên cạnh một nữ hài tử mười tuổi dung mạo cũng không khác biệt lắm lắm, chắc chính là nhị phu nhân của Tô phủ.
Phía trước có hai tiểu hài tử tầm bảy tám tuổi, một nam một nữ đứng ở sau lưng Vương thị nửa bước, trắng ngần, đột nhiên vừa nhìn qua giống như kim đồng ngọc nữ bên cạnh Quan Âm. Nhi tử, đoán là hài tử của thứ thiếp Tô phủ, Lưu phu nhân không để ý tới nhiều.
Chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía nữ nhi kia, mặc dù không đẹp bằng đại nữ nhi ở phía sau,nhưng mi thanh mục tú cực kỳ khả ái.
Toàn thân mặc một bộ y phục có hoa văn chìm hình cây đào màu hồng nhạt, trên đầu hai búi tóc tròn, dây buộc tóc màu hồng cùng màu sắc với xiêm áo, Lưu Tô màu hồng nhạt rũ xuống, lung lay lung lay, rất là đáng yêu.
(* Lưu Tô: là chuỗi ngọc trên đầu của người trong hoàng tộc, bằng trân châu, được phân chia theo cấp bậc.)
Trên trán rũ xuống mấy sợi tóc mai thưa thớt, dưới tóc mái là đôi mắt to linh động chợt vụt sáng, Lưu phu nhân giật mình nói không nên lời, thấy có cảm giác mấy phần quen thuộc, không khỏi nâng lên một nụ cười:
"Đây nhất định là Uyển Nhược"
Tô Uyển Nhược vội phúc thân hành lễ:
"Uyển Nhược khấu kiến Lưu phu nhân"
Lưu phu nhân cười hì hì một tiếng , sờ sờ đầu của nàng nói:
"Gì mà Lưu phu nhân, ta là Lan di của con"
Uyển Nhược lặng lẽ nhìn về phía mẫu thân nháy mắt mấy cái, Vương thị khẽ vuốt cằm,
Uyển Nhược mới thanh thúy kêu một tiếng Lan di.
Lưu phu nhân vốn họ Tạ, khuê danh Băng Lan, Vương thị khuê danh Băng Ngọc, bởi vì mới sinh ra tên của hai người đã giống nhau, lại thường cùng nhau chơi đùa, nên rất nhiều người lầm tưởng hai người là chị em ruột, hai người cũng rất thân thiết, như hình với bóng, sau này từng người đi xuất giá, mỗi người một nơi.
Tạ Băng Lan và Lưu Vũ Châu vốn được đính hôn từ nhỏ, Lưu Vũ Châu lớn tuổi hơn, vì vậy chờ tới khi Tạ Băng Lan cập kê liền vội vàng xuất giá, theo phu quân bôn ba khắp nơi.
Bởi vì từ nhỏ Vương thị được cha mẹ huynh tỷ vô cùng cưng chiều, muốn chọn một tấm chồng tuổi tác và diện mạo tương xứng, gia đình phu quân đủ vững vàng, sau này chọn trúng Tô Triệt, nào biết đâu rằng ngàn vạn lần tuyển chọn lại chọn không đúng người, cũng bởi vì duyên cớ này, người của Vương gia đối với Tô Triệt cực kỳ lạnh nhạt, thường thầm phê bình.
Nếu không lai lịch của Tô Triệt, cộng thêm địa vị của Vương gia, những năm này Tô Triệt tuyệt đối không có khả năng còn là một Tri phủ Ký Châu.
Tạ Băng Lan cười đáp :
"Ngược lại phải vui mừng vì nha đầu lạnh lợi, cũng giống tỷ trước đây, nhìn thì biết rất tinh quái.”
Một nhóm phân chủ khách ngồi xuống, Tạ Băng Lan kéo Uyển Nhược đến bên cạnh hỏi chút chuyện vặt không quan trọng, cười cười nói nói vô cùng thân thiết.
Trong lòng Uyển Nhược vẫn còn rối rắm, nhìn người nhà dùng từ đó khen ngợi mình, hoạt bát lanh lợi, có thể thấy được không có ưu điểm khác rồi, nàng còn cảm thấy bộ dạng của mình không tồi.
Uyển Nhược khẽ nghiêng đầu quan sát Uyển Như đứng bên cạnh Nhị di nương, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta như sứ trắng trong suốt lóng lánh tuyệt đẹp, ngũ quan như vẽ, rất dễ nhận thấy, mặc dù mới mười tuổi, đứng ở nơi đó, hình dáng cũng đã có chút lả lướt thướt tha, vui vẻ hòa nhã, thật là khác biệt một trời một vực.
Đáng tiếc một tiểu giai nhân như thế, ánh mắt lại mất đi vẻ ngây thơ chất phác nên có, Uyển Nhược vừa chạm vào ánh mắt của nàng, liền biết vị thứ tỷ tỷ này lại bắt đầu ghen tỵ.
Thật ra thì Uyển Nhược đều không rõ, mình có cái gì đáng giá để nàng ta ghen tỵ , dáng dấp không bằng nàng ta, mẫu thân cũng không được sủng ái bằng mẫu thân của nàng, phụ thân nàng thì càng không cần phải nói, mặc dù trọng nam khinh nữ, so với mình thì Uyển Như được gần gũi nhiều hơn, ăn, mặc, đi, thì mình tốt hơn nàng một chút, cũng không đến mức ghen tị !
Nhưng cho dù nàng ta ghen tỵ, mỗi lần ánh mắt của nàng ta nhìn mình chằm chằm, cũng rõ ràng viết hai chữ này, khiến cho ngũ quan xinh đẹp vốn có, nhìn qua luôn có chút âm u.
Chu Ánh Tuyết lướt sang nữ nhi ở bên cạnh, còn Thừa An bên kia rõ ràng là do chính mình sinh ra, lại càng xa lánh giống như không phải mẫu tử, trong lòng chính là lúc oán lúc hận.
Chu Ánh Tuyết cùng biểu huynh Tô Triệt được coi là thanh mai trúc mã, khi còn bé lại thường cùng nhau chơi đùa, khi đó liền ước hẹn chung thân. Về sau lại Vương thị tự nhiên nhảy vào, gả cho Tô Triệt, khi đó Chu Ánh Tuyết đã mang thai con của Tô Triệt, phụ mẫu biết được, đành phải xin lùi chuyện đó lại, làm cho nàng gả vào Tô phủ phải làm thiếp.
Mấy năm này ở trong phủ đấu với Vương thị, tuy rằng sinh một trai một gái, khó khăn lắm mới được tính là cân sức ngang tài, Chu Ánh Tuyết biết, mặc dù trong lòng biểu ca có nàng,nhưng hắn cũng không dám đắc tội Vương thị, sau lưng Vương thị còn có gia tộc quá hiển hách, hiển hách đến mức cho dù bà không có con, Tô Triệt cũng không thể nào bỏ bà.
Cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, không thể nhổ, hơn nữa bà còn là trưởng nữ trong dòng tộc, rõ ràng có địa vị xã hội ở Bắc Thần, Chu Ánh Tuyết ban đầu chỉ vì nhà mẹ là thương nhân, thì không thể gả vào Tô gia làm chính thê, mà nàng sinh ra một trai một gái, cũng kém xa Tô Uyển Nhược tôn quý.
Nếu như Vương thị không có sinh ra đích nữ, Uyển Như của nàng, tương lai có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Trong lòng Chu Ánh Tuyết đã sớm có tính toán, vạn lần không thể để cho Uyển Như đi theo vết xe đổ như nàng, mới sinh ra phải tìm nhà chồng có thể diện phú quý, tuy hiện giờ tuổi còn chưa lớn, nhưng dù sao phải sớm có kế hoạch.
Bằng mọi cách hỏi thăm, nhìn trúng công tử nhà tuần phủ, quý phủ của tuần phủ Lưu đại nhân, có ba thứ nữ, lại chỉ có một con trai trưởng, năm nay mười ba tuổi, tính ra, đúng lúc lại rất xứng đôi với Uyển Như, chỉ là tận lực nói tốt cho cậu bé, rồi lén lút cầu xin Tô triệt với Vương thị đi làm mai.
Tuy rằng Vương thị cùng mình luôn luôn không hòa thuận,nhưng đối với lời nói của trượng phu, ít nhiều cũng phải nghe một chút.
Chu Ánh Tuyết nhìn Lưu phu nhân một cái, liền chạm phải ánh mắt Uyển Nhược, Chu Ánh Tuyết không thích Uyển Nhược, thứ nhất là thân phận của nàng cản trở tiền đồ của nữ nhi mình, hai là, từ lúc nha đầu này rơi xuống nước tỉnh lại, bộ dáng cũng đã thay đổi.
Trước kia điêu ngoa không hiểu chuyện, nào có bộ dáng như bây giờ ổn thỏa biết tiến lùi, hai ngày trước phu quân luôn luôn không muốn gặp dòng chính nữ, cũng khoe nàng thông minh lanh lợi.
Hơn nữa, ánh mắt của nàng, không biết có phải hay không là Chu Ánh Tuyết có tật giật mình, cảm giác nàng giống như biết là mình bày mưu đặt kế đẩy nàng rơi xuống nước , một cái tiểu nữ nhi, ánh mắt thâm trầm làm người ta ghét.
Nhưng, bây giờ Chu Ánh Tuyết cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa rồi, bởi vì Vương thị bắt bí Thừa An ở trong tay, ý kia nàng hết sức hiểu rõ , nếu như nàng còn dám sanh sự, cũng đừng muốn con trai, mà bây giờ nhi tử cũng là lợi thế lớn nhất của nàng.
Những năm qua, biểu ca đối với nàng vẫn có chút tình ý, tình cảm đó phân nửa cũng là do nàng sinh con trai độc nhất, Chu Ánh Tuyết ngược lại sợ Vương thị sinh nhi tử, vì thế làm cho phu quân chán ghét nàng, một năm đều không đến được nhà nàng hơn một lần, muốn sinh con là chuyện viễn tưởng.
Nơi xa cuộc đua thuyền rồng bắt đầu, chiêng la vang dội, một mảnh náo nhiệt, Uyển Nhược còn nhỏ, không nhìn thấy cuộc đua phía trước, không khỏi có chút nóng nảy, Lưu phu nhân Tạ Băng Lan nhìn thấy không khỏi lắc đầu bật cười:
"Ngọc Trúc, ngươi dẫn Uyển Nhược lên phía trước, nhìn dáng dấp nhỏ nhắn gấp gáp kia của nàng, thấy rất đáng thương "
Uyển Nhược cảm thấy ngượng ngùng , mắt nhìn mẫu thân một chút, Vương thị cười gật đầu một cái, lúc này ánh mắt mới sáng lên, được đại nha đầu bên cạnh Vương thị dẫn đi lên phía trước.
Tạ Băng Lan ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mẹ con Chu Ánh Tuyết , khẽ cau mày, nhỏ giọng nói:
"Không phải là ta nói ngươi, trước đây ngươi cũng là người thông minh, nay gả cho người, lại thành hồ đồ, có một số việc nên sớm đề phòng, nếu chậm, chỉ tạo mối họa, phải biết dưỡng hổ vi hoạn* a!"
*Dưỡng hổ vi hoạn: ý nói nuôi hổ sau này cũng sẽ gây ra họa, giống như ' nuôi ong tay áo '.
Vương thị tự nhiên biết bà nói cái gì, sắc mặt khẽ ảm đạm:
"Ngươi làm như Tô Triệt cùng lão gia nhà ngươi là một dạng ư, nói cho ngươi, cũng không sợ ngươi chê cười ta, những năm này số lần hắn đến ở trong viện của ta, đều đã đếm từng bạt tai, nếu không phải, tại sao Uyển Nhược của ta lại nhỏ như vậy, đã không nắm giữ được lòng của nam nhân này rồi, và đấu đá mọi thứ với nữ nhân kia.”
Lưu phu nhân lắc đầu một cái:
"Băng Ngọc, ngươi bây giờ càng ngày càng hồ đồ, không phải nam nhân nào cũng tham mới chán ghét cũ sao, nào có mấy người chung tình , chỉ là đứng núi này trông núi nọ thôi, , ta dạy cho ngươi một biện pháp, tuy là không thể trị tận gốc, cũng có thể để cho nàng an phận không ít"
Nói xong, ở bên tai Vương thị nói nhỏ mấy câu, Vương thị nghe xong, trong lòng một hồi thoải mái, cảm thấy là một chủ ý hay, Vương thị dù không nghĩ cho mình,cũng phải nghĩ cho Uyển Nhược.
Bây giờ Chu Ánh Tuyết chỉ là thiếp, lại sinh được con trai độc nhất và trưởng nữ, Uyển Như của nàng, mọi chuyện đều muốn giành lấy trước, bây giờ không tồi, hôn sự sau này nếu theo ý của nàng thì còn gì bằng.
Còn có Thừa An, dù sao Chu Ánh Tuyết là mẹ ruột của hắn, trưởng thành không thể không để ý mẹ ruột của mình, tương lai Tô phủ thế nào cũng là thiên hạ của mẹ con nàng.
Ngược lại Băng Lan nói đúng, cần quản thúc sớm mới được, nghĩ đến đây, ngẩng đầu lướt qua nữ nhi đang ở phía trước đứng trên tảng đá xanh nhảy lên cười đùa, âm thầm cắn răng, đủ loại tâm tư, chỉ là vì bảo vệ bình an cho mẹ con nàng thôi.