Thực sự Liễu Ngạn Linh không biết, mình cùng Uyển Nhược là cái loại duyên phận gì, giống như từ lúc mới bắt đầu gặp gỡ nàng ấy, liền ở phía dưới nàng ấy, muốn tách rời khỏi cũng không thể, khó khăn mới hiểu được người trong lòng mình là ai, gả cho mới phát hiện, vẫn không tránh thoát như cũ, tựa như bóng dáng Uyển Nhược, như hình với bóng đi theo nàng.
Triệu Hi nhớ thương nàng ấy, cái này từ nhỏ mình đã biết, lại quên được không, mặc dù tỷ muội ruột, ở một chữ tình, cũng sẽ trở mặt thành thù, huống chi nàng cùng Uyển Nhược? Giờ cài lên khúc mắc trong lòng, trước kia không biết, lúc này mới phát hiện, đã sinh trưởng ở trong lòng.
Liễu Ngạn Linh ghen tỵ Uyển Nhược, đố kị đến mức có chút oán hận, loại oán hận này quanh quẩn ở trong lòng cũng nhanh hóa thành độc rồi, Liễu Ngạn Linh hận nhất Uyển Nhược, dù sao nàng cũng bình tĩnh như vậy, giống như nhìn thấu tất cả bọn họ, cái loại ánh mắt đó tựa như mỉa mai, tựa như giễu cợt, mặc dù lúc ấy nàng ấy là tù nhân chật vật, mà mình là Thân vương phi cao cao tại thưởng, ở trước mặt Uyển Nhược, mĩnh vẫn thấp hơn một cái đầu như cũ.
Bề ngoài Uyển Nhược hiền hoà rộng lượng, kì thực cao ngạo vô cùng, nàng không cùng bản thân tranh giành, cũng không phải là từ khi mới bắt đầu mình muốn nhường cho, mà là nàng ấy khinh thường, không muốn, không cần tranh giành cũng nắm lấy dễ như trở bàn tay, tranh cái gì?
Mấy ngày nay, Liễu Ngạn Linh đều nghĩ, nếu để cho nàng làm lại từ đầu, người nàng không muốn quen biết nhất, đoán chừng chính là Uyển Nhược, tư vị cả đời sống ở dưới bóng một người, nàng nếm đủ rồi, mà Triệu Hi, căn bản là không có coi nàng như chuyện quan trọng, thành thân rồi, một mình trông phòng đến nay, thậm chí hiện tại, nàng vẫn là một nữ tử thanh khiết, những uất ức bí ẩn này, mặc dù mẫu thân hỏi tới, nàng đều ngượng ngùng nói ra.
Hắn căn bản cũng không muốn gặp nàng, càng không nói đến cùng giường chung gối, trong lòng hắn chỉ có một Tô Uyển Nhược, không chứa nổi một người khác. Tô Uyển Nhược hòa thân lấy chồng ở xa, trong lòng Liễu Ngạn Linh cao hứng, có lẽ chỉ có Uyển Nhược đi xa xa, đường xa xa, cuối cùng cả đời không gặp mặt, Triệu Hi mới có thể đứt ý niệm.
Đến lúc đó, tựa như mẫu thân nói, mình dịu ngoan nuông chiều, khiến Triệu Hi biết mình tốt, ôn thuận hạ cố nhận cho, khiến Triệu hi biết mình hảo, phu thê hoà hợp liền tại trước mắt, hiện nay xác định nghĩ thoáng chút đi!
Nghĩ như vậy, thật là rất khó, tiếng sáo của Triệu Hi, nếu có thể truyền vào Tàng Nguyệt cung, huống chi trong Sương Vân điện gần nàng trong gang tấc, đã sớm nghe thấy, càng nghe càng phiền lòng, càng nghe trong lòng càng khó khăn.
Triệu Hi khó bỏ, Triệu Hi oán, tình cảm của Triệu Hi, một khúc cố gắng nói hết ra, nàng lặng lẽ ra ngoài, theo tiếng sáo đi tìm, cùng hắn đứng ở Mộc Tuyết trai cách nhau một cánh cửa, hướng về phía cánh cửa nhỏ kia thổi cùng một khúc nhạc không biết bao nhiêu lần, trong lòng hắn nghĩ tới Uyển Nhược bên kia cửa, mà mình đứng ở núi đá phía sau hắn, nhìn hắn.
Vì vậy, đem lời nói của hai người cũng nghe rõ, nghe rõ, lửa giận trong lòng bị đè nén lại áp chế không nổi, lúc hắn làm hoàng đế, hoàng hậu không phải là mình được cưới hỏi đàng hoàng, mà là Tô Uyển Nhược, mình quả thực là chuyện cười lớn nhất.
Ánh mắt Liễu Ngạn Linh xẹt qua Uyển Nhược rơi vào trên người Triệu Hi, ha ha cười hai tiếng, ban đêm đầu mùa xuân, tiếng cười của nàng theo gió lọt vào tai, lại có mấy phần cảm giác rợn cả tóc gáy: "Ngươi muốn cho người ta làm hoàng hậu, cũng phải hỏi một chút người ta có nguyện ý hay không, một bên lạnh nhạt một bên nóng như vậy, không phải tự mình đa tình sao?"
Lời nói của Liễu Ngạn Linh chanh chua, Triệu Hi lại không buồn bực, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ta tự mình đa tình cùng ngươi có quan hệ gì? Trở về làm vương phi của ngươi đi! Chuyện của ta và Uyển Nhược, không tới phiên ngươi dính vào."
Hai người từ nhỏ liền cãi vả, đã nhiều năm như vậy, oan gia này cũng làm thành thói quen, trông cậy vào Triệu Hi khiêm nhượng, căn bản là không thể, Liễu Ngạn Linh bị hắn nói hai câu chắn trở về, càng thêm giận dữ, mấy bước tiến lên, đứng ở trước mặt Triệu Hi, chống nạnh:
"Triệu Hi ngươi đừng quên, ta là ngươi tự mình thú vào cung, ngươi là Thân vương, ta là vương phi, nếu ngươi là hoàng thượng, hoàng hậu không phải của ta thì của ai, mà Uyển Nhược, mặc dù tương lai ngươi đoạt lại, hai người các ngươi danh phận huynh muội đã định, chẳng lẽ ngươi liều lĩnh làm trái đạo lý, trên lưng không chỉ xú danh (tiếng xấu) thiên cổ."
Triệu Hi cau mày nhìn nàng: "Vậy thì như thế nào? Trái với luân thường đạo lý, chỉ cần ta thuận theo trái tim của ta liền có thể, đừng nói Uyển Nhược chỉ là một công chúa trên danh nghĩa, ngay cả là thân muội muội của ta, thì thế nào?"
"Triệu Hi, ngươi vô sỉ. . . . . ."
Uyển Nhược không khỏi thầm than một tiếng, cũng không muốn cùng hai người tiếp tục dây dưa nữa, quay người đi, Triệu Hi cũng không còn gọi nàng nữa, nên nói đã sớm nói vô số lần, còn lại chính là làm, chỉ bình tĩnh nhìn bóng dáng của Uyển Nhược như vậy, trong mắt âm tình bất định.
Cho đến khi bóng dáng của Uyển Nhược không có ở trong Tàng Nguyệt cung, hắn mới xoay người, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Ngạn Linh: "Ở trong cung chán rồi, trở về Liễu phủ của ngươi đi, tự cho mình có công lao mà kiêu ngạo, phụ thân ngươi có công cái gì, tướng bên thua, còn cần hòa thân cầu an, đừng tưởng rằng có phụ thân ngươi làm chỗ dựa, ngươi thì như thế nào, quy củ hoàng gia không cho phép khinh nhờn, ngươi nên thật tốt mà học một ít đi."
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, Liễu Ngạn Linh cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt vòng vo mấy vòng, theo bên quai hàm chảy xuống, La Điền phía sau cách đó không xa vội đi lên nói: "Đêm khuya gió rét, chúng ta trở về đi thôi!"
"Trở về?" Liễu Ngạn Linh có chút khổ sở cười cười: "Ta cũng không biết nên trở về đi đâu đây? Nơi nào màn chăn lạnh giá, lạnh đến mức hàng đêm ta không an giấc, ta trở về làm chi?"
La Điền nhỏ giọng nói: "Bây giờ Vương phi còn cái gì gấp? Hoà Tuệ công chúa một khi gả đi, nói thì dễ nghe, kì thực cát hung khó liệu, ngài nghĩ Nam Hạ cùng Bắc Thần chúng ta không vừa mắt, vị tân hoàng kia, không phải ngàn dặm đến cầu hôn, tất nhiên có nguyên nhân khác, nhưng vô luận bên nào, nghĩ đến cũng sẽ không là thật tâm thực lòng muốn kết hôn, chuyến đi này của công chúa, vừa không có gia tộc dựa vào, cũng không có đường lui, khó khăn đoán kết cục, lùi một bước nói, vô luận kết cục này như thế nào? Chuyện cũng không trở ngại đến vương phi, Vương gia vừa rồi chỉ nói như vậy thôi, tâm tính thiếu niên, qua vài năm liền phai nhạt, chẳng lẽ thật bởi vì một nữ nhân, còn muốn nảy sinh khai chiến sao, Nam Hạ kia dễ chọc sao, về sau thời gian còn dài, nhất định sẽ có lúc hồi tâm chuyển ý, vương phi khoan tâm (bớt buồn) làm đầu."
"Khoan tâm. . . . . ." Nói thật, trong thâm tâm của Liễu Ngạn Linh thực sự không thể ung dung, đã nhiều năm như vậy, một khi có chuyện phiền lòng rơi vào trên người Uyển Nhược, không phải lặng yên không một tiếng động thì kết thúc rồi, mặc dù cả nhà bị giam trong tù, vẫn có thể cải tử hồi sanh như cũ. Liễu Ngạn Linh có cảm giác, có lẽ trong chỗ u minh có thần tiên không biết tên bảo vệ Uyển Nhược, nếu không mọi thứ sao có thể vận đen qua đi vận may tới.
Ngày mười tám tháng hai, khó có khi thời tiết tốt, sáng sớm giờ lành vừa đến, Hoà Tuệ công chúa và đội ngũ đưa dâu đã ra cửa cung, Uyển Nhược ngồi trên xe loan thật cao, nhìn dân chúng hai bên đường tham gia náo nhiệt, cảm giác mình càng giống như một vật tế, thật đáng buồn, đáng tiếc, buồn cười.
Ra khỏi cửa thành không xa, chỉ thấy thân quyến hai nhà Tô Vương đứng hai bên đường, đứng đầu chính là mẫu thân dìu lấy lão thái thái, bào phục mũ miện cáo mệnh (quần áo của người được vua ban chuo chức vị) mặc hợp quy tắc, quỳ trên mặt đất, hô to thiên tuế.
Gần chút, ngồi trên xe, Uyển Nhược đều có thể nhìn ra, thân thể của Ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân run rẩy không thể kiềm chế, giống như người đứng trong gió lạnh, cảm giác thê lương.
Uyển Nhược xuống xe, đi vài bước đỡ lão thái thái dậy, chỉ là ngắn ngủn mấy ngày, lại già yếu không còn hình dáng, lão nhân gần đất xa trời, không chịu được ly biệt nhất, hơn nữa Uyển Nhược, là người lão thái thái thương yêu từ nhỏ đều đặt trên đầu quả tim, so với mấy tôn tử nghiêm chỉnh trong Vương gia còn đau hơn.
Kết quả này, lão thái thái làm sao cũng không ngờ đến, từ lúc Uyển Nhược lui hôn, tai hoạ này liền một cái lại một cái tiếp đến, lão thái thái muốn cho tìm cho Uyển Nhược một hôn sự như ý, cũng không thể làm chủ rồi, sau lại nhìn ý tứ của Duệ thân vương, nếu như gả vào vương phủ, cũng có thể an toàn vui vẻ, ai ngờ cả nhà bị ngồi tù.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, lão thái thái mới coi là nhìn hiểu, hoàng thượng là không muốn nữ nhi của Vương gia gả vào tôn thất hoàng tộc rồi, chắc chắn không chút niệm tinh fphu thê nào với Hiền phi, an tâm muốn bỏ đá xuống giếng. Sau lại suy nghĩ một chút, hoàng gia phụ không phụ tử không tử, nơi nào còn có phu thê.
Đáng thương Uyển Nhược, từ nhỏ là bảo bối cục cưng lớn lên trong gấm lụa, hôm nay con đường hoà thân sống đầu đường xó chợ, làm sao có thể chịu được, đến Nam Hạ bên kia, ngẩng đầu không quen, có cái không như ý? Uất ức trong lòng nên nói với ai? Tân hoàng Nam Hạ kia, đến tột cùng là người có tâm tư như thế nào, thú Uyển Nhược qua, sẽ đối xử tử tế với nàng sao. . . . . .
Những thứ này mỗi một việc từng món một lo lắng, ngắn ngủn hai ngày ở trong lòng lão thái thái lăn qua lộn lại, hôm nay vừa thấy Uyển Nhược, đâu còn nhịn được, giọt lệ người già liền rơi xuống.
Trong lòng Uyển Nhược cũng chua xót không chịu nổi, đưa tay xóa đi lệ trên mặt lão thái thái khuyên nhủ: "Thân thể vừa tốt một chút, Ngoại tổ mẫu phải bảo trọng mới phải, không nói chính xác, qua vài năm, tổ tôn chúng ta cũng có thể gặp mặt, đến lúc đó, Uyển Nhược lại lần nữa hầu hạ dưới gối người!"
Biết rõ đây đều là lời nói an ủi, lão thái thái vẫn gật đầu một cái như cũ, Vương thị một bước bước qua, nghẹn ngào hai cái, kêu một tiếng: "Uyển Nhược. . . . . . Uyển Nhược của ta a!"
Trong mắt đau đớn không chịu nổi, rồi lại vạn bất đắc dĩ, nữ nhi nuông chiều mười lăm năm, chợt một cái liền gả đi, gả cho người xa thật xa, xa giống như như diều đứt dây vậy, chuyến đi này, thật không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp, hoặc là, cả đời này cũng không thấy rồi, không bỏ được, không thể rời bỏ, khuê nữ trong tã lót bà từng chút từng chút nuôi lớn, hôm nay xuất giá rồi, ánh sáng phía trước, kì thực thưa thớt.
Vương thị cảm thấy, tim của mình tựa như có một đao cùn đào khoét vậy, một khoét một khoét như vậy, , đến lúc này, nhưng là một câu đều đã nói không nên lời rồi, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn lại có không nói gì đông cứng nghẹ lại trong họng.
Uyển Nhược cầm tay của Vương thị thấp giọng nói:
"Nếu có cơ hội, không bằng để cho phụ thân đi đến biên giới đi khiến! Cách xa kinh thành thị phi này, hoặc có thể được bảo vệ bình an, chuyến đi này của nữ nhi, mẫu thân cũng không cần nhớ thương quá, nói thế nào cũng là công chúa của một nước, không đến nỗi quá chậm đối đãi con, nữ nhi cũng không có đồ khác, có thể qua ngày là được, trông coi kém cỏi mà đi, nghĩ đến mặc dù có chuyện gì, cũng sẽ tiêu trừ không thấy, công ơn tám năm nuôi dưỡng, cho nữ nhi kiếp sau lại báo. . . . . ."
Nói xong, lui về phía sau một bước, thật sâu khẽ chào: "Uyển Nhược bái biệt." Ngồi dậy, vung tay áo lên xe giá. . . . . . Tiếng vó ngựa, chậm rãi đi, không bao lâu sau, liền càng lúc càng xa, chỉ còn lại đội bảo vệ đưa gả phía sau, trong tay cờ xí bị gió khua lên, vù vù dao động.
Lúc này Vương thị mới lấy lại cảm xúc, thì thào nói: "Nha đầu này hồ đồ, rõ ràng mười lăm năm, sao phải lại nói ơn tám năm nuôi dưỡng. . . . . ."
Thừa An chết rồi, Uyển Nhược cũng đi, bỗng nhiên Vương thị phát hiện, quay đầu lại, bên cạnh mình rất là vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Thái Bình rồi. . . . . .