" Đệ nhìn ta làm cái gì? "
Uyển Nhược vênh vênh cái mũi nhỏ hỏi trực tiếp Thừa An, tiểu tử này quá sầu muộn, đôi lúc nàng cảm thấy tiểu tử này giống như cũng là người xuyên không tới.
Thừa An chỉ bàn nhỏ:
" Đệ ghép lại rồi "
Trên bàn nhỏ là một thất xảo đồ tinh xảo, món đồ chơi cổ đại cằn cỗi, hơn nữa đồ chơi để cho tiểu hài tử chơi đùa trong phòng lại càng ít đi, đơn giản chỉ có thất xảo đồ cùng Cửu Liên Hoàn, Uyển Nhược tự nhiên không cảm thấy mới mẻ, nhưng Thừa An lại phi thường thích, mỗi lần cho hắn một cái, hắn có thể an tĩnh đùa nghịch hồi lâu, không nháo cũng không ầm ĩ, thật ra cho tới bây giờ Uyển Nhược chưa bao giờ thấy tiểu tử này tranh cãi quá ầm ĩ.
Nghe lời hắn nói, Uyển Nhược cuối đầu nhìn về phía bàn nhỏ, thất xảo đồ được hắn bày thành hình dạng một bảo tháp, kia đôi con ngươi trong sáng đen nhánh, mang theo sự kỳ vọng nhàn nhạt khó thấy được.
Uyển Nhược thở dài trong lòng, vươn tay xoa xoa đầu hắn:
" Thừa An thật thông minh "
Nàng cảm thấy ân oán của trưởng bối không cần thiết giận chó đánh mèo lên tiểu hài tử, nghiêm chỉnh mà nói, những điều này với Thừa An không hề có nửa điểm quan hệ.
Vương thị đi vào, nhìn thấy các nàng một màn tỷ đệ tương thân tương ái, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, phất tay phân phó:
" Xuân Hương đưa Thừa An trở về phòng "
Nha hoàn cùng bà vú phục vụ bên cạnh Thừa An vội vàng đáp lại, Thừa An rất hiểu chuyện, trước khi đi, vẫn không quên cấp Vương thị quy củ hành lễ mới lui ra ngoài.
Nhìn Thừa An đi mất sau cửa, Vương thị mới ngồi bên cạnh giường, đưa tay gắt gao ôm Uyển Nhược vào trong ngực, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được, loại hận trên người Vương thị lạnh đến thấu xương, lòng dạ có chút bất đắc dĩ như một cái hố đen.
Uyển Nhược không nói lời nào, để cho mẫu thân như vậy ôm nàng, nàng cảm nhận được, có lẽ hiện tại mình chính là chỗ dựa duy nhất của mẫu thân:
" Uyển Nhược, ngươi đáp ứng mẫu thân, về sau phải cẩn thận, không nên cùng Thừa An quá thân cận, điều mẫu thân đã dạy ngươi, còn nhớ rõ không? "
Uyển Nhược nhẹ nhàng gật đầu một cái:
" Không thể không có tâm phòng bị người "
Sắc mặt Vương thị ôn hòa, sờ sờ đầu nữ nhi:
" Ân, thời khắc nào cũng không được phép quên những lời này. Ngươi còn quá nhỏ, có một số việc ngươi không hiểu, bất quá, ngươi cũng là người đọc sách, mẫu thân cuối cùng đáp lễ lại phụ thân ngươi, mẫu thân cũng không trông cậy ngươi bao nhiêu, nhưng là đọc sách viết chữ dù sao cũng tốt, biết nhiều chút đạo lý, thêm nhiều kiến thức, mới có thể tránh xa gian nan khổ cực, mẫu thân hy vọng cả đời ngươi đều có thể yên ổn hòa thuận vui vẻ …. "
Uyển Nhược buổi tối trong mộng đều là lời Vương thị nói, Vương thị tính toán mọi cách, nói trắng ra, cũng là vì mình, nàng không khỏi có vài phần xấu hổ, mình dù sao cũng không phải nữ nhi của nàng (Vương thị), nếu nàng biết nữ nhi đã sớm chết, hẳn sẽ thương tâm khổ sở, vì kế hoạch lúc này, mình cũng chỉ có thể tận lực đế cho nàng vui mừng, cũng coi như làm tròn đạo hiếu.
Ba ngày sau, Tô phủ giăng đèn kết hoa, Chu Ánh Tuyết chính thức trở thành thiếp của Tô Triệt, nàng vĩnh viễn sẽ không quên thần sắc mẫu thân buổi tối đó
Thời điểm nàng từ trong viện mẫu thân trở về phòng mình, lại nhìn đến mẫu thân đang đứng bên ngoài mái hiên bình tĩnh nhìn hướng tây, bên đó là viện của mẫu thân Thừa An, mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo lớn.
Thực ra lần này nghi thức nạp thiếp là mẫu thân nàng tự mình sắp xếp, trước mặt ngoại nhân mẫu thân vẫn giữ nét mặt hân hoan tươi cười, dáng vẻ đoan trang, nhưng mà Uyển Nhược như cũ thấy dáng tươi cười của mẫu thân ẩn chứa cô đơn cùng khổ sở.
Nửa tháng sau, hoa lê trong viện bắt đầu rơi, đất đầy cánh hoa trắng như tuyết, bỗng nhìn qua, Uyển Nhược giống như một lớp tuyêt mịn trắng tinh, thêm cây trâm bích lục diệp phiến, trái lại có chút sức sống.
Phương Tử Hồng cũng chính thức thành khách quý của Tô phủ, trong phủ học đường được bố trí phía trước thư phòng của phụ thân, Tô Triệt, trong viện cũng có mọt gốc cây lê, so với viện mẫu thân hơn một cái ao cá, chút cánh hoa lê trắng như tuyết rơi xuống ao cá trong veo, cá nhỏ bên trong vui chơi nô đùa, phi thường vui thích.
Chính giữa nhà trên rất lớn, bố trí ba tấm án thư bằng gỗ cây hoa lê, Thừa An ngồi ở chính giữa, bên phải là Uyển Nhược, nàng ngồi phía bên trái cửa sổ, có thể nhìn thấy nụ hoa lê cùng bích diệp.
Tuy nhiên tỷ đệ ba người, chủ yếu không nói gì, đặc biệt là Uyển Nhược. Uyển Nhược biết mẫu thân không phải là buồn lo vô cớ, mặc dù là vì Chu di nương xúi giục, nội tâm vẫn phát ra ghen tị, Uyển Nhược tuyệt đối không coi nàng như thân muội muội, đôi mắt nhạt nhẽo, địch ý rất rõ ràng.
Phương Tử Hồng theo Tô Triệt tiến vào, nhìn thấy tình huống này, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại biến mất, chuyện tình bên trong Tô phủ, cũng sống tại Ký Châu, ít nhiều đều đã nghe nói qua một chút, hầu như đều biết Tô đại nhân không thích chính thê, liên lụy đích nữ không thể nào gặp mặt, bất quá thê tộc* chính trực cường thịnh, cũng sẽ không thực làm ra chuyện hoang đường sủng thiếp diệt thê.
* thê tộc: gia tộc của nương tử
Hơn nữa, nói cho cùng, Bắc Thần chính thứ phân rõ ràng, mặc dù Vương thị phu nhân không được sủng ái, nhưng sinh ra là dòng chính nữ cũng là chính cống quý nữ, so với thân phận thứ nữ địa vị cao hơn một tầng lớn.
Cho nên khi Phương Tử Hồng tiến vào, không khỏi lưu ý đánh giá Uyển Nhược một phen, ba hài tử đều xuất sắc, so sánh, tiểu cô nương dưới cửa sổ hơi kém một chút, không bằng đích nữ bên này như một hài tử trưởng thành mười mấy tuổi, loại khí chất kia cũng không tầm thường, đối với một hài tử bảy tuổi mà nói, quá mức ung dung.
Nhìn qua ánh mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không lỗ mãng không mập mờ, không e dè chút nào, nếu so sánh mà nói, kia ngũ quan của thứ nữ, thì lại có chút bình thường rồi.
Nói ra, Phương Tử Hồng sở dĩ đáp ứng làm khách Tô phủ, cùng là có một chút tâm tư, thứ nhất vì tiếp cận một chút sang năm đến kinh thành đỡ gặp rắc rối, dù sao thanh cao cũng không đảm đương nổi cơm ăn, tuy nói tất cả đều là hạ phẩm duy chỉ có đọc sách thanh cao, nhưng đọc sách không làm quan, vẫn chỉ là một kẻ hàn nho*.
*hàn nho: nhà nho nghèo
Thứ hai, hắn cũng muốn dựa vào lực lượng của Vương gia*.
*Vương gia: gia tộc họ Vương, ở đây chỉ nhà mẹ của Vương thị
Ba tỷ đệ cùng nhau đứng lên hành lễ, Tô Triệt khẽ gật đầu:
" Đây là Phương tiên sinh, kể từ hôm nay dạy các ngươi đọc sách "
Nói xong, xoa xoa đầu Thừa An:
" Thừa An hảo hảo học tập, mỗi ngày một trang chữ, ta sẽ kiểm tra, nếu không nghe lời sẽ bị đánh tay, nhớ rõ chưa? "
Căn bản không để ý tới hai nữ nhi, Uyển Nhược trong lòng không khỏi thầm than, này phụ thân đúng là người phong kiến cổ hủ, trọng nam khinh nữ đến mức phẫn nộ.
Căn cứ theo tâm mà nói, Phương Tử Hồng lên lớp, không thú vị cực kỳ, chính là máy móc, mệt nhất chính là cái gì tri thức uyên bác, Uyển Nhược cảm thấy mình là xác chết đi học nho gia.
Nhưng hắn đối với mình ngược lại có chút chiếu cố, sau khi học, Uyển Nhược lén lút cùng mẫu thân nói việc này, Vương thị nở nụ cười, xoa xoa đầu nàng nói:
" Uyển Nhược cực kỳ thông minh, chỉ nhìn qua một cái, liền biết được tâm tư người khác, người này, cũng có mưu cầu, hắn chiếu cố ngươi, cũng là vì chính hắn, ngươi liền thản nhiên nhận đi! "
Uyển Nhược sau này ngẫm lại liền minh bạch vài phần, rất có thể hiện tại Vương gia vinh quang lừng lẫy chính trực, nghe nói Phương Tử Hồng năm tới muốn vào kinh đi thi, đoán chừng muốn đến đại môn Vương gia, lúc này mới vượt qua Thừa An, đối với nàng càng tốt gấp đôi.
Bất qua, từ nay về sau, thời gian thoải mái liền một đi không trở lại, thời gian mỗi ngày của Uyển Nhược đều đã sắp xếp kín hết, đi học, đọc sách, luyện chữ, học cầm, học nữ công, Uyển Nhược bỗng nhiên cảm thán, làm khuê tú cổ đại, kỳ thật không dễ dàng.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Uyển Nhược không thấy mệt mỏi, liền ngồi ở trong phòng se dây luyện cầm, cung thương giác vũ huy (ai biết giúp ta), thật là không dễ dàng, một bài Thu Phong đơn giản, bị nàng biến thành thất tinh bát lạc, cơ bản không thành giai điệu được.
Phiền muộn nhấc tay khỏi đàn, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, Thừa An đã tiến vào, đứng ở vách ngăn bên cạnh nhìn nàng, một đôi con ngươi sâu và đen chăm chú nhìn nàng, tỉ mỉ mà nói, bên trong lóe ra một chút ý cười.
Uyển Nhược mặt không khỏi đỏ lên, tức giận đứng lên:
" Đệ cười cái gì? "
Thừa An mâu quang chợt lóe, cũng không đáp lại nàng, trực tiếp lại ngồi bên người nàng, cầm lấy tay nàng, dạy nàng chọn, vuốt, kết hợp, đánh, điều khiển, hắn cực kỳ kiên nhẫn, mặc dù thong thả, nhưng một âm cũng không sai, một khúc Thu Phong phảng phất được đánh ra, xuyên qua song cửa sổ và sa bích*, phiêu đãng ở giữa tiểu viện.
Tiểu tử này bình thường không thích nói chuyện, nhưng mà thật sự đối với nàng không tệ, Uyển Nhược biết, mẫu thân nàng lo lắng, nhưng rất khó phát hiện, tiểu tử này thích kề cận nàng, mặc dù không nói một lời, dù sao vẫn thích đi theo bên người nàng.
Cũng chả trách đại nha hoàn Xuân Mai của nàng lén nỏi:
" Không biết còn tưởng rằng Thừa An thiếu gia là đệ đệ ruột của tiểu thư "
" Đệ đệ? "
Uyển Nhược cảm thấy tiểu tử này một chút cũng không giống đệ đệ, trưởng thành quá sớm, hơn nữa siêu cấp thông minh, tiên sinh dạy, hắn thậm chí còn lĩnh ngộ nhanh hơn nàng.
Chính mình kiếp trước mười mấy năm học cơ sởm, thức chất bên trong là người trưởng thành, mà tiểu tử này cũng không kém tiểu hài tử là mấy, Uyển Nhược cảm thấy được hắn giống như những thiếu nhi thiên tài ở hiện đại, bất luận học cái gì, cũng đều lĩnh hội rất nhanh, cũng không trách phụ thân thiên vị hắn, nhân gia không chỉ nam hài là quý giá, lại còn hăn hái tranh giành.
Uyển Nhược trầm thấp thở dài, phất tay một cái:
" Không nói nữa, Xuân Mai đem cầm thu lại "
Đứng lên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thừa An:
" Đệ lợi hại được chưa, tỷ tỷ chịu thua "
Thừa An nhìn Uyển Nhược, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia khó xử cười:
" Nhược Nhược mới lợi hại "
Uyển Nhược lười đáp trả lại lời hắn, nói thẳng ra, tiểu tử này cũng không chịu gọi mình tỷ tỷ.
Xuân Mai bưng trà tiến vào, tiện thể dặn dò tiểu nha hoàn hầu hạ trong phòng lui xuống, lưu lại tỷ đệ hai người nói chuyện.
Thừa An không biết từ chỗ nào tìm được một Cửu Liên Hoàn tinh xảo, đưa vào trong tay Uyển Nhược, nàng cầm ở trong tay, hướng cửa sổ dể tia sáng bên ngoài chiếu vào, hảo ngọc sáng lấp lánh, đáng tiếc lại làm thành đồ chơi:
" Từ đâu có? "
Uyển Nhược yêu thích không buông tay đùa nghịch nửa ngày, Thừa An lại không nói chuyện, chỉ cười cười nhìn nàng, tiểu tử này quả thật ít lời, bất quá lại thực tâm thực ý khiến nàng vui mừng, bình thường từ chỗ phụ thân có đồ chơi tốt, việc đầu tiên là đưa đến cho nàng, chờ nàng chơi chán, trả lại cho hắn, lâu cơ hồ đã thành thói quen.
Thừa An nhìn ngón tay trắng mịn của nàng linh hoạt chơi Cửu Liên Hoàn, không lâu sau liền tháo xuống, lại lắp lại, lặp lại vài lần đặc biệt thuần thục. Nàng luôn nói hắn thông mình, nhưng nàng cũng không biết chính mình có bao nhiêu thông mình
Uyển Nhược chơi một hồi, liền buồn chán, ném trả lại cho hắn:
" Không có ý nghĩa "
Thừa An mâu quang tối sầm lại, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện nói:
" Mấy ngày nữa là tết Đoan Ngọ tháng năm, trên sông ngoài thành có thi đua thuyền rồng ... "
Hắn còn chưa dứt lời, Uyển Nhược liền vui vẻ, tiếp lời hắn:
" Ngươi nói cái này có ích lợi gì? Đệ có thể theo phụ thân ra ngoài, tỷ có thể sao? "
Thừa An trầm mặc nửa ngày:
" Không thì đệ đi nói phụ thân, để người mang hai ta cùng đi "
Ánh mắt Uyển Nhược lóe sáng, nghiêng đầu lườm hắn:
" Đây chính là do đệ nói, không phải ta xúi giục đệ, đúng không? "
Thừa An hơi nhếch miệng, gò má hiện ra một lúm đồng tiền hời hợt.
Uyển Nhược bỗng cảm thấy, mình giống như có khi dễ tiểu hài tử.