• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhu Hoa đã làm xong điểm tâm, hai mẹ con và hồ ly cùng nhau ăn.

Vương Nhu Hoa bắt đầu chọn đồ cho con trai và hồ ly.

Thiết Tâm Nguyên thì không cần phải nói, mặc một bộ trường bào màu xanh da trời biểu hiện cho văn nhân, mái tóc dài búi cao lên bằng một chiếc vòng bạc. Lập tức, trước mắt Vương Nhu Hoa là một thiếu niên đọc sách thông tuệ, môi hồng răng trắng, ánh mắt linh hoạt không ngừng.

Vương Nhu Hoa thấy thế bèn xúc động, ôm hôn ngấu nghiến con trai mấy cái rồi mới lo cho hồ ly.

Từ nhỏ đến lớn hồ ly đã không thích tắm, nhưng lần này Vương Nhu Hoa ấn thẳng nó vào chậu nước ấm. Chẳng biết nàng bỏ vào trong đó bao nhiêu phấn thơm mà hồ ly nằm sấp trong chậu, bị mùi thơm gay mũi làm hắt xì không ngừng, trông hết sức đáng thương.

Bàn chải chà xát tàn bạo qua những chỗ yếu hại làm hồ ly kêu lên từng tràng thảm thiết, đến mức thị vệ trên tường thành còn nghe rõ. Thế nhưng cũng quen rồi, cứ ba năm ngày là hồ ly lại kêu thảm thiết như vậy, chẳng qua lần này to hơn trước mà thôi.

Sau khi hồ ly bị Vương Nhu Hoa vò sạch, nó lảo đảo đi trên mặt đất, cả người sực nức mùi thơm. Hơn nữa, khi nó rùng mình, bộ lông xõa tung, trông không khác gì một con gấu béo.

Miếng Thọ Sơn Thạch treo lủng lẳng trên cổ nó được Vương Nhu Hoa chà lau sáng choang, trông bóng bẩy như ngọc.

Bà đẩy nhi tử và hồ ly ra khỏi phòng, rồi bắt đầu tự thay đồ, trang điểm.

Một gã thị vệ trên tường thành vừa hắt xì thẳng vào mặt ông trời, nhìn thấy bộ dáng Thiết Tâm Nguyên xong, không nhịn được giơ ngón cái lên tán thưởng.

Không biết tin tức lan tỏa như thế nào. Chỉ một lúc sau, có rất nhiều gương mặt đeo đầy châu báu thò ra ngoài tường thành. Cả đám giương mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên. Ai nấy đều không thể tin được thiếu niên đầy quý khí kia chính là thằng nhóc vô lại suốt ngày lừa gạt đồ tốt của mình.

Thiết Tâm Nguyên học bộ dạng của tiên sinh, chắp tay sau lưng, bước vài bước, sau đó nhìn lên chỗ mấy tiểu cô nương trên tường thành, chắp tay nói:

- A, các vị tiểu cô nương, tiểu sinh xin ra mắt.

- Này, tên lừa gạt, ngươi mặc đẹp thế để đi lừa gạt ai thế?

Một tiểu cung nữ mắt to tròn cười hì hì hỏi.

- Ây da, thì ra là đám trộm cướp, làm sao, hôm nay không trộm trái cây nữa à? Ồ, đúng rồi, trái cây nhà ta đã bị các ngươi trộm sạch rồi mà.

- Hừ, miệng chó không mọc được ngà voi, chúng ta dùng cầu mây đổi trái cây mà.

- Chính các ngươi nói nhé, không được đổi ý đấy!

Thiết Tâm Nguyên vừa nói chuyện vừa đẩy một chiếc sọt đầy đằng cầu từ trong phòng ra, hắn đắc ý cầm một quả đằng cầu, vừa cười to vừa nói:

- Đằng cầu Thất Xảo Trai, một cái quả được sáu trăm văn tiền. Bán một sọt này đi, đủ cho ta ăn lê trong mười năm, lại còn là loại lê tốt nhất, thơm nhất!

Tiền công hàng tháng của một tiểu cung nữ chỉ có năm trăm văn, chẳng qua là các nàng ở trong cung suốt, không biết gì chuyện bên ngoài, còn tưởng mấy quả cầu mây không đáng giá. Hiện tại phát hiện ra mình lỗ to, cả đám đồng loạt chỉ vào Thiết Tâm Nguyên chửi mắng, đòi hắn trả lại đằng cầu thừa.

Chẳng biết tiểu cô nương mắt to kia học hồ mị thuật của ai, chớp mắt to, rưng rưng ướt át, cắn răng nhìn Thiết Tâm Nguyên đang cười to.

Tất nhiên tâm địa Thiết Tâm Nguyên cực kỳ sắt đá, không nao núng tẹo nào, còn khoe khoang mang đằng cầu ra đá tới đá lui, không hề có ý định trả lại.

Hắn đang đắc ý thì chợt thấy lỗ tai nhoi nhói, thì ra mẫu thân đã đi ra. Đám tiểu cung nữ lập tức khóc lóc kể lể với Vương Nhu Hoa, tố cáo hắn lừa gạt các cô như thế nào.

Vương Nhu Hoa tươi cười rạng rỡ, nắm một quả cầu mây ném lên tường hoàng thành, làm cả đám tiểu cung nữ hoan hô vang trời.

Sau khi ném mấy quả, tay bà cũng hơi mỏi, lập tức ra lệnh cho Thiết Tâm Nguyên phải ném hết chỗ đằng cầu này lên tường thành.

Cho nên Thiết Tâm Nguyên nhăn như khỉ ăn ớt, không có cách nào khác ngoài việc nghe lệnh của mẫu thân, ném từng quả đằng cầu đi. Mỗi lần ném, hắn cảm tưởng như có một vết dao đang cứa vào lòng mình.

Tiểu cô nương mắt to cởi một cái Thất Khiếu Linh Lung Huân Hương Cầu trên người, dùng khăn tay bọc lại rồi ném xuống.

Khăn tay mở tung trên không trung, lượn lờ bay xuống như nhảy dù.

Thiết Tâm Nguyên nhặt huân hương cầu lên, hơi nghi ngờ. Vật này do tử kim chế tạo, còn quý trọng hơn đằng cầu rất nhiều.

Vương Nhu Hoa lập tức túm lấy huân hương cầu, sau đó cần khăn tay của người ta mắc lên gậy trúc thật dài, sau đó cẩn thận trả lại. Chẳng hiểu tại sao, bà còn vỗ một cái thật mạnh vào gáy Thiết Tâm Nguyên.

Trên đường phố có người đang gào to tên của Thiết Tâm Nguyên. Vương Nhu Hoa cười, thi lễ với mấy tiểu cung nữ ở đầu tường, sau đó vội vã kéo Thiết Tâm Nguyên và hồ ly ra cửa. Ngoài đó, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Đồng Tử đang ngồi vắt vẻo chân trần trên ngạch cửa, thấy Thiết Tâm Nguyên ra ngoài, muốn nói chuyện thì thấy Vương Nhu Hoa cũng ra, đành ngậm ngùi im lặng.

Thiết Tâm Nguyên liếc thấy trên bắp chân Đồng Tử có vết bầm, biết là thằng này lại bị lão tử của hắn đánh.

Mấy năm nay, Đồng Bản lao đầu vào so bì gia nghiệp với Vương Nhu Hoa, liều mạng kiếm tiền, quên hết mọi chuyện. Đồng Bản nương mang thai sáu tháng còn phải ra nhà in làm việc. Kết quả, bà đẻ non. Như vậy rồi mà Đồng Bản cũng chỉ để bà ở nhà nghỉ ngơi mười ngày, sau đó lại phải làm việc điên cuồng.

Người không phải là la là ngựa, có là la ngựa thì cũng cần nghỉ ngơi, cuộc sống vất vả quanh năm suốt tháng làm sức khỏe Đồng Bản nương suy giảm nghiêm trọng, cuối cùng, bà đã rời nhân thế hồi đầu năm.

.

Từ đó, tính tình của lão Đồng Bản càng thêm nóng nảy. Cũng có thể là do gia cảnh của Thiết gia càng ngày càng tốt nên y không những hằng đêm miệt mài mà còn buộc Đồng Tử phải làm lụng quần quật với y nữa. Sơ sẩy một chút là ăn đòn.

Cho nên Đồng Bản khi thấy Vương Nhu Hoa ăn mặc giống hệt như quý phụ thì thằng nhóc sợ hết cả hồn vía, chẳng dám hó hé. Riêng cái trâm ngọc đang cắm trên tóc của Vương Nhu Hoa thôi thì dù có bán hết của cải cả nhà thì cha của hắn cũng chẳng thể nào mua được.

Còn lão Đồng Bản mắt đỏ ké, thấy Đồng Tử đang ngồi trên ngạch cửa thì giận tràn hông, liền chộp lấy cây gậy bằng cổ tay, chẳng nói chẳng rằng phóng ra sân đập túi bụi vào thằng nhóc.

- Đồng Bản đại ca, anh làm cái gì vậy?

Vương Nhu Hoa hét lên một tiếng. Còn Thiết Tâm Nguyên thì chưa bao giờ thấy mẹ mình lại uy phong lẫm lẫm như thế. Nhân lúc lão Đồng Bản còn sững người thì nàng liền lôi Đồng Tử ra phía sau, chỉ vào lão mắng:

- Ngươi muốn làm cái gì vậy? Ngươi muốn đánh chết nó sao?

Mặt Đồng Bản tái mét, đáp:

- Chuyện này là chuyện nhà của ta, chẳng cần một quả phụ như cô nhúng tay vào. Ta là cha nó, có đánh chết nó cũng được!

Cũng chẳng biết vì sao Đồng Tử nổi điên lên, từ phía sau lưng Vương Nhu Hoa lao ra, đoạn ngồi xổm xuống trước mặt Đồng Bản hét to:

- Di di, người đừng để ý đến. Di để cho cha đánh, cho ông ta đánh con đi. Con cũng chẳng muốn sống nữa rồi! Nếu như không phải nhớ Nguyên ca nhi mỗi ngày cho con đồ ăn ngon thì con đã bỏ cái nhà này đi rồi. Mẹ mất, em gái chưa tròn tháng cũng chẳng còn. Cả ngày lao vào kiếm tiền, kiếm tiền xong chẳng cho con dùng một cắc, đều cất vào bình cả. Con làm thay sức trâu bò, ăn cơm của gia súc, sống cũng chẳng còn ý nghĩa nữa rồi. Hôm nay cha đánh chết con để con đi tìm mẹ đi. Gặp mẹ rồi con cũng chẳng cần mỗi ngày cứ phải canh năm là thức, canh ba mới được đi ngủ nữa. Cha đánh đi, Cha nhanh đánh chết con đi!

Sắc mặt Đồng Bản chợt tái xanh rồi chợt ửng hồng, cái trán cũng đã nổi gân xanh cuồn cuộn, nhảy tới đá vào vai của Đồng Tử, hét:

- Mày cút đi cho ông!

Đồng Tử không tức giận mà từ từ bò dậy, nhìn chằm chằm cha mình đáp:

- Đây là ông nói đấy nhé!

Sau đó, nó phủi phủi bụi đất trên người rồi chầm chậm đi về cuối phố.

Hai con ngươi lão Đồng Bản đã sắp lồi ra, bờ môi run rẩy từng hồi rồi đấm hai cái vào ngực, đoạn xoay vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Vương Nhu Hoa chôn chân sững sờ, đôi môi run run vịn buồng xe ngựa hít thở liên hồi.

Cảnh hai cha con Đồng Bản trước mắt chính là đòn cảnh tỉnh đối với nàng.

Nàng hôm nay mang theo nhi tử và hồ ly chính là muốn đi tới Vương gia đòi công bằng cho hai mẹ con nàng. Nàng cũng đã đoán ra được cục diện mà sau khi hai mẹ con của nàng tới đại náo là thế nào, chắc chắn là một chút tình cảm cuối cùng của nàng với Vương gia sẽ tan thành mây khói.

Nàng cũng chẳng cần mình và con có quan hệ gì đó với Vương gia. Năm xưa khi nàng bước chân ra đi là đã chuẩn bị sẽ chẳng bước chân về nữa rồi.

Sau khi gả cho người đàn ông Thiết A Thất yêu thương nàng hết mực thì nàng chỉ muốn làm một nông phụ bình thường. Lúc làm Đại tiểu thư thì nàng cả ánh nến cũng sợ, nhưng khi gả cho thiết A Thất thì nàng đến khối thép nung đỏ cũng dám kẹp, nhìn thân người cường tráng của trượng phu đập khối sắt cứng mỏng như miếng bánh, hoa lửa văng tung tóe nhưng nàng chẳng hề e ngại mảy may.

Trong phòng thợ rèn nhìn đâu cũng là thứ thô ráp nhưng chỉ có ánh mắt của trượng phu nhìn nàng là dịu dàng. Có những thứ này… là đủ rồi...

Sau khi hoàn hồn, Vương Nhu Hoa phát giác nhi tử đang siết thật chặt bàn tay mình, đứng bên cạnh.

- Chúng ta nếu như dọn đi, chẳng kinh doanh nữa thì bọn họ chẳng có biện pháp gì với hai mẹ con mình nữa phải không?

Vương Nhu Hoa rụt rè hỏi nhi tử.

Thiết Tâm Nguyên cười đáp:

- Nếu như mẫu thân nguyện ý chúng ta có thể khiến cho bọn họ dọn đi chỗ khác. Không biết mẫu thân có hứng thú với cái mảnh đất lớn đó không?

Vương Nhu Hoa bật cười đáp:

- Ngốc thật, mẹ cũng không có đủ bạc để mua một mảnh đất lớn như thế nha!

Thiết Tâm Nguyên nhe răng cười lộ hàm răng trắng bóc đáp:

- Mẹ à, trên đời này mọi chuyện đều có thể xảy ra đó!

Vương Nhu Hoa trêu lại con:

- Vậy con thử một chút đi. Nếu có thể dùng năm trăm xâu tiền mua lại thì mẹ mua mảnh đất đó để nuôi heo.

Thiết Tâm Nguyên cười to đáp:

- Mẹ, cao kiến nha!

Bị hai cha con Đồng Bản quấy rầy, luồng dũng khí mới vừa dâng lên kia của Vương Nhu Hoa đã bay biến đâu mất. Trở mặt với toàn bộ phụ mẫu thân tộc là chuyện chẳng hề dễ dàng gì cả.

Giống như vừa rồi nếu như lão Đồng Bản quả thật đánh chết con thì bất quá là chỉ bị ba mươi trượng, lưu đày năm trăm dặm. Còn nếu như Đồng Tử mà giết Đồng Bản thì hắn chẳng còn đường sống nữa rồi. Theo Đại Tống luật thì giết cha dù vô tình hay cố ý, cũng phạm vào đại tội luân thường không thể tha thứ...

- Con với Đồng Tử là bạn thân, không bằng con đi tìm Đồng Tử xem. Khuyên nó trở về đi. Dù lão Đồng Bản là người hơi khắc bạc, lại hơi keo kiệt nhưng dù sao cũng là phụ thân của nó. Thật ra người mệt mỏi và khổ cực nhất vẫn là lão Đồng Bản…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK