(*di di: bà dì).
Dưới sự chỉ đạo của Lạc Thủy, Thiết Tâm Nguyên đứng trên bàn xối nước giếng lạnh như băng lên đầu y, làm trôi hết thứ nước đỏ nhạt như máu trên người y xuống một chậu gỗ cực lớn.
Lạc Thủy lè lưỡi liếm láp bọt nước trên mặt, sau đó nổi giận mắng:
- Đúng là nghệ, không biết thằng nào bẩn tính thế chứ?
Tất nhiên Thiết Tâm Nguyên sẽ không nói cho y chuyện này do lão Lương làm. Hắn chỉ phối hợp, tiếp tục giội từng gáo nước lạnh vào thân người co ro của Lạc Thủy.
Thân thể Lạc Thủy vốn không tốt, có thể nói là gầy giơ xương, lớp da vàng vọt bám chặt lấy từng dẻ xương sườn, vòng eo nhỏ đến mức một tay có thể ôm trọn.
Kẻ sĩ Đại Tống theo đuổi vẻ đẹp của thân thể mảnh mai như liễu rủ trước gió. Thiết Tâm Nguyên méo hiểu đẹp ở chỗ nào, thân thể như thế chỉ làm hắn buồn nôn.
- Dừng...
Lạc Thủy run cầm cập ra lệnh chi Thiết Tâm Nguyên không giội nước lên người y nữa.
Thiết Tâm Nguyên làm việc rất tận tâm. Lạc Thủy đã hô nhưng vẫn tiếp tục giội một gáo nước lạnh lên đầu y, còn nhỏ giọng nói:
- Thái dương ngài vẫn còn màu.
Lạc Thủy vốn để ý dung nhan nên cắn răng gật đầu, căng người ra mà chịu đựng từng gáo nước lạnh xối xuống.
Sau khi giội nước lạnh, Thiết Tâm Nguyên lo Lạc Thủy bị lạnh chết nên vội vàng múc một gáo nước nóng giội lên người Lạc Thủy.
Lập tức Lạc Thủy kêu thảm, thân thể trần truồng uốn éo, nhảy nhót trong chậu gỗ. Một người vừa ngâm nước lạnh xong lại hứng ngay nước nóng, dù chỉ hơi nóng thôi cũng sẽ nhảy tưng tửng không khác gì bỏ cá sống vào chảo dầu.
- Ngươi muốn ta chết bỏng hả?
Lạc Thủy gào lên.
Thiết Tâm Nguyên bực bội thò tay vào chậu nước ấm, ngờ vực nhìn Lạc Thủy.
Lạc Thủy rón rén thò tay mình vào chậu nước, xấu hổ nhìn Thiết Tâm Nguyên cười. Vừa rồi mình đã phản ứng hơi thái quá.
Lạc Thủy thoải mái tắm nước nóng, đứng trước cửa sổ thông gió mà Thiết Tâm Nguyên cố tình mở ra, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Trước cửa sổ chính là Tây Hà nổi tiếng khắp Đông Kinh, gió thu se lạnh thổi qua, Lạc Thủy hắt hơi, lập tức cảm thấy vô cùng thư thái.
Thật ra, con sông này cũng là niềm kiêu hãnh của Lạc Thủy. Cách cửa hàng Thiết gia không xa chính là căn cứ của Quan Phòng Sở.
Thường ngày, có ba sợi xích sắt to tướng luôn chìm trong đáy nước. Một khi toàn thành giới nghiêm, đám quân lính chỉ cần dùng bàn kéo lôi xích sắt lên rồi đâm những cây gậy sắt cũng to không kém vào mắt xích, thì thuyền bè bền chắc cỡ nào cũng sẽ bị giữ lại đừng hòng rời đi.
Thiết Tâm Nguyên không muốn Lạc Thủy nhìn tòa cao lầu đang xây dựng từ phía cửa hàng nhà mình. Nếu thế thì với một người tinh thông xây dựng như Lạc Thủy chắc chắn sẽ nhìn ra vấn đề của tòa cao lâu. Cứ như vậy ý tưởng hủy diệt cao lầu của Đồ Phu Bang sẽ đi tong. Quan trọng là ý tưởng mua đất của Thiết Tâm Nguyên cũng sẽ không thành.
Hắn ôm một miếng bia bạc không nhỏ đừng trước cửa hàng, thỏa mãn nhìn Lạc Thủy hắn hơi ba lần liên tiếp, sau đó mới yên tâm vào trong cửa hàng.
Gió thu lên, trăm bệnh sinh. Nếu không muốn Lạc Thủy ốm thì Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng có hứng thú tắm rửa cho người khác.
Từ khi tới thời đại quỷ quái này, hắn phát hiện sinh mạng của mọi người quá yếu ớt. Chỉ cần một trận cảm mạo khó hiểu cũng đủ để cướp đi mạng sống của một tài tử hào hoa hay một giai nhân xinh đẹp. Một vụ tiêu chảy cũng có thể biến một hài tử hoạt bát ngây thơ thành một thi thể nhỏ...
Những năm sống ở chân hoàng thành, Thiết Tâm Nguyên đã thấy chuyện như vậy rất nhiều lần. Trong thời đại mà tỷ lệ trẻ nhỏ chết non cao kinh người, mình có thể sống bình an đến hiện tại, tuyệt đối là do mẫu thân đã hết lòng chăm sóc rồi.
Phải nhớ rằng, dù đến cả hoàng gia, trong những năm vừa rồi cũng đã có ba hoàng tử chết non...
Dĩ nhiên, Lạc Thủy bị cảm. Với một người gầy yếu, thể chất kém cỏi, đầu tiên là nổi giận khi rơi vào hố nước bẩn thỉu, sau đó lại bị một thằng bé xấu tính giội nước lạnh như băng làm giảm nhiệt độ toàn thân, cuối cùng là được giội nước nóng làm tăng nhiệt độ thiếu hụt, xong rồi lại được thổi gió mát từ mặt sông. Thiết Tâm Nguyên nghĩ không có lý do gì mà thằng này không cảm.
Một gã tài tử xây dựng bậc thầy bị ốm thì cũng chỉ có thể trốn trong phòng ngủ nằm đắp chăn, nuốt từng bát thuốc đắng ngắt, chắc chắn không thể mò tới đây cản trở chuyện của Đồ Phu Bang, cũng không thể phá hỏng chuyện của mình.
Thời gian Lạc Thủy xuất hiện quá ngắn, cũng không tạo nên tin tức chấn động gì ở Tây Thủy Môn. Mọi người chỉ biết một điều là Lạc Thủy công tử bị rơi xuống hố nước, cả người dính máu trong hố. Cũng may vào được nhà Thiết Vương thị tắm rửa mới sạch máu.
Tin đồn công trường xây dựng cao lâu có tà khí lập tức nhốn nháo trở lại.
- Con trai, từ nay trở đi, con không được bén mảng tới công trường nữa. Sau này con cũng không được xem heo. Lão Lương nói gần đây mấy con heo con xem đang phát điên...
- Vâng, sau này hài nhi sẽ không tới nữa.
Lúc ăn cơm tối, Vương Nhu Hoa hơi nghi ngờ dặn dò nhi tử không được tiếp tục tới cao lâu xem náo nhiệt. Thiết Tâm Nguyên cũng biết điều hứa sẽ tuyệt đối không làm thế.
Bản thân mình quá chăm chỉ trông heo cũng khiến người khác chú ý sao?!
Thiết Tâm Nguyên thở dài, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Vương Nhu Hoa thấy con trai có chút không vui thì cũng có chút chẳng đành lòng. Con của mình rất ngoan, nếu đã hứa không làm thì sẽ không làm .
Nhà mình ở nơi cũng thật là khó khăn, nhi tử ngoài đi học đường ra thì cũng chỉ có thể theo mình tới cửa hàng, quả thật là rất chán. Bây giờ, đến cả xem heo một chút mình cũng cấm, khó trách thằng nhỏ hơi mất hứng.
Nghĩ bụng Vương Nhu Hoa nhẹ giọng nói:
- Nhi tử, con nếu như buồn thì đến phế viên chơi đi, theo bọn Dương đại lang luyện võ một chút cũng là một chuyện tốt đó!
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu rồi lại cúi đầu ăn cơm. Chuyện cao lâu đến lúc này đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, hắn sao có thể bỏ quán được chứ.
Hồ ly hôm nay từ trong hoàng cung trở lại. Nó bây giờ tiến cung là phải đi bằng cửa chính đó nha, đãi ngộ chẳng khác gì các bậc đại thần.
Không biết là ai mặc cho nó một bộ mã giáp đỏ chót, thêu một đóa Mẫu Đơn cơ hồ là bao hết toàn thân của nó, thoạt nhìn khá buồn cười nhưng Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng thèm để ý, bọn chó ăn vận trang phục kỳ dị ở hậu thế hắn cũng đã thấy nhiều rồi.
Vương Nhu Hoa thì hét lên một tiếng, liền xông tới cởi phắt cái mã giáp của hồ ly xuống. Được giải thoát, hồ ly sung sướng lăn trên đất vài vòng rồi sau đó quấn lấy Thiết Tâm Nguyên đùa giỡn .
Vương Nhu Hoa cẩn thận nhìn bộ y phục sau đó liền hâm mộ nhìn hồ ly thốt:
- Đây là gấm Tứ Xuyên thượng đẳng nhất nha, hoàng tộc thật là xa xỉ!
Thiết Tâm Nguyên không rõ mẫu thân đang suy nghĩ gì nữa nhưng thấy nàng yêu thích bộ y phục của hồ ly chẳng rời tay thì hắn liền ghẹo:
- Mẹ nếu thích thì may cho con một bộ đi nha!
Vương Nhu Hoa liếc Thiết Tâm Nguyên một cái đáp:
- Là gấm Tứ Xuyên đó, nhà ta chẳng thừa tiền mua nó may đồ cho con đâu! Năm xưa trong rương đồ cưới của mẹ cũng có một bộ nhưng là màu xanh ngọc bích. Tiếc là. . . Mà này con trai, nếu như con thi đậu Trạng Nguyên thì dù có đập nồi bán sắt thì mẹ cũng may cho con một bộ đó!
Những năm sống cuộc sống phố chợ cuối cùng cũng đã thay đổi nàng rồi.
Thiết Tâm Nguyên dám đánh cuộc là trước kia mẫu thân sẽ chẳng nói những lời như vậy đâu. Hắn quả thật tò mò lúc chưa lấy chồng mẫu thân rốt cuộc là sống trong cái cảnh gì.
- Mẹ, hay là chúng ta cũng đừng đồn chuyện xấu của di di ra nữa. Nhưng là mẹ phải nói rõ với bà ta nhé, không chừng người ta sẽ tìm cách khác bẫy mẹ nữa đấy!
Vương Nhu Hoa khinh thường hừ một tiếng đáp:
- Vương gia còn lo chuyện thể diện nhiều hơn chúng ta nữa kìa. Vi nương sống mấy năm nay khỏe khoắn, thẳng thắng, chẳng làm gì quấy với ai cả!
- Còn con bé Vương Ngọc trong bảy tám năm mà được gả đi tận ba lần. Muốn chuyện làm người với mẹ đây, nó có cửa sao?
Trước chuyện riêng tư của mẹ thì lời nói của Thiết Tâm Nguyên đương nhiên là không có trọng lượng. Nhưng bất quá hắn biết rằng Vương gia còn quan tâm thể diện hơn nữa. Mà nói đi phải nói lại, Vương gia đối với con gái đã xuất giá thì chẳng còn quyền hành gì nữa, giống như bà di di Vương Ngọc đã lồ lộ ra rồi. Một khi chẳng còn xấu hổ nữa thì có thể bộc phát ra năng lượng rất cường đại nha. Mà mẹ thì không được cha đường đường chính chính rước về từ nhà họ Vương, nên về lễ tiết là không hợp. Hắn chẳng hy vọng mẹ phải chịu thiệt trước mặt mụ kia.
- Hay là mời Vương Ngọc di di đến quá nhà mình nói chuyện cũng được mà mẹ, bằng không thì mụ đó chẳng từ bỏ ý đồ đâu!
Vương Nhu Hoa lắc đầu đáp:
- Chẳng cần! Chúng ta sống cuộc sống của mình là tốt rồi, trẻ con không được xía vô chuyện người lớn nghe chưa!
Thiết Tâm Nguyên lần đầu tiên bị mẹ từ chối thẳng thừng như thế, thích thú cười đáp:
- Mẹ nha, quan hệ của mẹ với cái bà Vương Ngọc di di đó có phải là không tốt hay không vậy?
- Dĩ nhiên là bất hảo rồi! Năm xưa Vương Ngọc di di của ngươi cũng được ông ngoại khá yêu thích nên phàm là cái gì tốt, cái gì mới nó điều được cho dùng trước, còn mấy tỷ muội khác thì chỉ có thể dùng đồ thải của nó mà thôi! Năm đó ông ngoại con được trong cung ban cho một xe gấm Tứ Xuyên, là lễ vật mà bệ hạ ban trong tiết Thiên Thu. Mẹ vốn ưng ý một súc gấm Tứ Xuyên màu vàng nhạt, cũng đã ôm vào ngực rồi nhưng lại bị dì Vương Ngọc của con đoạt đi.
Nàng nói nàng thích màu đỏ chót, nhìn cầm vàng nhạt, vừa thay đổi chủ ý.
Nghe mẫu thân nói như vậy, Thiết Tâm Nguyên đối với người dì hắn chẳng bao giờ thấy mặt kia đã có một ấn tượng đại khái, đơn giản là một cô gái được nuông chiều sinh hư mà thôi.
- Người dì này của con không gả được. Vốn nó được gả cho con trưởng của Bộc vương gia, nhưng kết quả là gần đến giờ xuất giá thì chú rể ngã ngựa mà chết, nó chưa lấy chồng mà đã làm góa phụ rồi, nhưng Bộc Vương gia vẫn muốn cưới dì con về. Còn ông ngoại con phải ra cái lễ trọng, vất vả lắm lui được cái hôn sự này. Sau đó lại đặt một hôn sự cho nó, tính là làm nhanh nhanh nhưng kết quả thì… Hừ hừ, nó gả đi chưa tới nửa năm thì tân khoa Tiến sĩ đã hộc máu chết tươi luôn. Nghe người ta đồn là y ói ra từng ngụm, từng ngụm nha, hộc máu tới chết luôn…