Mỗi ngày sau giờ ngọ, lúc ánh sáng mặt trời bớt chói chang, Thiết Tâm Nguyên mang theo nước trái cây tự tay pha chế vòng qua con sông mát rượi, men theo Thông Thiên Kiều phía bên trái Tây Thủy Môn rồi vào một tòa trạch viện gần như bỏ hoang.
Tòa trạch viện này rất lớn, trước cửa có hai con sư tử đá khổng lồ, đủ để nói rõ thân phận chủ nhân của nó.
Chẳng qua không có ai ở đây mấy chục năm rồi nên nó dần trở nên hoang vu.
Trong trạch viện cỏ hoang mọc đầy, thường xuyên có thú nhỏ như hồ ly xuất hiện, trên xà nhà mạng nhện giăng chi chít, thậm chí có thể nhìn thấy từng con to tướng không ngừng di chuyển quanh mạng nhện.
Chỗ này trước kia là nơi ở của tể tướng Triệu Phổ, về sau gia tộc vị tể tướng lấy nửa bộ Luận Ngữ trị thiên hạ này xuống dốc thê thảm nên tòa nhà bỏ trống từ đó.
Dù là tiên đế hay hoàng đế hiện tại đều gần như quên mất sự tồn tại của trạch viện này, để mặc nó bị mưa gió làm xuống cấp, thành nơi cho quỷ ở.
Hồ ly chạy nhảy khoan khoái, chỉ cần nó tiến vào bụi cỏ thì bầy chim tước sẽ nháo nhào bay tán loạn ra ngoài.
Có lúc không cẩn thận nó chạy vào phòng, đụng mạnh cánh cửa khiến bụi bặm trên xà nhà bay khắp trời.
Mỗi lần đến đây, Thiết Tâm Nguyên đều mang theo rổ nhỏ, đứng trước gian phòng cũ còn khá tốt nhoẻn cười, chờ người bên trong đi ra ngoài.
Chiêu này rất hiệu quả, không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng ho khan liên tiếp vang lên. Một hán tử mặt xám mày tro miệng mắng không ngừng từ từ đi ra.
Thiết Tâm Nguyên chỉnh lại quần áo cung kính thi lễ:
- Học trò thỉnh an tiên sinh.
Hán tử không ho nữa, nằm trên chiếc giưỡng cũ êm ái như thói quen, mặt chẳng thèm liếc lấy Thiết Tâm Nguyên một cái.
Thiết Tâm Nguyên cũng không để ý đến điều đó, lấy từ trong giỏ ra khăn lau lau sạch sẽ bàn đá trước giường, rồi dùng nước sạch dội qua. Sau đó mở giỏ lấy hộp đựng thức ăn, cầm ra dĩa thịt xá xíu, dĩa tai heo xắt nhỏ, một phần nướng chấm chua ngọt, mấy cục sườn xào chua ngọt, cuối cùng mới lấy nước trái cây được bao bọc cẩn thận, đặt hết tất cả lên bàn.
Hôm nay hắn mang tới nước dưa hấu, bỏ công sức rất lớn mới làm ra được. Bên trong bỏ thêm lớp đường rồi ướp lạnh nửa canh giờ, rồi lấy ra uống vừa kịp thời điểm ngon nhất.
Hán tử vẫn chẳng thèm để ý đến Thiết Tâm Nguyên, trừng mắt cảnh cáo hắn, rồi nhanh chóng xoay người sang hướng khác.
Cuối cùng Thiết Tâm Nguyên lấy ra bát cơm gạo trắng thơm lừng, nhỏ giọng nói:
- Tiên sinh nếm thử, đây đều những món gia mẫu cố ý chuẩn bị cho ngài. Thịt xá xíu làm từ chân sau của lợn thượng hạng, luộc ngót nghét bốn canh giờ, vừa mềm vừa thơm.
- Xương sườn lại lấy từ phần sườn non. Mẫu thân cố ý quét lớp mật ong hai lần cho vào chảo chiên, rồi mới chế biến nước dùng chua ngọt. Phương pháp này là bí mật bất truyền nhà Thiết gia, tiên sinh nếu không ăn thử thật sự đáng tiếc nha.
Hán tử ngồi dậy, nhìn đống thức ăn ngon lành trước mắt nuốt nước miếng ừng ực. Hắn muốn lao tới bắt lấy đôi đũa, nhưng liếc qua nhìn thấy khuôn mặt tươi cười gian xảo của Thiết Tâm Nguyên, vội vàng quay đầu nổi giận:
- Kể từ lúc tên vương bát đản ngươi xuất hiện, lão tử không có lấy một ngày bình yên. Suốt ngày tới đây om sòm, đừng tưởng lão tử không biết mục đích xấu xa của ngươi.
Thiết Tâm Nguyên ngó ra xa cười vui:
- Tiên sinh bị long đong, học sinh xem xét không đến nỗi nào, chẳng qua một hồi thắng bại. Đại Tống ta cũng không bị thương tổn quá lớn, tiên sinh hà cớ gì mãi đặt nặng trong lòng.
- Đã vậy còn bỏ nhà vào ở trong vườn hoang tự ngược bản thân.
Hán tử cắn miếng xương sườn, nhắm mắt cảm nhận từ từ mùi vị thức ăn, một lúc lâu sau mới nói:
- Không thể không khen mẹ của ngươi! Nấu ăn thật ngon!
Thiết Tâm Nguyên mỉm cười:
- Hiển nhiên rồi, gia mẫu dựa vào tài nghệ nấu nướng mà nuôi sống Thiết Tâm Nguyên đến giờ này, đã thế cơm áo không phải lo nghĩ. Trong thành Đông Kinh thịt heo gia mẫu làm xứng danh đệ nhất.
Hán tử liếc mắt nhìn nhìn Thiết Tâm Nguyên cảm khái:
- Mẹ của ngươi quyết ý thủ tiết vì phụ thân ngươi, lão phu hết sức bội phục. Duy nhất có một điểm ta bất mãn, phụ nhân trung hiếu lễ nghĩa tốt như vậy sao lại sinh ra đứa con xảo quyệt giảo hoạt như hồ ly vậy?
Thiết Tâm Nguyên cười hì hì:
- Cái này không thể trách gia mẫu, thật sự do học sinh suốt ngày chơi với hồ ly, thời gian lâu dài nên khó tránh khỏi lây hồ tính, nên muốn mời tiên sinh chỉ dẫn chỗ sai, tránh tương lai tẩu hỏa nhập ma sa vào ngoại đạo.
Hán tử uống hớp lớn nước dưa hấu, cảm giác sảng khoái trong người, lại ăn thêm mấy miếng thịt xá xíu:
- Lão phu nay chúng bạn xa lánh, trận chiến sông Hảo Thủy tuy Hàn Kì chủ chiến nhưng lão phu thân là Hà Đông Chuyển Vận Sử khó tránh thoát tội.
- Sáu vạn nam nhi Đại Tống chiến tử sa trường, hãn tướng như Nhậm Phúc một thân một mình chết giữa vòng vây. Hàn Kì quay về bị mấy vạn hương lão nắm đầu ngựa chất vấn binh sĩ nhà mình đâu? Y xấu hổ đến nỗi hộc máu hôn mê.
- Một mình Hàn Kì sao gánh nỗi tội lỗi, tội lớn như vậy lão phu không mang thì ai đưa lưng ra đây. Mai kia hoàng thượng tuyên triệu chính là ngày lão phu bị chặt đầu. Tiểu tử, ngươi không sợ đến lúc đó bao nhiêu tâm tư cố gắng đều đổ sông đổ biển hay sao?
Thiết Tâm Nguyên ân cần giúp hán tử chia nhỏ thức ăn, nhỏ giọng trả lời:
- Học sinh tuổi nhỏ chỉ biết nói theo trẻ nhỏ, ngài nghe không lọt tai thì cũng đừng để ý.
- Búng máu kia của Hàn Kì vừa đúng lúc, đầu tiên có thể che giấu, tiếp theo có thể dời mình ra khỏi vòng nước xoáy.
- Búng máu mà Hàn Kì phun ra đó là vừa đúng, một là để nhịn nhục, hai là có thể thoát khỏi vòng xoáy chính trị kia. Ngự sử ngôn quan chẳng thèm đoái hoài tới một người đang hộc máu sắp chết nhưng bọn họ nhất quyết phải hỏi tội những kẻ bại trận mới được. Mà thân thể ngài khỏe mạnh lại đưa đầu ra nhận trách nhiệm, chính là thích hợp nhất rồi nha.
Hán tử liền vỗ chiếc bàn đá quát to:
- Tên Hàn Trì đúng là thủ đoạn bỉ ổi, giống hệt như ngươi, tuổi nhỏ mà thủ đoạn độc ác. Nếu ông đây không phá rối thì sợ là xương cốt cái thằng lưu manh Ngưu Nhị kia đã bị dùng làm dùi trống rồi phải không? Khà khà, mấy câu này của lão phu rất quen nhỉ, cảnh ngươi kích động Ngưu Nhị đi đoạt chức Đường chủ Cái Bang kia lão phu nghe thấy mà cũng nhiệt huyết sôi trào nha, cái gì mà thiên hạ phong vân xuất từ ta (thiên hạ phong vân xuất ngã bối), rồi cái gì liều thì no nhát thì đói, cái gì mà đời người chỉ có một không lúc này thì lúc nào. Mấy câu này ngươi nghe ai nói vậy? Lúc đó nếu như lão phu không quát lui tên Ngưu Nhị thì chỉ sợ hắn đã chộp con dao bầu đi kiếm Đường chủ của mình mà sống mái một phen rồi!
Thiết Tâm Nguyên cười khổ đáp:
- Tiên sinh chỉ thấy được cảnh cuối mà chẳng thấy cảnh đầu. Ngài không thấy được tên Ngưu Nhị hoành hành ngang ngược như thế nào đâu, gia mẫu chỉ có mở hai cửa hàng nhỏ bán thịt lợn, mỗi tháng đều nộp tiền cho hắn, mấy người buôn bán ở gần Tây Thủy Môn ai cũng trầy da tróc vảy đấy ạ. Gia mẫu góa bụa, học sinh lại còn nhỏ, chỉ có thể nhỏ nhẹ cầu xin hắn, nào có tâm tư hại người đâu?
- Tốt! Vô sỉ đến như vậy quả là có vài phần phong thái của lão phu năm xưa!
Gã nam tử rách rưới vỗ chiếc bàn đá nói tiếp:
- Như vậy đi, nếu ngươi có thể dùng mưu diệt trừ Ngưu Nhị thì lão phu lập tức nhận ngươi làm học sinh ngay! Dù sao chuyện lão phu bị giáng chức là chắc chắn, có lẽ là có thời gian rảnh hảo hảo mà dạy tên yêu nghiệt vô pháp vô thiên như ngươi.
Thiết Tâm Nguyên biến sắc, chắp tay đáp:
- Lời ấy tiên sinh nói sai rồi, chuyện hại mạng người nào phải là chuyện mà tiểu tử có thể làm, tiểu tử chỉ nguyện dốc lòng cầu học. Tiên sinh không dạy thì thôi, sao lại giật dây bảo tiểu tử đi mưu hại người khác?
Hán tử quét sạch hết mớ cơm canh trên bàn như phong quyển tàn vân, đoạn vỗ vỗ bụng cười đáp:
- Ngưu Nhị không chết, ngươi đừng hòng bái nhập môn hạ của ta!
Thiết Tâm Nguyên bất bình bực tức đáp:
- Đây là tiên sinh gây khó dễ cho người ta rồi còn gì!
Hán tử trở về nằm lại trên chiếc giường gấm, giang tay giang chân ra phơi nắng, lười biếng đáp:
- Nếu như đồng ý thì mau đi làm đi, ý chỉ đặc xá chắc cũng mấy ngày nữa là ban rồi, mong là không bị đi đày ở mấy châu quận xa xôi.
Thiết Tâm Nguyên cả giận, bực dọc thu dọn đống chén đĩa rồi dẫn tiểu hồ ly đùng đùng đi ra khu vườn hoang.
Bỗng phía sau truyền đến giọng nói trầm trầm của hán tử rách rưới:
- Này tiểu tử, gặp chuyện thì phải bạo gan lên. Đại Tống ta người nhân nghĩa thì nhiều mà người âm độc quá ít, quá đường đường chính chính cũng chẳng phải phúc của Đại Tống, một nước toàn quân tử vĩnh viễn không phải là đối thủ của đám hổ báo sài lang được. Nhìn quanh bốn phương Đại Tống đi, hổ báo sài lang lăm le, rình rập Trung Nguyên từng phút từng giây, dù giang sơn Đại Tống nhìn thì vững như Thái Sơn nhưng thực ra đang chồng chất nguy cơ. Ngươi tuy tuổi còn bé nhưng trong ngực cũng đã có chí hướng rõ ràng, lão phu chỉ muốn nhìn con hồ ly ngươi có thể mang cho thế nhân sự bất ngờ đến như thế nào đây.
Ra khỏi cổng, trên mặt Thiết Tâm Nguyên mới thoáng hiện ý cười. Tiểu hồ ly vểnh đuôi đi trước mở đường, còn hắn vác theo cái rổ lắc lư theo sau đi về Thất ca thang bính điếm.
Một số việc có thể làm nhưng lại không thích hợp nói ra nha.
Người dân xung quanh Tây Thủy Môn đã quen với với cảnh này, thấy Thiết Tâm Nguyên từ xa đi tới thì liền chào hỏi, nên hồ ly vênh váo cứ nghe tiếng ai gọi liền lủi vào ngửi loạn xạ, nếu gặp phải món ăn hợp khẩu liền đứng im chẳng đi, đến khi chủ quán cho nó món nó mới thỏa mãn đi khỏi.
Có nhiều người ngoại quốc cùng với người nơi khác tới nhìn thấy một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết vênh váo tiêu sái đi giữa con đường lớn thì không khỏi tấm tắc kêu lạ.
Một vài thiếu phụ bị mê hoặc bởi thứ mềm mại, trắng nõn, êm ái kia đều bị thu hút, tới gần vuốt ve bộ lông đuôi xõa tung của nó cho bằng được mới chịu đi khỏi.
Từ xa Thiết Tâm Nguyên đã nhìn thấy mẫu thân gác cằm gục gật ở quầy, chẳng nói gì cả liền đi vào cửa hàng, lấy ra một chai nước dưa hấu khác đựng trong hộp thức ăn rồi cẩn thận để trước mặt nàng, sau đó đặt con hồ ly trước cửa làm biển quảng cáo, đoạn lấy cái khăn lau dọn bàn ghế.
Dù đang làm việc nhưng đầu óc của hắn vẫn không ngừng suy nghĩ.
Bàng thái sư nói rất có lý, cái tên cáo già này sỡ dĩ chạy tới nhà hoang của Triệu Phổ ở mục đích chính là làm cho hoàng đế và triều thần xem lòng trung thành cảnh cảnh của gã với Đại Tống mà thôi.
Mặc dù Hảo Thủy Xuyên thất trận, Đại Tống thiệt hại nặng nề nhưng cái này là thất bại của cả quốc gia, cũng không phải là thất bại của một người, còn bản thân gã thì giống hệt như Triệu Phổ vậy, đều trung thành với đất nước, bất kể là hoàng gia trừng phạt như thế nào gã cũng cam lòng tiếp nhận cả.
Nghĩ đến đây Thiết Tâm Nguyên bỗng bật cười, nhân vật lớn đúng là phiền toái, mình chỉ là muốn tìm một tên lão sư hiểu rõ thế sự chứ không có tính toán đem cả đời mình hiến tặng cho Đại Tống nha, cho dù Triệu Trinh có ân với mẹ con mình cũng không thể.
Nợ thì có nợ nhưng chuyện bán mình thì xin miễn.
Lau kỹ cái bàn, Thiết Tâm Nguyên theo thói quen nhìn vào gã đại hán mập mạp đang lảo đảo nơi góc tường liền khẽ thở dài.