• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Nhu Hoa rất muốn đuổi con hồ ly kia đi cho khuất mắt, nàng cảm giác nó chính là con hồ ly mẹ đang muốn trả thù mình đây mà. Có điều, khi thấy con trai túm chặt lấy nó, lại còn cười hich hích với mình thì lập tức quên luôn chuyện hồ ly có thành tinh hay không.

Vừa nghĩ đến con trai còn nhỏ như thế đã mất phụ thân, cũng như không đành lòng cắt đứt chút linh trí mới xuất hiện của thằng bé, nàng bọc nhi tử lại thật cẩn thận, ném con hồ ly vào bồn tắm rồi lại đi về phía trước.

Vương Nhu Hoa đã rất, rất rất đói. Quán ăn trong thành Đông Kinh nhiều vô cùng. Hơn nữa, khi đi ngang qua một hàng hương cao, nghe mùi quế hoa cao thơm nồng xộc thẳng vào mũi, sau khi nàng dừng lại nghe tiểu nhị rao hàng xong thì đành tiếc nuối bỏ đi. Một miếng quế hoa cao giá tận hai văn tiền đấy! Trước trận đại hồng thủy, ba văn tiền có thể mua được hai miếng, lúc vừa mang thai thì Thất ca có mua cho mình hai miếng. Chậc, hương vị ấy thật là ngon!

Trong thành chẳng có ai tốt, ngay cả nước giếng múc lên cũng phải tính tiền.

Theo bản năng, Vương Nhu Hoa xoa nắn chiếc túi vải lớn bên hông, nhưng rồi lại cắn răng tiếp tục đi tới, hy vọng có thể tìm được ít nước uống miễn phí.

- Nước của ta đây có thêm kim ngân hoa, cam thảo. Sau lũ lụt thì ắt sẽ có đại dịch, chỉ uống nước có dược thang của ông cố tổ ta để lại thì mới phòng bệnh tiêu tai.

Mụ bán nước thấy Vương Nhu Hoa không muốn mua, bèn tiếp tục rao quang quác.

Vương Nhu Hoa là người đã trải qua hồng thủy, tất nhiên cũng đã thấy thi thể chết trôi trên dòng nước. Lúc trước, những xác chết ấy luôn trôi xuống từ Hoàng Hà loan*, tộc trưởng gia gia luôn sai người trong thôn báo quan, chờ sau khi quan sai đến thì sẽ tìm chỗ, đào một cái hố thật sâu chôn kỹ.

(*Loan: vịnh).

Người trong thôn ban đầu còn không chịu tình nguyện, không muốn làm những công việc bẩn thỉu như vậy, kết quả là sau khi bị Lục công vung quải trượng đánh cho một trận thì mới hiểu được, thi thể rữa nát chính là căn nguyên bệnh dịch.

- Một văn hai chén, ta uống ngay!

Vương Nhu Hoa dừng bước, kiên quyết mặc cả với mụ già búi tóc, cài một cây trâm đồng.

Mụ già tiện tay vất khăn lau mặt xuống bàn, cười gian:

- Thấy mẹ con ngươi là người gặp thiên tai, cho ngươi được lợi. Một văn hai chén!

Vừa nói, mụ vừa múc ra hai chén nước màu vàng đất trong thùng gỗ rồi đặt trước mặt Vương Nhu Hoa. Thừa lúc Vương Nhu Hoa đang uống nước, mụ bèn đánh giá cẩn thận Thiết Tâm Nguyên trong ngực nàng.

Một đứa trẻ không chảy mũi, không nước dãi luôn khiến cho mọi người yêu thích. Mụ già vươn tay ra định sờ Thiết Tâm Nguyên thì Vương Nhu Hoa chợt quay phắt người lại, không cho mụ như ý.

Mụ ấp úng phân trần:

- Nhìn đứa bé này khiến người ta đau lòng quá!

Vương Nhu Hoa thấp giọng:

- Thằng bé sợ người lạ.

Thiết Tâm Nguyên vốn đang tò mò quan sát y phục của mụ già, nghe mẫu thân nói thế liền hứ hứ hầm hừ vài tiếng rồi quay mặt vùi vào lòng mẫu thân, như xác thực lời của nàng.

Mụ già thấy thằng bé không thèm lý đến mình, cũng không phải cần giả tạo nữa. Mụ nói:

- Lão thân dưới gối chỉ có một đứa con gái. Nếu ngươi tình nguyện để đứa trẻ này ở đây, ắt nó sẽ được vào nơi có phúc. Lão thân cho ngươi hai xâu tiền, cũng đủ làm của hồi môn khi tái giá. Sau này xem như chúng ta chưa hề gặp nhau, ngươi thấy được không?

- Ngươi phải biết rằng lão thân hợp nhãn đứa trẻ này lắm nên mới rộng rãi như vậy. Bây giờ, ra chợ mua một đứa theo giá niêm yết, cao nhất chỉ năm trăm văn là đủ!

Vương Nhu Hoa không một lời, sau khi uống cạn nước trong chén bèn để lại một văn tiền, lạnh mặt liếc mụ già rồi tiếp tục kéo bồn tắm đi tìm chỗ nương thân.

- Không biết lòng tốt của người ta! Hừ, lão nương muốn thấy khi ngươi vào thanh lâu, thằng bé...

Vương Nhu Hoa kéo sát tấm tã của con trai vào ngực mình, không hề để ý đến mụ ác là đang nguyền rủa. Hai xâu tiền mà dám mơ đến bảo bối của mình? Bảo bối của mình tương lai sẽ xuốt môn làm tướng, nhập môn làm quan, cho dù đổi bằng một người vàng cũng không được. Người đàng hoàng trong kinh thành mà miệng lại ong óng thanh lâu sao? Nếu ở chung với mụ già lúc nào cũng giắt thanh lâu ở mép, con gái mụ e rằng cũng cách chỗ đó không xa đâu!

Mua hai cái bánh hấp, Vương Nhu Hoa bước đi vô định khắp phố phường Đông Kinh. Chẳng biết tự khi nào, bám gót nàng là mấy trăm tên khất cái rách rưới, không nhanh không chậm theo sát sau lưng.

Thiết Tâm Nguyên lo lắng nhìn mấy trăm tên khất cái đằng sau. Lai giả bất thiện, nhưng hắn đành bó tay. Chuyện rõ như ban ngày, vừa rồi mẫu thân đã đắc tội với mụ ác là bán nước nên mụ tìm đám khất cái đến bắt cóc mình đây!

Mẫu thân không đổi dạ vì hai xâu tiền, nhưng đám khất cái thì khác.

Trong tiếng khóc rống lên cảnh báo của Thiết Tâm Nguyên, Vương Nhu Hoa cũng đã nhận ra tình hình không ổn bèn dốc sức bước nhanh. Sau khi cầu khẩn một gã bộ khoái nhưng không thành, trong cơn tuyệt vọng nàng bèn tiêu bén một trăm văn tiền, mua một con dao róc xương sắc nhọn rồi cầm trên tay.

Đám khất cái thấy Vương Nhu Hoa lăm lăm dạo nhọn thị uy với mình, sau khi liếc nhau thì đành phải dần dần lùi bước, có điều không đi hẳn. Chúng vẫn bám trụ ở một nơi khá xa chờ cơ hội ra tay.

Vương Nhu Hoa không dám đến những nơi vắng vẻ, chỉ có thể xuôi theo dòng người tiến về phía trước. Trời dần tối, người trên phố cũng dần thưa, mưa to lại bắt đầu nổi lên.

Dưới mái hiên của những cửa hàng lúc này san sát lưu dân, sâu trong những con hẻm nhỏ lại đầy rẫy khất cái lượn lờ qua lại. Chúng giống hệt như bầy linh cẩu đang chờ cơ hội săn mồi.

Cây dù rách không thể che mưa, trong chốc lát y phục của Vương Nhu Hoa đã ướt đẫm, chỉ mỗi Thiết Tâm Nguyên được thay tã sạch là không dính một giọt nước mưa nào.

Tiểu hồ ly lớn cỡ chú mèo con lại nằm trên tã lót của Thiết Tâm Nguyên. Vương Nhu Hoa gập người về phía trước, không để nước mưa chảy lên người con trai.

Thiết Tâm Nguyên đưa bàn tay nhỏ bé gãi gãi cằm mẫu thân, nước mưa chảy xuống tụ lại thành một dòng suối nhỏ.

Đôi mắt Vương Nhu Hoa lóe lên ánh nhìn sắc bén như sói cái, cho dù đang mưa to xối xả nhưng Thiết Tâm Nguyên vẫn thấy rất rõ.

Trước mắt Vương Nhu Hoa xuất hiện một bức tường thành cao hùng vĩ, không kém hơn tường vây thành Đông Kinh là bao.

Dưới tường thành chật ních lưu dân, chỉ có một chỗ trống trải không người. Vương Nhu Hoa vô cùng mệt mỏi, rốt cuộc mình cũng tìm được một nơi thích hợp để trú chân. Nàng vội vàng đi tới góc tường úp bồn tắm lên, còn mình với con cộng thêm con tiểu hồ ly núp bên trong bồn tắm, an tâm ngắm mưa bên ngoài.

Đám khất phía sau bọn họ không nói hai lời liền xoay người rời đi, mà những lưu dân khác nhìn sang đây thì đều mang bộ dạng hả hê.

Trong lòng Thiết Tâm Nguyên dấy lên cảm giác bất an, hắn khóc rống lên muốn giục mẫu thân nhanh chóng rời khỏi đây. Bất kể là đám lưu dân hay lũ khất cái, sở dĩ không đến đây nhất định là có lý do. Giống như hang cọp luôn luôn trống trải, không phải gì trong đó không thể che mưa che gió mà bởi vì vào đó còn chết nhanh hơn.

Vương Nhu Hoa quá mỏi mệt, nó khiến nàng không còn tâm tư để suy nghĩ tại sao con mình khóc rống lên như vậy. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng thằng bé đói bụng nên lại nâng bầu sữa cho con, còn mình thì nắm chặt con dao róc xương, cảnh giác nhìn bên ngoài.

Nàng cũng không cảnh giác được bao lâu, bôn ba suốt một ngày một đêm đã sớm vắt kiệt sức nàng. Lúc này mà có một tấm vải mỏng đắp lên người thì ấm áp bao nhiêu nhỉ? Nàng bất tri bất giác dựa đầu vào bồn tắm ngủ thiếp đi.

Thiết Tâm Nguyên ngừng khóc, con tiểu hồ ly vừa ăn xong nửa cái bánh hấp nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thì thấy Thiết Tâm Nguyên đang giúp mẹ che áo ngoài lại, nó lại cúi đầu ăn tiếp nửa cái bánh hấp còn thừa.

Đến tận bây giờ, Thiết Tâm Nguyên mới có thể cẩn thận quan sát mẹ mình.

Đầu nàng vẫn ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt nhưng khuôn mặt vẫn khá đẹp. Áo vải thô nhuộm màu không kỹ nên hằn một vệt màu xanh dương nhạt lên cổ nàng.

Thiết Tâm Nguyên đưa tay lên vuốt vuốt mặt mẹ mình rồi gục đầu lên cổ nàng, hít lấy hít để mùi của mẹ.

Chính người phụ nữ này đã mang theo mình vượt qua chặng đường gian hiểm nhất.

Bây giờ đã gần như đến cuối chặng đường, Thiết Tâm Nguyên càng không chút oán giận, trong lòng chỉ tràn đầy cảm kích.

Trên tường cao có một lỗ nhỏ dùng để thoát nước, bây giờ chắc đã bị nghẹt nên dù mưa lớn cũng không có bao nhiêu nước chảy ra.

Phía xa vọng đến từng tiếng bước chân nặng nề. Trong nháy mắt, đám lưu dân đang xem náo nhiệt càng lùi ra xa hơn. Bất quá ánh mắt bọn họ nhìn mẹ con Thiết Tâm Nguyên thì vẫn hả hê như cũ.

Hắn bi bô bi ba chỉ vào con hồ ly, hy vọng nó có thể rời đi tránh được một kiếp này. Cái lỗ thoát nước kia mình chui không lọt nhưng nó thì không vấn đề gì.

Con tiểu hồ ly thấy Thiết Tâm Nguyên đưa tay ra giống sắp thả xuống hai, ba cái bánh hấp liền chạy đến bên cạnh liếm liếm ngón tay hắn. Thiết Tâm Nguyên đành bất lực bỏ tay xuống.

Một bóng người to lớn như núi chặn trước lỗ hổng.

Thiết Tâm Nguyên nhìn rất rõ, đây là một viên võ tướng hàng thật giá thật. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy võ tướng thời xưa, mà sợ rằng đây cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy điều này.

Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, con chiến mã này to. Hắn vận một thân áo giáp, ngồi trên ngựa càng thêm vẻ hùng vĩ.

Áo giáp thời xưa đúng là dầy cộm, nặng nề. Người này mặc áo giáp kín người, ngay cả mũ trụ cũng che kín đầu, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng sau khe mũ.

Một cây giáo dài xuất hiện trước mặt đã khiến Vương Nhu Hoa tỉnh mộng. Khi hắn thấy Vương Nhu Hoa cầm con dao găm róc xương trong tay liền giục chiến mã chầm chậm đi tới, chĩa trường thương vào Vương Nhu Hoa như muốn găm nàng lên tường.

Thiết Tâm Nguyên thầm thở dài, ôm lấy Vương Nhu Hoa đang hoảng sợ khóc òa lên, đồng thời lấy thân thể mình chắn trước người mẫu thân.

Hắn biết thân thể mình nhỏ, vốn không cản được trường thương sắc bén. Đúng lúc trường thương sắp đâm đến, Vương Nhu Hoa bỗng nhiên dấu Thiết Tâm Nguyên ra phía sau, mở to mắt nhìn chằm chằm tên kỵ sĩ, quát:

- Đừng làm con ta bị thương!

Không biết bị giật mình bởi tiếng khóc của Thiết Tâm Nguyên hay do tiếng quát của Vương Nhu Hoa, hắn bỗng dừng lại. Hồi lâu, trong mũ giáp truyền ra một giọng nói lạnh như băng.

- Vô cớ nhích đến gần Hoàng thành mười bước, tội chết!

Vương Nhu Hoa đối mặt với người địa vị cao, hàm răng đánh lập cập, lắp bắp trả lời:

- Dân… dân phụ không biết!

- Xe vua đi ngang qua đây, ta không thể tha cho ngươi được. Trẻ con không biết, ta tự nhiên sẽ đưa vào cô nhi viện, còn ngươi thì xin lỗi. Quốc pháp vô tình, chết đi!

Hắn vừa dứt lời, trường thương đã hất tã lót trong tay Vương Nhu Hoa lên. Tay trái hắn ôm lấy Thiết Tâm Nguyên, tay phải lại đâm xuống lần nữa.

Vương Nhu Hoa tuyệt vọng, lưu luyến nhìn con mình đang không ngừng gào khóc rồi từ từ nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK