Sau khi giết chết một tên, hắn không hề dừng lại, mà lấy tốc độ nhanh nhất nhào về phía tên bên cạnh.
Một ánh vàng lóe lên giữa nhà kho, nó có chút chói mắt, nhưng nó không làm phán đoán của những tên còn lại xuất hiện sai số quá lớn.
Họ phản ứng rất nhanh, chỉ thấy họ nâng súng lên, bắn một phát về phía hắn.
“Đoàng! Đoàng!”
[Xuất hiện thương tổn có nguồn gốc từ bên ngoài.]
[Tiến hành quét.]
[Cập nhật thành công.]
[Tia lazer bị áp súc, công 4 --- Sức mạnh bản thân 0,91 /// Phán định bị áp chế.]
[Công 4 --- Sức phòng bản thân 5,9 /// Phán định không bị thương tổn.]
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
Hắn chỉ cảm thấy bị va thật mạnh, đầu choáng mắt hoa, sau đó bị đẩy văng hơn một mét. Một giây sau, hắn bắt đầu tỉnh táo lại. Và cũng không có gì ngạc nhiên khi lực lượng tinh thần của hắn đã mất đi một phần và đã phải bù đắp.
Hắn không tiếp tục hành động, mà đứng ở phía đối diện nhìn về đám người kia, dĩ nhiên là ở trong trạng thái có giáp tinh thần.
Cuộc tập kích vừa rồi không mấy thuận lợi, chỉ giết được một người. Và khi những người khác đã kịp phản ứng lại, hành động chỉ càng thêm khó khăn. Nếu điên cuồng lao vào tấn công thì có thể lực lượng tinh thần của hắn tiêu hao hết, trước khi bọn họ hết đạn, mà dù hết đạn bọn họ vẫn còn sức mạnh cơ bắp – thứ sức mạnh vượt xa hắn.
Còn bỏ chạy?
Chạy thế nào đây khi những bức tường là thứ hợp kim đầy chất bền bỉ và cứng rắn? Thậm chí nó còn dày hơn 3 tấc.
Thực tế việc dừng lại là điều nên làm, bởi chạy trốn không được, mà mạo hiểm đánh tiếp thì tương lai khá là âm u khi mà có 2 tên vẫn còn chưa ra tay. Phải biết rằng những tên vệ sĩ bảo vệ cận thân cho thân chủ chắc chắn “mạnh mẽ” hơn những tên thuộc dạng tay sai hời hợt như thế này.
Quả nhiên người trung niên kia đã vô cùng cẩn thận. Cẩn thận đến mức gần như dư thừa, khi mà đối phó với một tên “rác rưởi” tay không tấc sắt lại cần 5 tên thuộc hàng khủng bố như vậy.
Và sự cẩn thận quá mức ấy đã giúp người trung niên sống sót. Nếu như bên cạnh người trung niên không nhô ra hai tên vệ sĩ, thì sau khi giết tên bảo vệ kia, hắn sẽ sẵn sàng liều mạng xông về và tóm cho được người trung niên để nắm cục diện trong tay.
Bởi vậy, cho dù mất một người, người trung niên vẫn nắm thế chủ động trong tay, và hắn cũng bị động như thuở nào.
Ở bên kia, thoáng thoát ra khỏi sự kinh ngạc, người trung niên nhìn về thân thể người bảo vệ xấu số đang không ngừng trào máu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, gã lạnh giọng:
- Ngươi ẩn giấu cũng thật sâu. Thế nhưng có ẩn giấu thế nào thì trước sức mạnh tuyệt đối, nó cũng chỉ là trò hề mà thôi.
Dừng lại một chút, hắn quay mặt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau chiếc áo giáp vàng kia, đáy mắt lóe lên vẻ tham lam:
- Ta rất ngạc nhiên. Không ngờ trên đời này có thứ kỹ thuật có thể chặn lại súng đạn. Bây giờ ngươi muốn đầu hàng để hưởng một cái chết nhẹ nhàng hay muốn ta bắt ngươi nôn ra mọi thứ?
Không ai hiểu rõ hơn một sự tiến bộ khoa học – kỹ thuật này hơn người trung niên ở đây. Với một gã kinh doanh lâu năm, với tư cách một nhà thương nhân thành công, trong lòng đã rạo rực từ khi nhìn thấy “chiếc giáp chắn đạn kia”. Bởi thế cho nên, nhiệm vụ được giao vẫn sẽ được thực hiện, nhưng là sau khi lấy được thứ kỹ thuật kia.
Thật đúng là gã không muốn quá giàu nhưng dĩa bánh đã rơi xuống đầu gã, mà bị dĩa bánh dội thẳng vào đầu thì không ăn lại hóa ra là ngu sao.
Song cái câu trả lời của bên kia chỉ là một chuỗi im lặng.
Nhưng gã vẫn bình tĩnh đứng đợi. Trải qua bao nhiêu phen sóng gió, gã đủ hiểu trừ những tên ngu ngốc lại thêm cái tính gàn bướng ra, thì ở trong trường hợp này, đa phần mọi người sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Bởi thế nên gã có đủ kiên nhẫn chờ con mồi sa bẫy.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Dần dần từ bình tĩnh gã bắt đầu nhíu mày, rồi cau mày. Và cho đến lúc này, gã ta bắt đầu phát cáu.
- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Lập tức trả lời cho ta. Lập tức!
Miếng thịt treo trên miệng mà không ăn được, tâm tình của gã trở nên tệ hơn, đầu óc gã cũng đã dành chỗ cho một phần giận dữ.
Cho dù là mức độ thấp nhất, khi một kẻ bị người khác nắm giữ mạng sống trong tay, thì kẻ đó có thể nào dám can đảm chọc giận người nắm giữ?
Vậy nhưng chuyện gì đang xảy ra?
Hiển nhiên kẻ sắp chết là một tên ngu ngốc và gàn bướng!
Sau vài phút vẫn nhận được sự im lặng từ kẻ sắp chết, sự giận dữ đã xâm chiếm lý trí của gã trung niên ham tiền. Và khi cơn giận dữ bắt đầu lớn mạnh, vượt qua phạm vi chịu đựng, nó tìm con đường phát tiết.
- Khốn khiếp! Ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi!
Gã gầm lên, rồi phát cánh tay tròn trịa ra lệnh:
- Giết hắn cho ta!
Ở bên góc kia, hắn vất vả thở dốc. Hắn tự hiểu mình không có cái gì để trao đổi với gã trung niên, thế nên hắn lựa chọn im lặng để phục hồi chút thể lực.
Dù cho trước đó hắn bịa ra một cái lý do để nhân cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh này. Tuy nhiên, đứng trước sức mạnh của quyền lực, hắn cũng chết chắc. Mà sợ rằng, muốn sống còn khó khăn hơn thời điểm bây giờ rất nhiều.
Sức mạnh quyền lực rất ghê ghớm! Không, là rất kinh khủng!
Vì vậy, hắn chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, bị giết. Thứ hai, ở trong không gian kín như thế này, giết chết tất cả những người có mặt ở đây và chạy trốn.
Và cũng chẳng có gì khó nghĩ khi lựa chọn cái thứ hai. Nó như luật ngầm vậy. Chạy trốn ra ngoài thì phải chịu sự truy sát của cả một đội quân dưới trướng của gã trung niên. Còn giết chết gã ta và những người ở đây thì còn có thời gian “trống không” – thời gian mà chưa ai biết hắn là hung thủ, thời gian mà chưa có ai có quan hệ gì với gã ta ra lệnh cho quân đội truy bắt hắn.
Mãi cho đến khi thế cuộc bị phá vỡ bởi mệnh lệnh chết tiệt nọ từ cái miệng thối tha kia, hắn không thể trơ mắt ngồi chờ chết.
Chân phải gập lại, hắn đạp mạnh xuống nền nhà tức thì, mượn nhờ lực mạnh mẽ ấy, hắn lao tới. Đồng thời hắn cũng không quên họ có súng và cả một thân thủ tốt, do đó hắn liên tục biến đổi vị trí.
Hắn phản ứng nhanh, họ còn phản ứng nhanh hơn.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Một tên vệ sĩ bên cạnh người trung niên cùng với hai tên bảo vệ còn sống nổ súng ngay tức khắc.
Tiếp theo đó là một chuỗi bắn phá.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Âm thanh rung động làm màng nhĩ của hắn trở nên đau đớn, thế nên khả năng nhận biết vị trí của hắn cũng có sai lệch, cùng với việc động tác trở nên chậm chạp hơn trước, tất cả làm cho hắn trở thành không may.
Chỉ thấy tám phần mười số đạn bắn ra xuyên thấu vào bức tường dày tạo nên những vết cháy khét cùng những lỗ hổng đỏ nâu, phần còn lại hắn đã hứng trọn.
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
…
Súng đạn thế hệ mới khiến viên đạn của súng lục gần như tiếp cận vô hạn, và khoảng cách bắn hai phát đạn cũng rút ngắn gần đến nửa giây.
Vì lẽ đó, ba người bắn đạn như mưa, vô số viên đạn che ngợp phần không gian trước mặt hắn.
Và chỉ chốc lát, khi lượng thức hải tiêu hao hết mà hắn lại chưa thoát khỏi nơi đây, khi chiếc áo giáp tinh thần tan vỡ vì không có gì có thể chèo chống, khi… thân thể hiện nay của hắn không thể chống lại vũ khí, hắn ngã xuống.
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Giữa muôn vàn tiếng đạn điếc tai, ba viên đạn xuyên thủng cơ thể hắn, kéo một vệt máu dài đâm thẳng vào tường.
Cuối cùng, sức cùng lực kiệt, hắn ngã xuống đất, thân thể yếu ớt như tờ giấy. Đó không chỉ vì lượng tinh thần mất gần như tất cả khiến hắn không có cách nào giữ tỉnh táo và điều khiển cơ thể mình, đó còn là do những vết thương cháy xạm đi từ những vết đạn, đó càng là vì cơ thể hắn đã đến giới hạn.
[Sinh mệnh đi tới phần cuối /// Phán định bất tỉnh sau 5 giây.]
Đầu óc của hắn bắt đầu mơ hồ, khung cảnh trước mặt hắn bắt đầu mờ nhạt, đôi mắt của hắn cũng dần nặng trĩu…
Sự việc diễn ra trong vài chục giây, kết thúc vốn dĩ đã định từ trước.
Cho dù là nghịch thiên cỡ nào, lúc chưa trưởng thành thì cũng có thể chết đi như thường.
- Hừ, thứ không biết sống chết! Kéo xác hắn đi theo ta.
Người trung niên hờ hững nói rồi quay lưng lại và bước đi một cách từ tốn như khuôn mẫu.
[Thời gian đếm ngược: 2]
Ở thời khắc sống còn cuối cùng, một vài hình ảnh quan trọng nhất nổi lên trong lòng hắn.
Đó là hình ảnh một đứa trẻ với quần áo xộc xệch ngửa mặt lên trời thét dài. Khuôn mặt của nó đẫm nước mắt, đôi tay nhỏ bé trắng bệch, hai mắt đỏ một mảnh, cả thân thể gầy gò nhưng có một sự đau thương thấm đượm cả tâm hồn.
Tiếng thét tràn đầy sự chua xót, càng không thiếu sự phẫn nộ!
Đó là gương mặt một người phụ nữ trung niên xanh xao, hai má hốc hác, đầu tóc rối được chải sơ qua, quần áo lam lũ, hai mắt có nỗi niềm không tên nhưng lại che dấu đi mà nói:
- Con trai, đừng lo nghĩ!
Đó là hình ảnh một người con gái có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt và mái tóc đen tuyền. Nàng đứng nhìn hắn với nét vui vẻ không thay đổi. Nàng nhìn hắn, đầy âu yếm mà nghiêm túc:
- Em yêu anh!
Sau đó nàng vươn tay ra, nhoẻn miệng cười:
- Anh! Mình hãy cùng nhau đi hết cuộc đời này nhé.
Ba hình ảnh xoẹt qua, trái tim hắn đã muốn ngừng đập lại bắt đầu gia tốc dữ dội, đầu óc hắn cũng trở nên thông suốt hơn, như ánh sáng lóe lên ở giây phút cuối cùng, hắn giãy dụa với vận mệnh nghiệt ngã.
- KHÔNG!!!
Tiếng thét như cào xé tâm gan, tiếng thét như đốt cháy tâm hồn, tiếng thét như bóp nát những sâu kín trăn trở, như nghiền nhỏ trái tim chảy máu…
Hắn... rơi vào đêm tối vĩnh hằng!