- Sắp phải chết rồi sao?
Trong khoang thuyền, cô gái tuyệt sắc thì thào trong vô lực, ánh mắt đầy vẻ thẫn thờ.
Thoát ra giữa muôn trùng vây của hạm đội được mệnh danh là mạnh nhất Đế quốc Phồn Tinh đã là một việc không mấy ai làm được, nàng lại có thể trốn đến tận đây cũng đã vượt ra ngoài dự liệu. Thế nhưng nàng làm được đến bây giờ là do thân phận nàng mang đến. Họ không dám dùng vũ lực thúc ép nàng, càng không dám dùng vũ khí bức ép nàng.
Song khi họ đã quyết định dùng vũ lực, khi ấy nàng phải đối mặt với hỏa lực của đội quân này, chính nàng cũng cảm thấy tuyệt vọng. Càng tuyệt vọng hơn là nàng không có đường lui, trước mắt nàng chính là màn sáng vũ trụ, sau lưng nàng là tiếng rít của đạn bom, nàng thật sự đã không còn đường lui.
Nước mắt yên lặng chảy xuôi, kí ức xưa cũ bỗng tràn về.
...
5 tuổi năm ấy, giữa một sân cỏ, trên xích đu màu hồng, một cô bé vừa lay động xích đu vừa khóc.
- Này cô bé, sao lại khóc nhè thế kia?
Một giọng nói đặc mùi sữa xen lẫn quan tâm từ phía trước vọng lại.
Cô gái ngẩng đầu lên và bắt gặp khuôn mặt một cậu bé cùng tuổi với nó. Chỉ liếc mắt nhìn kẻ xa lạ vài giây thì cô bé lại cúi đầu mà tiếp tục khóc.
Ngày mai anh trai của nó có thể rời xa thế giới này mà đi đến thế giới khác. Nó có thể không khóc sao?
Cậu bé thấy vậy thì vẫn thản nhiên tiến tới. Cậu ta dùng tay phải dừng lại xích đu. Sau đó lên ngồi bên khoảng trống còn lại.
Khi xích đu bị dừng, một lần nữa cô bé ngẩng mặt lên nhìn cậu bé, rồi tiếp theo vẫn gục đầu khóc.
Cậu bé sững sờ không hiểu. Nhưng ngay sau khi bình tâm trở lại, cậu ta lại mở miệng hỏi:
- Này, sao lại khóc thế?
Cô bé vẫn cúi đầu khóc, cô bé vẫn mặc kệ người kế bên.
Đối diện với tình huống này, cậu bé có chút bối rối, cậu ta đành quay mặt đi hướng khác.
Sau một khoảng thời gian ngắn suy tư, cậu ta lại quay sang nói:
- Này, có chuyện gì buồn thì phải nói ra cho nhẹ lòng. Vả lại có nói ra thì mới có thể cùng nhau suy nghĩ cách giải quyết.
Cô bé im lặng không đáp trả. Nàng quay về hướng ngược lại, ôm dây xích đu bên ấy, tiếp tục chuyện của mình.
- Hức... Hức...
Lần này cậu bé trở nên cuống quít. Chân tay cậu ta dường như cứ vơ loạn cả lên.
Suy tư nối tiếp suy tư, một phút sau, cậu nghiêm giọng quát:
- Khóc cái gì mà khóc! Có gì buồn phải nói ra thì người khác mới biết chứ? Suốt ngày cứ khóc như thế liệu có tốt không?
Bị quát, cô bé ngẩng mặt lên, quay lại trừng cậu ta một cái. Rồi với đôi mắt đầy oán giận, cô bé rời khỏi xích đu, bước đi về hướng cổng lớn.
Lần đầu tiên bị một người xem mình như không khí, bản thân đã cố gắng nhưng lại mang đến hiệu quả ngược lại, cậu bé rốt cuộc nổi nóng.
“Khóc cái gì mà khóc, không phải chỉ là buồn thôi sao?” – Cậu ta nghĩ.
Và theo lối suy nghĩ ấy, cậu chạy theo, dùng tay phải kéo tay trái của cô bé. Cậu dùng lực quay cả cơ thể cô bé lại mà hét thẳng vào mặt cô:
- Hừ, ai đã cho phép ngươi đi. Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng nghĩ đi đâu!
Bị kéo loạng chà loạng choạng, lại bị mắng thẳng vào mặt, cố nén nỗi đau nơi cổ tay trái truyền về, cô bé run rẩy dùng tay phải chỉ thẳng vào mặt cậu bé mà nói không thành lời:
- Ngươi... Ngươi...
Cậu bé nổi khùng rống lên:
- Ngươi cái gì ngươi. Nói, gặp chuyện gì mà khóc!
Lại một lần nữa bị mắng bởi một người xa lạ vì lý do không rõ, với trái tim mềm yếu và lương thiện, cộng thêm cảm xúc dồn nén bấy lâu, cô bé thất thanh khóc lớn:
- Hu... hu... hu...
Nhìn cô bé trước mặt khóc lớn với nước mắt giàn giụa lăn dài trên gò má, mồm cậu bé há to, cả ngày không biết nói gì cho phải.
“Hình như mình đã sai.” – Cậu bé nhủ thầm.
Cảm nhận được tội lỗi của mình có vẻ nặng, cậu ta bỗng chốc hối hận. Và thế là cậu ta rối rắm loay hoay quanh người cô bé đang ngồi khóc mà tìm cách khiến cô bé dừng khóc lại.
- Này này, đừng khóc, đừng khóc mà.
- Này... Đừng khóc.
- Ta xin lỗi được chưa? Đừng có khóc chứ.
- Đừng khóc nữa, xin lỗi mà...
...
Kể từ lần ấy, khi không bị gia đình ngăn cấm, hai đứa trẻ thơ thiếu thốn sự quan tâm của gia đình quấn quít lấy nhau.
Nàng và hắn trở thành một đôi bạn. Khi nàng đi hướng đông, hắn theo nàng đi về hướng đông. Khi hắn đi về hướng tây, bất đắc dĩ nàng cũng theo hắn đi về hướng tây.
Cả ngày chơi đùa cùng nhau khiến tình cảm của đôi trẻ ngây thơ trở nên thâm hậu. Chúng luôn nhoẻn miệng cười cùng nhau, thỉnh thoảng chúng cũng cùng nhau ủ rũ buồn bã khi có một đứa gặp phải chuyện buồn.
Buổi sáng người ta thấy chúng loanh quanh trước sân cỏ, nghịch ngợm hái hoa bẻ cành. Buổi trưa người ta lại thấy chúng quậy tưng bừng ở dưới bếp. Chiều về cả cung điện cũng không chịu nổi sự tàn phá của 2 đứa nó. Tối đến người ta thấy chúng vẫy tay tạm biệt kèm theo những lời nhắn gửi về kế hoạch cho ngày hôm sau.
Tình cảm của chúng là thứ tình cảm thuần khiết và trong sáng nhất, là thứ tình cảm bền vững và ngày càng lớn hơn khi thời gian trôi đi.
Cho đến một hôm nọ, như tiếng sét giữa trời chiều, cô bé gần 6 tuổi nhận được thông báo rằng cả gia đình của cậu bé đều bị sát hại. Còn người bạn của nàng thì vẫn chưa rõ tung tích.
Ở độ tuổi này, có thể với những đứa trẻ khác, mất đi người bạn, mất đi tình bạn cũng chỉ như mất đi một món đồ chơi mà thôi. Ở độ tuổi này, mọi người đều cho rằng có thể chúng sẽ nhanh quên đi mọi thứ. Nhưng điều đó lại không phù hợp với hai đứa trẻ này.
Thiếu thốn tình cảm gia đình đã thúc đẩy chúng đến với nhau bằng thứ tình cảm khó diễn tả thành lời. Đối với 2 đứa nó, chúng là người quan trọng của nhau, chúng là người mà có thể cùng vui đùa, cùng chia sẻ nỗi buồn, cùng ăn chung một muỗng, cùng uống chung một ly... Không chỉ có thế, thậm chí nếu có một miếng bánh ngon đúng sở thích của chúng, chúng sẽ bẻ một nửa đưa đứa kia, dù cho đối với người khác, chúng chẳng thèm nể mặt cho ai một mẩu bánh nhỏ.
Dẫu cùng chơi đùa chưa đến 1 năm, nhưng tình cảm của chúng cũng đủ sâu nặng. Khi nghe tin cậu bé mất tích, khi không còn thấy người bạn vui đùa sớm chiều, cô bé nép, co người vào cái xích đu quen thuộc mà khóc. Suốt mấy ngày liền cô không rời đi nơi đây mặc cho ai khuyên bảo.
Cho đến cuối cùng, khi mẹ cô bảo rằng cậu bé chỉ là mất tích mà thôi, chỉ cần không ngừng hi vọng và bỏ thời gian tìm kiếm thì chẳng mấy chốc sẽ tìm được. Khi ấy, cô bé chầm chậm đứng dậy. Cô bé đã quyết định sẽ đi tìm cậu bé.
...
Thoáng chốc đã 20 năm kể từ lúc ấy.
Càng lớn lên, càng truy tìm tung tích cậu bé, cô bé ngày xưa dù có dù không cũng nhận ra nhiều điểm khác thường. Mà cái khác thường lớn nhất lại xuất phát từ gia đình của cô.
Nhiều lúc cô nghĩ thôi không tìm cậu nữa bởi vì nếu tìm được thì cô cũng không biết đối mặt với cậu thế nào.
Phải đối mặt thế nào khi kẻ sát hại gia đình cậu chính là cha của cô? Phải đối mặt thế nào khi kẻ thù giết cha là không đội trời chung, mà đây là giết hại cả một gia tộc? Hẳn là khi biết được sự thật, trong mắt cậu, cô cũng trở thành kẻ thù, cô cũng dơ bẩn và ti tiện như người cha của mình...
...
Cẩm Vân lắc đầu thở dài.
Cả thế giới này chẳng có ai có thể hiểu được lòng nàng. Có thể là trừ người bạn ấy.
A... Nhưng nàng và hắn có thể là bạn hay sao?
“Oành!”
Thân tàu đột nhiên rung lên kịch liệt. Ánh sáng trên tàu chợt sáng chợt tối, tiếng còi báo động vang vọng, âm báo điện tử truyền đến:
- Hú... hú... hú... Cảnh báo! Cảnh báo! Tàu bị tấn công! Cánh trái bị bắn trúng, độ thiệt hại 25%. Tàu đã không còn khả năng phi hành. Cảnh báo! Cảnh báo!
Cẩm Vân nhìn màn hình thông tin trên bệ điều khiển, sau đó quan sát phía sau, và rồi nhìn về màn sáng trước mặt, nội tâm của nàng cũng bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Vài giây sau, nàng cắn răng bấm chiếc nút màu đỏ góc phải dưới bệ điều khiển.
...
Từng đợt mũi tên băng cùng tia điện trải rộng khắp nơi và không ngừng va chạm. Ở đó còn có sự giao phong giữa sóng âm và lực lượng tinh thần. Thậm chí cách một lúc còn có thể nhìn thấy những cánh lá sắc bén bay lượn cùng những quả cầu lửa và vài cơn lốc lửa.
“Hắn” đợi hai người khuất bóng, khi tiếng bước chân hai người hoàn toàn biến mất, “hắn” đứng dậy. Do dự vài giây đồng hồ, “hắn” cẩn thận từng li từng tí đi ra phía sau quán rượu thông qua lỗ hổng.
Theo lý mà nói, ở thời điểm như thế này, phàm nhân không nên cả gan đi theo bọn họ. Tuy nhiên vì lợi ích quá lớn và cũng là cơ hội duy nhất, “hắn” không thể không mạo hiểm. Được thì cuộc sống của “hắn” ở thế giới này rộng mở, không thì “hắn” bị giết và phải hồi sinh. Song đó cũng không phải đã hết, khi “hắn” hồi sinh, “hắn” phải chấp nhận trở thành tội phạm và phải co giò chạy trốn suốt quãng đời còn lại trong thế giới này vì vấp phải từng đợt đuổi giết sau đó. Dĩ nhiên là uy danh của những nhà huấn luyện pokemon không cho phép người thường xâm phạm, đã xâm phạm thì phải trả giá.
Thế nhưng khi nghĩ đến hận thù, nghĩ đến đây chỉ là một trò chơi, phút chốc “hắn” cảm thấy có động lực và trở nên mạnh mẽ. “Hắn” lập tức lên tinh thần. Sau đó nhẹ nhàng, rón rén bước đi.