Đường Thánh đầy oán hận nhìn hắn. Đến giờ phút này còn có gì để nói sao?
Liệu bản thân gã còn có thể lôi kéo người khác khi bộ mặt đã mất hết như thế này sao?
Không! Chỉ có cái chết của tên đối diện mới rửa sạch sỉ nhục ngày hôm nay!
Song Đường Thánh cũng biết ngay lúc này đây gã không thể làm gì được hắn. Thế nhưng đó cũng chỉ là bây giờ.
Gã đã quyết định nhất định sẽ làm thịt hắn, nhất định!
Khi đã quyết định, gã bình tĩnh đối diện với nó.
Chỉ thấy Đường Thánh thản nhiên hỏi:
- Vậy ngươi muốn gì?
Cả không gian phút chốc đọng lại, những con người rảnh hơi, nhiều chuyện xung quanh cũng thu lại xì xào. Họ đang chờ đợi cao trào của tuồng kịch.
Nhìn ánh mắt hận thù lóe lên trong chớp mắt của Đường Thánh, hắn có thể nào không biết gã ta nghĩ gì?
“Trả thù sao? Tất nhiên không phải bây giờ. Trước đó phải trả giá cho hành động của mình trước đi.” – Hắn cười gằn.
Hắn mỉm cười nhìn Đường Thánh, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói ra, song những người xung quanh lại cảm thấy lạnh lẽo như nơi địa ngục:
- Năm nghìn kim tệ thì chuyện hôm nay xóa bỏ. Cứ thiếu một nghìn kim tệ thì ngươi sẽ cảm nhận được “sung sướng” khi xương gãy thành mảnh nhỏ.
Lời nói của hắn vừa ra, xung quanh liên tiếp là những âm thanh hít sâu. Năm nghìn kim tệ đủ cho một gia đình có ba người sống mười năm mà không cần làm gì cả, họ có những món ăn bình dân, có quần áo đẹp, có những thứ sách vở họ cần. Thậm chí họ có thể mua được một con pokemon mà bắt đầu công cuộc thay đổi tương lai.
Ngay cả những vị con cái nhà giàu nơi đây cũng ngán ngẩm trước công phu sư tử ngoạm của hắn.
Vài người lắc đầu, vài kẻ cười trên sự đau khổ của người khác, phần còn lại chờ xem kẻ thua cuộc sẽ chấp nhận hay là từ chối, hoặc là trả giá.
Đôi mắt của họ từ soi kĩ kẻ thắng cuộc, dời sang chăm chú đánh giá kẻ thua cuộc, nội tâm họ lâng lâng, cái cảm xúc khó hiểu của người xem cuộc vui. Sung sướng? Hạnh phúc? Vui vẻ? Không hẳn! Chỉ đơn giản là cái cảm giác vượt trội hơn kẻ thua cuộc.
Với họ, kẻ thua cuộc nằm ở kèo này không bị thái hết thịt thì cũng bị gặm hết xương, nói chung là sau ngày hôm nay, e rằng trong một quãng thời gian dài không thể ngóc đầu lên được. Mà như thế thì càng tốt chứ sao? Ít đi một đối thủ trong cuộc đua tranh giành tài nguyên là một điều may mắn.
Nhưng nhìn lại, họ lại sắp phải chào đón một kẻ cạnh tranh “trâu bò” hơn. Song ở thời điểm này, hiếm có người quan tâm đến điều đó, điều họ quan tâm chính là thái độ của kẻ thua cuộc kia.
Khuôn mặt biến ảo không ngừng, lúc xanh, lúc trắng, sau đó đỏ đậm vì thẹn, rồi lại quy về bình thường, Đường Thánh đưa ra đáp án rất nhanh:
- Trên người ta không có đủ kim tệ, năm nghìn kim tệ lại là số lượng cực lớn. Ta cần thời gian.
Bên ngoài nói thế nhưng trong lòng thì thầm rủa mười tám đời tổ tông kẻ trước mặt, càng âm thầm suy nghĩ đối sách để không phải trả tiền bồi thường.
Rất nhanh Đường Thánh đã suy nghĩ ra biện pháp.
Nói là biện pháp cũng không đúng lắm, bởi vì nó phù hợp với mục đích ban đầu của gã: “Giết chết đối phương!”.
Một con người được đào tạo bài bản như gã, trong vài giây đã nghĩ ra 101 cách giết chết kẻ kia mà không gây phiền phức trong học viện. Thế nhưng gã không mạo hiểm chọn cách nào ngay lập tức, mà âm trầm chờ nghe câu trả lời của tên kia.
Bên còn lại, hắn có chút bất ngờ trước câu trả lời của Đường Thánh, nói đúng ra là hơi ngoài ý muốn. Cũng phải thôi, năm nghìn kim tệ không phải là con số nhỏ, bất cứ đứa trẻ nào lấy ra được nó cũng đủ thể hiện đứa trẻ đó không đơn giản.
Ban đầu hắn cho rằng Đường Thánh sẽ trả giá, rồi sau đó chấp nhận bị gõ vỡ xương tay và chân để được cái giá một nghìn kim tệ mà gã đã nói trước kia.
Lúc này đây, câu trả lời của Đường Thánh làm hắn nổi lên cảnh giác. Dù Đường Thánh là thật tâm trả tiền, hay chỉ đơn giản là kéo dài thời gian để mưu tính điều gì đó, thì nó cũng nói lên bản thân gã ta là một kẻ không đơn giản. Dù rằng loại người thứ hai nguy hiểm hơn loại người thứ nhất quá nhiều lần.
Phải biết một kẻ không có năm nghìn kim tệ để làm phí bồi thường lại kéo dài thời gian cũng đủ khiến người ta liên tưởng đến nhiều điều. Đặc biệt là một tên muốn lên làm “đại ca”. Kẻ như thế chấp nhận trả năm nghìn kim tệ không chỉ thể hiện tài lực của bản thân, mà còn thể hiện một tinh thần có chơi có chịu. Hiển nhiên với bất cứ ai, một kẻ có tinh thần thẳng thắn như vậy là đáng giá kết giao, là có thể trở thành một chỗ dựa vững vàng.
Song có phải chỉ có bấy nhiêu?
Cuộc đời có vô số kỳ nhân, ẩn sĩ. Cho nên đừng bao giờ xem thường người khác.
Hãy để ý rằng một kẻ yếu luôn nhận được sự đồng tình của mọi người hơn là một kẻ mạnh. Một kẻ yếu nhận được sự đồng tình từ mọi người, lại thẳng thắn có chơi có chịu… Hai thứ kết hợp tạo nên một dạng cực kỳ khó chơi.
Là người từng trải, không khó để hắn nhận ra, nếu bây giờ hắn quá ép người, nếu bây giờ hắn thể hiện “tư cách kẻ thắng cuộc” quá mức, trong mắt người xung quanh, hắn trở thành xấu xa và ti tiện, một kẻ là lợi dụng lúc người khác gặp nguy nan mà làm lớn. Và đương nhiên, một người như vậy chỉ nhận được sự cô lập từ mọi người xung quanh.
Nhân tâm hiểm ác, mỗi một trận chiến không chỉ là chiến đấu về thực lực, mà còn là những cuộc chiến về tâm lý.
Giả sử hắn không nhìn ra đại cục, thì cho dù hắn nhận được năm nghìn kim tệ đi nữa thì cái được sẽ không bù được cái mất. Rõ ràng trong một học viện, với tư cách là một học sinh, bị mọi người cô lập đồng nghĩa với tương lai bị cắt đứt.
Thật sự điều đơn giản cũng chẳng có đơn giản!
Nội tâm tự đánh giá, hắn cau mày nhìn về Đường Thánh, rất tự nhiên liệt kẻ này vào danh sách đen cần chú ý. Không ai muốn bị một con quỷ âm hiểm như thế giáng một đòn chí mạng vào lúc then chốt, chỉ vì lý do xem thường đối phương mà mất cảnh giác.
Hắn nở nụ cười lạnh lùng đáp:
- Năm ngày, ta cho ngươi năm ngày để chuẩn bị.
Và dù hắn cảnh giác nhưng cũng bị Đường Thánh đâm một dao.
- Hừ, ta đã chấp nhận bồi thường thì ta sẽ bồi thường. Ta lấy danh nghĩa Đường gia ra thề sẽ trả cho ngươi. Vấn đề là ngươi cố ý làm khó ta rồi. Ta nói rồi, năm nghìn kim tệ là con số lớn, bởi vậy cần phải có thời gian dài chuẩn bị. Ngươi cho rằng tiền là rau cải trắng hay sao. Năm ngày? Ngươi là âm mưu làm khó dễ phải không? Ngươi cho rằng mọi người ở đây đều đần độn hay sao mà dùng cái âm mưu bẩn thỉu đó?
Tự dưng bị kéo vào một cuộc bồi thường không đâu, mọi người xung quanh tất nhiên sẽ có khó chịu. Và theo tâm lý đám đông, để chứng tỏ mình không phải là kẻ đần độn được Đường Thánh nhắc tới, cộng với sự đồng tình dành cho kẻ yếu, nhiều người bắt đầu lên tiếng giải tỏa sự khó chịu.
- Đúng vậy, ngươi cho tiền là rau cải trắng hay cho rằng chúng ta không biết suy nghĩ? Ngươi thử chuẩn bị năm nghìn kim tệ trong vòng năm ngày cho ta xem.
- Hừ, ta thấy thằng đó chính là cố ý làm khó dễ. Năm ngày? Năm tháng nghe còn có lý.
- Năm nghìn kim tệ chuẩn bị trong năm ngày? Ngươi đang nằm mơ sao?
…
Lẳng lặng đứng nghe những âm thanh chê trách và chế giễu cùng chửi mắng của đa phần những người xung quanh, nội tâm hắn không ức chế được xuất hiện một tia giận dữ.
Vậy nhưng hắn biết nếu giờ này hắn đánh mất bình tĩnh, sợ rằng một chuyện sẽ quay ngoắt 180 độ, đến lúc đó, người nắm ưu thế sẽ lại là kẻ đang nằm dưới đất kia.
Rất rõ ràng, kẻ có thể lợi dụng sức mạnh của đám đông làm lợi cho mình chính là kẻ hết sức nguy hiểm. Hai chữ hết sức đặc biệt nặng!!!
Hiển nhiên một người cho dù mạnh đến đâu, cũng khó có thể đối đầu với quần chúng. Lịch sử đã chỉ ra quá rõ, rất nhiều cuộc cách mạng cũng đã nổ ra như thế.
Quần chúng phẫn nộ thì trời cũng phải lật!
Dù lúc này bị đẩy vào tình cảnh xấu, song hắn càng không muốn quyền chủ động nằm trong tay đối phương.
Hắn mở miệng, chậm rì rì nói ra:
- Một danh gia vọng tộc như Đường gia, một gia tộc nhất lưu lại không chuẩn bị được năm nghìn kim tệ trong vòng năm ngày sao? A… Nói ra nghe có chút thất vọng. Được rồi, hai tuần, chậm nhất là hai tuần.
Không gian phút chốc đọng lại. Lời nói có sức thuyết phục của hắn khiến nhiều người tán đồng, cho nên họ tự nhiên lại hóa thân làm người ngoài cuộc, lẳng lặng quan sát cuộc vui.
Đường Thánh có chút ngạc nhiên nhìn hắn, nơi ánh mắt càng tránh ra một tia kiên quyết. Đối với một con sói âm độc được huấn luyện từ thuở năm tuổi, gã rất rõ kẻ địch có thực lực là nguy hiểm dường nào, và kẻ địch không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn có đầu óc lại càng nguy hiểm hơn bao nhiêu lần. Bởi vậy, lòng gã càng kiên định quyết tâm giết chết kẻ trước mặt.
Con đường ta đi không thể có kẻ nào cản trở, kẻ cản trở nhất định phải chết!
Con đường ta đi không thể cho phép kẻ địch sống sót, phải bóp chết chúng từ trong trứng nước!
Tương lai chỉ có ta đứng trên đỉnh cao nhất, chỉ ta, không có kẻ thứ hai!
Nội tâm tuôn trào sóng lớn, ầm ầm vang vọng khắp nơi, nhấc lên từng cơn bão táp đập về bốn phía, một ngọn lửa vô danh cháy hừng hực trong lòng gã.
Rốt cuộc, lần đầu tiên Đường Thánh đối xử với hắn như đối xử với kẻ địch định mệnh.
Đường Thánh không còn trả giá, cười nhạt nói ra:
- Như ngươi nói. Trong hai tuần, năm nghìn kim tệ nhất định sẽ tới tay ngươi.
Đường Thánh đương nhiên hiểu sự việc ngày hôm nay không thể tiếp tục tranh cãi xuống, chuyện này đã không còn ý nghĩa.