Im lặng vài giây đồng hồ, “hắn” đem tất cả thu hồi, cố gắng làm bộ dáng bình tĩnh, nhưng tiếng hít thở dồn dập lại làm lộ ra tâm tư chân thật của “hắn”.
Sau khi xác định đây là đồ tốt, “hắn” cảnh giác nhìn về phía xung quanh, nhận thấy không có người chú ý tới sự xuất hiện của mình, lúc này “hắn” mới giả độ điềm nhiên như không có việc gì, đi ra chỗ đó.
Ở thời điểm hiện tại, tuyệt đối không phải là lúc cẩn thận quan sát lọ thuốc tiến hóa. Đợi lát nữa mọi thứ quy về yên bình, tìm một nơi bí mật, khi đó mới là thời điểm hợp lý.
“Hắn” bắt đầu cất bước đi trên đường phố vốn đang hỗn loạn tưng bừng, trong tai nghe được tiếng thảo luận ngạc nhiên, khẩn trương của mọi người truyền lại, cảm xúc của “hắn” bành trướng, hô hấp nhanh hơn, cảm giác cả người đều trở nên nhẹ nhàng. Song rất nhanh tâm tình của “hắn” được “hắn” ổn định lại.
Trong lúc “hắn” đang mơ tưởng tương lai vô hạn tốt đẹp, đột nhiên có một đội binh sĩ toàn thân võ trang đến tận răng đi qua trước mặt, thẳng tắp xông về phương hướng quán rượu Ocean.
Đó là đội trật tự của bến cảng Ngã Hành.
Mặc áo giáp màu đen, cao lớn vạm vỡ, những tên binh sĩ đội trật tự cường tráng vô cùng, xem ra có chút không dễ chọc, nhìn sơ qua cũng biết đây là những kẻ bảo vệ phi thường đắc lực của bến cảng Ngã Hành. Không có bao nhiêu người dám ở trước mặt bọn họ làm càn, mặc dù là dòng dõi hậu nhân của những quý tộc đầy quyền thế, quyền quý.
Đảo mắt lướt qua khoảng cách, xa xa trước cửa quán rượu, ông chủ Perli đang cùng một tên binh lính thương lượng. “Hắn” do dự một chút, rồi vẫn theo dòng người đi tới.
- Ha ha, đội trưởng Dũng, ngươi có thể nhìn kỹ càng từng chút một, quán rượu này thế nhưng là tâm huyết của ta, ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, hiện tại nó đã thành cái bộ dạng nào? Hai mặt tường đều bị phá nát, tổn thất này như thế nào tính?
Trước cửa quán, lão Perli bày ra bộ mặt vô cùng đau đớn, một mảnh khuôn mặt đầy đỏ chót đang cùng người nói chuyện.
Người binh sĩ kia dùng sức vỗ nhẹ một cái lên bờ vai lão, giống như cùng lão rất quen thuộc. Sau đó để miệng sát vào tai lão ta, thấp giọng nói lên hai câu, khi ấy sắc mặt của lão ta lập tức liền thay đổi.
- Thật hay giả? Ngay cả đại nhân Kim cũng phải nhượng bộ ba phần?
- Ngươi nói nhỏ chút.
Gã binh sĩ thấp giọng hô một tiếng, ngẩng đầu quét nhìn xung quanh một lần, lúc này mới lại hạ thấp âm điệu.
- Không có việc gì, tiệm của ngươi tổn thất bao nhiêu thì đại nhân sẽ vì ngươi đền bù, mấy ngày nay ngươi liền nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Nghe nói tổn thất cũng được đền bù, sắc mặt của lão Perli dễ nhìn hơn rất nhiều:
- Vậy là tốt rồi. Đội trưởng Dũng, ngươi xem đã trễ đến thế này, muốn hay không uống một ly?
Người binh sĩ được gọi là “đội trưởng Dũng” ngẩng đầu nhìn lại, chính là trông thấy hơn mười người đồng bạn theo cửa hàng đi tới.
- Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ. Đã tìm được liền thu đội, đại nhân còn đang chờ chúng ta báo cáo.
Mà khi “hắn” nhìn thấy hơn mười người binh sĩ mặc thống nhất một loại đồng phục là áo giáp màu đen đang hì hục khiêng đồ, nét mặt của “hắn” cũng không khỏi ngưng trọng.
Những người kia đang khiêng một bức tượng hình người bị đông lạnh.
Một tầng băng lạnh dày đem cả người sống nhốt lại, độ dày khoảng chừng nửa mét. Mặt ngoài khối băng có từng sợi từng sợi sương lạnh bay xung quanh, ý lạnh mười phần. Người ở trong khối băng có biểu hiện sợ hãi, đồng tử trợn lên thật lớn, miệng có chút mở ra, hẳn là một giây sau liền muốn nói chuyện, nhưng cũng mãi mãi không nhúc nhích được.
Nghe không thấy hô hấp, nghe không thấy tiếng tim đập, rõ ràng hắn ta đã bị đông lại vĩnh viễn bởi băng lạnh.
Mà người này, “hắn” nhìn rất quen mắt, đây chính là Fira - nhà huấn luyện pokemon ăn uống trong quán rượu lúc trước.
Dù đã biết Fira sẽ bị đông thành tượng băng, nhưng “hắn” không nghĩ gã Gin không “dọn dẹp” luôn một lần, mà để những người binh sĩ mang đi. Trong lúc nhất thời, khi những người binh sĩ mang pho tượng băng đi ngang qua người “hắn”, “hắn” ngơ ngác đứng sững tại chỗ, nhìn bọn họ đi qua, đột nhiên “hắn” rùng mình.
“Thật mạnh mẽ! Hai nhà huấn luyện pokemon cùng tranh đấu, vậy mà một người đã bị đóng băng!”
Tay của “hắn” ẩn ẩn có chút run rẩy, dù biết chỉ là trò chơi, nhưng trong lòng “hắn” vẫn có một loại sợ hãi theo bản năng, cùng với không rõ vì sao mà sinh niềm hưng phấn tột độ.
“Hắn” liếc qua thắt lưng của gã Fira, và nhận ra 5 quả pokemon của gã ta đã biến mất không thấy. Hiển nhiên nó được gã Gin xem là chiến lợi phẩm cũng nên. Trong thế giới này chính là như vậy, và biết đâu ngày mai, người ta phát hiện 5 quả pokemon có chứa 5 con pokemon quý hiếm ấy được bày bán thì sao? Thế giới này rất thực tế đến mức làm người giận sôi lên: Sống mới có ý nghĩa, chết thì quay về của thiên trả địa.
- Ha ha, Hành Giả, ngươi chạy đi đâu mà cả buổi ta không tìm thấy ngươi?
Vào lúc này, Perli đã đi tới, hướng về “hắn” mà nói.
Hai tay “hắn” trong vô ý định sờ vào bên hông, nơi cất giấu lọ thuốc và tờ giấy hướng dẫn dùng lọ thuốc tiến hóa Butterfree, nhưng nhờ phản ứng nhanh nhạy, “hắn” đã kịp dừng lại. Sau đó, “hắn” miễn cưỡng cười trả lời:
- Ông chủ, vừa rồi vào thời điểm phát sinh náo động, con phi thường sợ hãi, do đó con lập tức chạy ra. Thật là có lỗi, con không có ở lại trong tiệm trông tiệm cho ngài. Đó là sai lầm của con.
Đối với hành vi này của người hầu vào thời điểm nguy hiểm như vậy, lão Perli rất rộng lượng thông cảm:
- Không có việc gì, rất bình thường, ta có thể hiểu được. Mấy gã đầu bếp đến hiện tại còn không thấy bóng dáng, thật sự là một đám sợ chết, cho nên tạm thời không thể buôn bán rồi. Hiện tại cho ngươi nghỉ 5 ngày, sau 5 ngày ngươi lại đến đây.
Đang nói, lão ta móc ra sáu cái ngân tệ (tiền bạc) đưa cho “hắn”.
- Đây là tiền lương tháng này của ngươi, cộng thêm tiền hoa hồng bán thêm rượu và thức ăn. Ngươi vất vả rồi.
Nhìn thấy tiền, “hắn” sửng sốt một chút, lập tức nhận lấy.
- Ông chủ, cám ơn sự phóng khoáng của ngài.
Lần đầu tiên “hắn” thấy lão chủ keo kiệt đưa tiền lương tháng trước cho nhân viên cùng với tiền làm thêm giờ và tiền hoa hồng bán hàng. “Hắn” cũng không khỏi nhếch miệng nghĩ thầm hôm nay mặt trời mọc ở phía nam.
Chẳng qua cũng thế cả, mấy ngày này việc làm ăn của quán rượu rất tốt, tâm tình lão ta bay lên cũng là điều dễ hiểu.
Lại nói chuyện thêm vài câu, trao đổi một phát vấn đề khi nào “hắn” trở lại làm việc, “hắn” liền cùng lão Perli chào nhau. Và rồi “hắn” nhanh chân bước về phía con đường dẫn về căn nhà “hắn” đang thuê.
Sở dĩ “hắn” thuê nhà là vì quán rượu chỉ làm buổi chiều và buổi tối là chính, cật lực làm việc cả hai buổi ấy cho nên “hắn” cũng cần chỗ nghỉ ngơi sau khi xong việc. Và dĩ nhiên là “hắn” không thể ngủ ngoài đường được. Làm mệt lại lăn lóc ngoài đường thì rất dễ sinh bệnh, mà đã sinh bệnh rồi thì đừng mơ có sức mà hôm sau đi làm tiếp.
Thêm một điều nữa, “hắn” nhất định phải làm ở đây thêm một quãng thời gian. Lý do? Bởi vì “hắn” không muốn làm gã Gin nghi ngờ. Cứ thử nghĩ mà xem, một tên phục vụ tại quán rượu ấy, sau ngày xung đột thì biến mất trong khi người ta không tìm thấy xác của hắn ở bên trong, thì có vấn đề không? Vấn đề rất lớn là đằng khác, làm như thế đủ khiến người ta nghi ngờ rồi. Bởi vậy, một quãng thời gian nữa, “hắn” không thể rời đi nơi đây.
Mặt khác, “hắn” vẫn còn muốn thu thập tin tức và học hỏi một vài thứ ở nơi này. Rõ ràng không ở đâu tập trung nhiều loại người có kinh nghiệm sinh tồn như ở đây. Rất hiển nhiên, những kẻ đến quán rượu đa phần là những nhà mạo hiểm thường đi săn bắt pokemon và những thứ quý giá theo đội, nhóm. Và những kinh nghiệm của họ là vô cùng quý báu và cần thiết cho cuộc hành trình của “hắn” sau này.
Thậm chí đôi lúc học lén những kỹ xảo họ khoe khoang cũng tốt. Nên nhớ ở thế giới này, tất cả mọi người đều chú ý hai mặt: pokemon mạnh và cực hạn của con người. Bởi thế cho nên kỹ xảo là cần thiết. Hơn nữa nếu làm quen được với một số nhà mạo hiểm, những thứ họ truyền đạt cho ngươi là bảo tàng vô giá.
Kinh nghiệm và tri thức, kỹ năng và kỹ xảo, đầu óc và lực lượng, thiếu một cái đều không được.
Tri thức có thể tiếp thu bằng cách đọc sách, tiếp thu giáo dục.
Kỹ năng, lực lượng có thể rèn luyện dần dần, có thể rèn luyện từ đơn giản tới phức tạp.
Song kinh nghiệm chỉ có thể trả giá bằng máu và nước mắt, mà con đường tắt chính là lắng nghe kinh nghiệm của người khác.
Kỹ xảo hầu như không có ai truyền tất cả cho người khác, ngoại trừ cùng huyết thống. Dĩ nhiên là vì những kỹ xảo ấy đều hái ra tiền cả. Ví dụ đơn giản hai người thu thập mật ong Beedrill. Người thứ nhất chạy vào hun khói và chờ đợi lũ ong bỏ đi rồi lấy mật, cách làm bình thường, hiệu suất bình thường, lợi nhuận bình thường. Người thứ hai sử dụng một loại thân pháp né tránh trong cự ly gần, hắn nhào thẳng vào tổ ong Beedrill, thong dong lấy hết mật rồi đi ra. Chỉ so sánh sơ qua cũng đủ biết lợi nhuận và hiệu suất bên nào cao hơn.
Đầu óc lại là một vấn đề khác. Chỉ có trải qua nhiều, chỉ có không ngừng suy luận và phán đoán mới khiến đầu óc con người nhanh nhạy hơn, linh hoạt hơn. Chỉ có đối mặt với vô số âm mưu, thủ đoạn thì ánh mắt con người mới sắc bén hơn. Chỉ có đối mặt và trải qua cả hồng trần đau khổ thì đôi mắt mới thâm thúy và sâu lắng.
Tuy nhiên việc phát triển tư duy và lối suy nghĩ của đầu óc là một quá trình dài dằng dặc đầy buồn chán và vô vị.