Khi cảm xúc bị dồn nén, khi đối mặt với áp lực, khi khó khăn chồng chất…, con người cũng cần giải tỏa để tâm lý cân bằng lại. Phải hiểu làm cho tâm lý cân bằng là một việc hết sức quan trọng, chỉ có cân bằng thì con người mới không lạc lối, mới không bị đè nén đến bất ổn.
Và chính hắn cũng cần cân bằng!
Áp lực ở cuộc sống bên ngoài quá lớn, trái tim cũng bị siết chặt bởi những ám ảnh của quá khứ. Do vậy, giờ phút này, hắn buông ra tất cả, tiến hành phát tiết nội tâm một cách triệt để nhất.
...
Mặc dù số lượng hải tặc rất nhiều, nhưng lại gặp phải người thu gặt mạng sống nhanh chóng và khủng bố như hắn, và lại nhận ra hắn là nhà huấn luyện pokemon thì làm sao không lui về phía sau? Thường nhân chống lại nhà huấn luyện pokemon? Đừng đùa! Thường nhân có tâm nhưng vô lực!
Thế nhưng mà tốc độ của bọn họ không bằng tốc độ của hắn, dẫu hắn cầm theo một vật nặng hơn ba mươi cân.
“Bành!”
Đầu một người bị nện thành mấy khối, óc cùng xương sọ bay tứ tung.
“Ầm!”
Ngực một người bị nện thành một vết lõm sâu, xương ngực cùng trái tim đều đã vỡ thành bùn nhão.
Cây côn sắt đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, mà giờ này nó được phủ kín bởi máu tươi. Hắn đi nhanh về phía trước, bỏ qua những lời cầu xin tha thứ và đầu hàng của bọn họ, chỉ im lặng vung vẩy cây côn, mang đi từng mạng sống.
…
Đứng ở mũi tàu, khóe miệng Nguyên Ca run rẩy.
Khi thấy lưỡi đao của một tên hải tặc rơi vào cơ thể của người áo đen kia mà đối phương lại không có phản ứng, chân của hắn cũng phát run, chẳng biết tại sao, suýt nữa té lộn nhào.
Vừa mới giữa thăng bằng cơ thể, hắn liền hướng tứ phương rống to, cánh tay ẩn ẩn run rẩy, hoàn toàn mất đi phong độ của vua hải tặc:
- Nhanh! Nhanh lái thuyền, phân ra 200 tên hải tặc rời thuyền đi ngăn cản đối phương.
Khi thuộc hạ rời đi chấp hành mệnh lệnh, đồng thời khi những tên hải tặc ở trên thuyền cũng rời đi một phần tiến về chặn đánh người kia, hắn âm thầm thở phào một cái, nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này.
“Đáng chết, tại sao lúc này lại có nhà huấn luyện ra mặt? Chẳng lẽ tên đó không sợ cha ta sao?”
Hắn dùng tay xoa xoa ngực trái của mình, cố gắng làm cho trái tim đang đập loạn bình tĩnh lại, ngón tay đeo chiếc nhẫn màu xám bạc vô thức giật giật.
Một nhà huấn luyện pokemon tuyệt đối không bị số lượng lớn người bình thường đè chết!
Mà dưới loại tình huống này, nghĩ đến đàm phán cùng đối phương để đi đến hòa bình là không có khả năng.
Đối phương đã và đang xông lên, hơn nữa mục tiêu trực chỉ về đội thuyền, vậy cũng đồng nghĩa người nọ rất có thể sẽ giết hắn!
Hắn không phải người có tính tình ngây thơ như đứa trẻ, làm một tên vua hải tặc, thủ đoạn tàn nhẫn là tất yếu, ở thời điểm như thế này, đương nhiên phải đặt mạng sống của mình lên đầu tiên, còn những người khác chết hay sống thì kệ chứ.
“Đáng chết, vì cái gì ta không có tiềm lực trở thành nhà huấn luyện pokemon?”
Nội tâm hắn oán trách một câu, hắn nắm chặt hai nắm đấm, dùng sức trong giận dữ, móng tay đều đâm vào lòng bàn tay.
Ở thế giới này, cứ một ngàn người chưa hẳn đã có một người có thể có tiềm lực trở thành nhà huấn luyện pokemon, đương nhiên là không tính những người không phải dân bản địa như người chơi. Mà hắn, vua hải tặc Nguyên Ca lại nằm trong số một ngàn đáng chết đó.
Dù hắn đã uống qua không ít thuốc cải thiện tố chất của thân thể, nhưng ở trước mặt những nhà huấn luyện pokemon, hắn vẫn cứ yếu ớt đến cực điểm.
…
Hơn 200 tên hải tặc gia nhập, số lượng người trước mặt hắn lại nhiều thêm một chút.
Tay hắn không ngừng vung vẩy cây côn, song giờ này cánh tay phải ấy cũng có chút bủn rủn, thế nhưng dưới sự trợ giúp của lực lượng tinh thần, cơ thể vẫn còn xa xa chưa tới cực hạn.
Lại phất tay đập chết mấy tên hải tặc trước mặt, hắn nhướng mày, dừng lại động tác.
Hai con đồng tử vàng óng nhìn về bến tàu, hắn bất chợt trông thấy, chiếc thuyền lớn nhất ở đó đang chầm chậm chuyển động, nó kích thích từng cơn sóng, hiển nhiên là đang tính rời khỏi.
Tại quán rượu Ocean, hắn đã biết trên con thuyền lớn nhất kia là thuộc về kẻ chủ mưu hại chết lão Perli – Vua hải tặc Nguyên Ca. Nên hắn không hề muốn để nó trốn thoát!
- Muốn chạy trốn? Đầu óc rất thông minh a.
Hắn trầm thấp nói ra, cơ bắp của cả cơ thể chậm rãi nhúc nhích.
Mặc dù hắn đứng bất động ở nơi đó, vẫn không cử động, nhưng những tên hải tặc xung quanh không dám tiến lên, bọn chúng hai mặt nhìn nhau, rõ ràng là bị sợ hãi bủa vây đến không thoát ra được.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Bọn hải tặc chỉ nghe thấy một tiếng cười nói trầm thấp, lập tức, hai mắt bị hoa, tên ma thần giết chóc đã mất đi bóng dáng.
“Người này… đang ở đâu?”
Trong lòng bọn họ vừa mới dâng lên ý nghĩ này, cùng thời gian đó, nỗi đau cực lớn từ trong cơ thể bọn họ sinh ra, xâm nhập mỗi một cái dây thần kinh, lập tức sinh mạng của họ kết thúc, trước mắt họ chỉ còn một vùng tăm tối.
Mà ở từ giữa không trung nhìn xuống, bọn hải tặc như một mảnh biển lớn mênh mông với đủ loại màu sắc, mà thân ảnh của hắn như một chiếc thuyền nhỏ, vàng chói mắt. Hắn tựa như chiếc lá xâm nhập vào trong đó, làm cho mảnh đại dương mênh mông này nhấc lên sóng lớn, điên cuồng đong đưa, tựa hồ bị thuyền nhỏ lật lung.
Bởi lý do vừa mới làm quen với Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn, hắn không thể phát huy ra toàn bộ, thế nhưng giờ phút này, hắn vẫn có thể dùng lực lượng tinh thần trải rộng toàn thân như một chiếc giáp vững chắc. Do đó hắn không hề e ngại xông tới mà bày ra sức chiến đấu khủng bố.
Lúc trước, khi hắn đối mặt với số lượng lớn hải tặc, vì tiết kiệm tinh thần và thể lực, hắn bày ra năm phần thực lực đã là nhiều lắm, hắn lo tránh trước tránh sau, nhưng cũng đủ nghiền ép toàn trường. Mà giờ đây, hắn xuất ra toàn lực, do đó càng như là hổ dữ vào bầy dê, không hề có chút kiêng kỵ, một tát đập chết một nhóm người trước mặt!
Vũ khí của người thường đối với hắn đã không hề có tác dụng, thân hình của hắn mạnh mẽ lướt tới, không ai có thể ở trước mặt hắn chịu đựng được một giây.
Chỉ dùng ba phút, hắn xuyên thủng một đường qua toàn bộ đám hải tặc mấy trăm người.
Nhưng là vẫn chậm.
Chiếc thuyền hải tặc lớn nhất kia đã bung buồm, tốc độ bỗng nhiên tăng mạnh, tại không biết lực lượng nào thúc đẩy, nó chạy cực nhanh, đã ra cách bờ hơn 10 mét.
Lực lượng tinh thần dâng lên, hai con đồng tử càng phát ra sáng chói, hắn nhìn về phía chiếc thuyền lớn, rồi tập trung nhìn về phía sau mạn thuyền.
- Tentacool?
Pokemon Tentacool, một trong những loài pokemon hệ nước hay được sử dụng đi biển dài ngày nhất. Chúng không chỉ mạnh mẽ, mà ở trên biển, chúng không cần thức ăn.
“Xem ra dự đoán của ta cũng có phần chính xác, hậu trường của đối phương chắc chắn có ít nhất một nhà huấn luyện pokemon.”
Đứng ở bên mé bờ, trong nội tâm hắn nghĩ tới điều đó, song chỉ trong chốc lát, hắn nở một nụ cười không rõ nghĩa.
Vậy thì sao?
Dù cho có một số nhà huấn luyện pokemon ở hậu trường thì như thế nào?
- Chết tiệt, có hậu trường cũng phải chết!
Hắn giận dữ gầm lên, sử dụng sức mạnh toàn thân, đem cây côn sắt trên tay quăng mạnh về chiếc thuyền lớn nhất ấy.
“Xíu…”
Gió biển man mát bị vật nặng trầm trọng rạch phá, tạo ra âm thanh vang dội làm người ta sợ hãi, côn sắt dài hai mét như sao chổi cắt ngang bầu trời, mang theo uy lực khủng bố, ầm ầm đánh tới thuyền lớn.
Chỉ nghe một tiếng nặng nề vang dội, dư âm không dứt, côn sắt nện lên bên ngoài chiếc thuyền, từ đó nện xuống, xuyên vào bên trong thuyền.
Dưới cái đập này, tốc độ của thuyền bỗng nhiên chậm lại, hiển nhiên con Tentacool kéo thuyền bị ảnh hưởng một phần.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt của hắn âm lãnh như lưỡi đao, chân phải đạp vào mặt đất, bay vọt lên.
Giữa không trung, hắn bung ra hai cánh, lướt nhanh về phía thuyền hải tặc.
- Butterfree, thả ta xuống, đồng thời công kích Tentacool, giết chết con Tentacool cho ta!
Từ trên cao ba mét rơi xuống, hắn thuận tay đấm chết vài tên hải tặc xông tới. Sau đó bùng nổ ra tốc độ khủng khiếp, điên cuồng ở hướng về đầu thuyền.
…
- Hắn đến rồi, hắn đến rồi!
Nguyên Ca nhìn một vệt bóng đen xông về phía này, nghe thấy âm thanh kêu rên của bọn thuộc hạ, trong miệng nói lẩm bẩm, nỗi sợ trong lòng đã lên đến điểm cao nhất.
Từ lúc một cái côn lớn đánh trúng thuyền, làm cho con Tentacool giật mình, hắn liền biết sự tình không ổn rồi.
Hắn biết những nhà huấn luyện pokemon cường đại như thế nào, mặc dù một ngàn người thường cũng chưa chắc tổn thương được một tên nhà huấn luyện pokemon. Là một tên vua hải tặc có tiếng tăm lừng lẫy, cũng là con của một nhà huấn luyện pokemon, hắn hiểu được rất rõ chỗ đáng sợ của nhà huấn luyện pokemon!
“Không được, ta còn muốn sống, ta còn muốn sống.”
Trong lòng của hắn lẩm bẩm, ngón tay khẽ vuốt lên chiếc nhẫn màu xám bạc trên bàn tay ấy, mà tay kia thì sờ vào thanh trường đao có phong cách cổ xưa.
“Ầm!”
Trong lúc đó, một tiếng va đập nặng nề vang lên ở trên thuyền, va chạm kịch liệt khiến cho cả con thuyền đều chấn động, làm cho lòng của gã Nguyên Ca bừng tỉnh.
Hắn xoay đầu nhìn lại, và trông thấy một gã mặc áo đen toàn thân rách rưới, dính đầy vết máu đang đứng trước mặt mình không xa. Tên đó đeo một cái mặt nạ đồng xanh nên hắn nhìn không rõ được khuôn mặt của kẻ đó. Tuy nhiên hắn vẫn có thể nhìn ra cặp mắt kia, cặp mắt mà trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
- Ngươi chính là Nguyên Ca?
Giọng nói của đối phương trầm thấp lại làm cho lòng của hắn thấp thỏm, hắn biết nếu như bây giờ phủ nhận cũng không có chút tác dụng nào, do đó liền hướng về bốn phía, hô lên:
- Các huynh đệ, chém hắn cho ta!