Lam Khê Các cải thiện quan hệ trên thế giới cũng tính là suôn sẻ, dù sao thông báo phá kỷ lục của hệ thống vẫn còn treo trên kia, có thể dò được trên bảng thành tích bất cứ khi nào, bằng chứng hùng hồn như thế đặt trước mặt, người mới cũng không moi ra nổi lời đâm chọt gì. Huống chi, người mới và Lam Khê Các không thù không oán, hôm qua lại chợt hùa nhau ném gạch cũng bởi vì điệu bộ khoe khoang của lũ nhà giàu mới nổi công hội Nguyệt Luân kia quả thật khiến người khác tởm lợm.
Thời gian từ từ nhích tới 0 giờ sáng, tâm tình Lam Hà cũng hồi hộp theo. Nhất là trong 10 phút từ 0 giờ 20 tới 30 này, Lam Hà hầu như không làm gì cả, mắt chỉ đau đáu nhìn vào cột tin tức.
Hệ thống đột nhiên thông báo.
Trông thấy hai chữ “hệ thống” đứng trước, Lam Hà liền hoảng.
Hệ thống thông báo: Xin người chơi chơi game lành mạnh, sắp xếp thời gian hợp lý.
“Đệt mém xỉu hù chết bố.” Lam Hà nhịn không được mắng, hóa ra là tin tự động nhắc nhở “người chơi nghỉ ngơi” thường trực của hệ thống vào nửa đêm. Đương nhiên ấn theo góc độ lợi ích của công ty game, bọn họ ắt luôn khao khát người này tiếp nối người kia chơi game tới chết, cái kiểu nhắc nhở “trong ngoài tách biệt” này, mấy năm trước có lẽ còn người thấy ấm áp trong lòng, bây giờ thì chỉ dụ được bọn ma mới gà mờ.
12 giờ 30 phút, kỷ lục không thấy thông báo phá vỡ, Lam Hà hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lập tức nghĩ tới: lỡ như đối phương 12 giờ 10 mới bắt đầu đánh bản thì sao?
Vì thế Lam Hà lại hồi hộp nhìn thông báo hệ thống.
“Lão Lam, hôm nay không đánh phó bản hả?” Bọn Hệ Châu chung đội cố định với Lam Hà chạy tới hỏi.
“Đi, đi thôi” Nếu người ta thật sự muốn phá kỷ lục, thì bản thân mình thấp tha thấp thỏm cũng không được gì, có lẽ không cần lãng phí thời gian nữa. Lam Hà nghĩ thế, theo đội ngũ đi phá bản, nhưng đầu óc như thế nào vẫn không thể tập trung vào việc chính, mắc sai lầm rất nhiều, có một lần thiếu chút nữa làm cả đội diệt đoàn.
“Lão Lam để tôi chỉ huy đi…” Mọi người đều sợ, nhưng có thể thông cảm được, cũng biết vì sao lúc này tâm thần Lam Hà không yên.
“Được, ông làm đi” Đổi chỉ huy, sơ xuất của Lâm Hà chí ít cũng không phải khoa trương. Vừa rồi quả thực là chỉ huy toàn đội đi chịu chết.
Đánh xong Khe Núi Nhất Tuyến, đánh xong Vùng Đất Lưu Lạc, đêm này cũng trôi đi phân nửa. Cũng không có kỷ lục hệ thống nào mới, Lam Hà cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Bên Diệp Tu. Đêm nay không phá kỷ lục, sau khi Đường Nhu thay ca 11 giờ bắt đầu đăng nhập game, gọi Bánh Bao Xâm Lấn, chờ Tô Mộc Tranh login, bốn người một đội, đích đến là Rừng Rậm Bừng Cháy.
Rừng Rậm Băng Sương, Rừng Rậm Bừng Cháy, Rừng Rậm Hắc Ám, Rừng Rậm Quang Minh là bốn rừng rậm lớn trên đại lục Vinh Quang, đương nhiên cũng là bốn khu luyện cấp và bốn phó bản.
Trong đó Rừng Rậm Băng Sương đẳng cấp thấp nhất, còn Rừng Rậm Bừng Cháy chính là nơi bọn Diệp Tu muốn đi, khu luyện cấp 34 – 36.
Đối với nhân vật cấp 30 của họ, tiểu quái cấp 35 ở đây chứa lượng kinh nghiệm cao nhất. Thế nhưng, kinh nghiệm tiểu quái nơi hoang dã có cao đến đâu cũng không thể đánh đồng với tiểu quái tinh anh trong phó bản, cộng thêm khoảng kinh nghiệm được thưởng sau khi qua cửa, không đánh bản mà trực tiếp chạy tới khu luyện cấp, đây cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt gì.
Lựa chọn không sáng suốt như thế đương nhiên sẽ không phát sinh trên kẻ già đời Diệp Tu, bọn họ đương nhiên không phải tới luyện cấp. Mục đích của Diệp Tu, chính là BOSS dã ngoại của Rừng Rậm Bừng Cháy, Viêm Nữ Vu Tạp Tu.
Trong phó bản Rừng Rậm Băng Sương, BOSS ẩn mạnh nhất là Bạch Nữ Vu, tinh thông pháp thuật hệ băng. Còn trong Rừng Rậm Bừng Cháy, Viêm Nữ Vu tinh thông pháp thuật hệ hỏa, cũng chính là sự tồn tại mạnh hơn cả BOSS ẩn: BOSS dã ngoại.
BOSS dã ngoại tất nhiên có cấp bậc cao nhất khu luyện cấp, cấp bậc của Viêm Nữ Vu Tạp Tu là 36.
Cấp 36, hơn nhân vật của bọn Diệp Tu 6 cấp. Nó đã vượt qua giới hạn 5 cấp, kinh nghiệm ở mức thấp nhất, nhưng hoạt động giết BOSS này, trước giờ lại không hề nhắm tới lượng kinh nghiệm.
Có điều, áp chế hẳn 6 cấp là một ưu thế vô cùng khoa trương. Các đoàn đội tinh anh của các công hội lớn trước mắt là cấp 32, nhưng còn chưa có gan tới trêu chọc Viêm Nữ Vu Tạp Tu, sợ chính là sợ áp chế 4 cấp kia, dù sao đây cũng không phải tiểu quái bình thường, đây chính là BOSS dã ngoại mạnh nhất trong mọi BOSS.
Áp chế 4 cấp đã làm chùn bước người chơi, mà bây giờ, Diệp Tu lại dẫn bốn người tới khiêu chiên áp chế 6 cấp. Ba người còn lại trong đội, lại không tỏ ra chút kinh ngạc nào với quyết định này.
Tô Mộc Tranh thì không tính, với Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, Diệp Tu cảm thấy cần phải để bọn họ chú trọng một chút, áp chế 6 cấp cũng không phải là chuyện đùa.
“Mọi người phải chú ý, Viêm Nữ Vu hơn chúng ta những 6 cấp.” Diệp Tu nói trong lúc tìm kiếm Viêm Nữ Vu. Bấy giờ Viêm Nữ Vu tất nhiên đã xuất hiện rồi. BOSS dã ngoại miễn là xuất hiện, không bị ai giết thì du đãng loanh quanh. Khu 10 lúc này đã mở được mấy tuần, không chỉ Viêm Nữ Vu, các BOSS dã ngoại ở khu luyện cấp cấp cao cũng đã sớm xuất hiện chờ người chơi tới, không giống như tuần mới open server nọ, BOSS dã ngoại vẫn chưa trong quá trình xuất hiện con mới.
“Vâng.” Về lời nhắc nhở của Diệp Tu, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đều đáp một cách hời hợt.
“Đừng khinh thường áp chế 6 cấp này, kết hợp với thân phận BOSS dã ngoại của nó, kha khá hiệu quả tấn công sẽ yếu đi 60 – 100. Yếu đi 100% là như thế nào biết không? Chính là chặn hết toàn bộ, vô tác dụng. Chẳng hạn như, nếu hiệu quả đánh bay của Lạc Hoa Chưởng giảm 100, thì hiệu quả đánh bay sẽ không tồn tại. Vì thế, lúc chiến đấu cần thích ứng sự biến đổi này, đông cứng của Long Nha, lơ lửng của Thiên Kích, mù lòa của Ném Cát, đánh choáng của Gạch Tập Kích, tất cả kỹ năng này đều đem lại hiệu quả yếu hơn bình thường.” Diệp Tu nghiêm túc giảng cho hai người một khóa.
“Ồ, thế à” Hai người gật đầu.
“Tình huống này, lúc chúng ta đánh phó bản Khe Núi Nhất Tuyến không phải đã gặp qua rồi sao? BOSS chỗ đó con nào cũng cao hơn chúng ta đang 30 mà?” Đường Nhu nói.
“Cao thì cao, nhưng từ cấp 30 trở lên, chênh lệch cấp độ giữa các phó bản sẽ không vượt quá 3 cấp. Đó chính là vì áp chế cấp càng cao thì càng khó ứng phó, 3 cấp xem như là độ áp chế có thể dễ cho qua. Bằng không Viêm Nữ Vu cấp 36 đã sớm bị xử đẹp rồi, làm sao tới lượt chúng ta?” Diệp Tu giải thích.
“À à, em sẽ chú ý.” Đường Nhu ngược lại không dám đính kèm Bánh Bao Xâm Lấn dùng “chúng ta” để tỏ thái độ.
“Bánh Bao, em hiểu chưa?” Diệp Tu hỏi.
“Hiểu rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn đáp, rốt cuộc thì có hiểu hay không, Diệp Tu quả thật không rõ lắm.
Bốn người vòng tới vòng lui trong Rừng Rậm Bừng Cháy, đôi lúc cũng sẽ xử lý lũ tiểu quái bị kinh động tới một phen. Tiểu quái ở bốn rừng rậm lớn, hai nơi băng hỏa đều lấy Quỷ Lùn làm chủ, đương nhiên cấp bậc khác nhau, tự nhiên cũng không cùng nằm một bậc. Quỷ Lùn bên Rừng Rậm Bừng Cháy con nào con nấy đều mang da màu đỏ sậm, vẻ mặt khát máu, nhìn qua hung hãn hơn bọn trong Rừng Rậm Băng Sương vài phần.
“Bên này, bên này nè.” Cuối cùng, Diệp Tu cũng phát hiện bóng dáng Viêm Nữ Vu Tạp Tu trên màn hình.
Giữa khoảng đất trống trong rừng, đống lửa đang phừng phừng bốc cháy, Viêm Nữ Vu Tạp Tu vẻ mặt say mê đứng một bên, trong tay cầm cây pháp trượng dài, chóp trượng là dấu hiệu hình lửa cháy, thoạt cứ như đang bừng cháy. Bên cạnh nó, là lũ Quỷ Lùn to to nhỏ nhỏ bao quanh đống lửa, hình như đang cử hành hoạt động long trọng nào đó, la hét chói tai, xoay vòng không thấy rời đi.
“Làm sao bây giờ? Lâu quá không ai chạm vào, tụ nhiều tiểu quái như vậy…” Tô Mộc Tranh nói.
“Đừng hoảng, chúng ta có thời gian. Thuốc trên người đủ hết chưa.” Diệp Tu nói.
“Đủ.” Mọi người đáp, trước khi đi Diệp Tu đã cố ý dặn, ai cũng phải tiêu tiền đặc biệt mua bình thuốc bậc trung ở chợ thành Không Tích.
“Rồi, hai em núp trước.” Diệp Tu nói.
“Hả?” Đường Nhu khó hiểu.
“Em với Bánh Bao chạy trước. Tụi anh nổ tung đống lửa trại của chúng, đối phương sẽ điên cuồng rượt theo, lần này chạy trốn trước phản kích sau.” Diệp Tu nói.
“À.” Hàn Yên Nhu của Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lân vì thế đi trước một bước, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh bắt đầu nén Pháo Laser, tia lửa tụ lại trong nháy mắt, Ô Thiên Cơ của Diệp Tu cũng chuyển sang dạng súng, một phát Pháo Chống Tăng bắn ra ngoài.
Ba viên đạn pháo liền mạch và tia laser dính chùm nã một hơi vào đống lửa trại. Thoắt cái như pháo hoa nổ tung bắt đầu tung tóe bốn phương tám hướng, bọn Quỷ Lùn thét to, ánh mắt dữ tợn trừng sang hai người. Viêm Nữ Vu cũng quan sát về phía bên này, pháp trượng trong tay khẽ nâng, miệng lẩm nhẩm niệm gì đó không rõ, trên cánh tay bọn Quỷ Lùn đột nhiên ẩn hiện ánh lửa, dáng điệu vô cùng hung bạo.
“Chậc chậc, buff Huyễn Văn hệ hỏa tập thể à hệ thống vô sỉ thế.” Diệp Tu vừa nói, vừa khống chế Quân Mạc Tiếu Phi Súng bay ngược, Phong Sơ Yên Mộc bên cạnh cũng thao tác tương tự.
Bay ngược song song, tốc độ di động tương đối nhanh, nhưng thời gian khá ngắn, cần thao tác lặp đi lặp lại liên tục. Có điều dạng nối liền ăn khớp này chỉ là chuyện vặt đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, dưới thao tác trôi chảy, thoạt nhìn không chậm hơn bay thấp của ma đạo học giả bao nhiêu. Chỗ khiếm khuyết duy nhất chính là vì bay ngược, nên có vài vấn đề phải chú ý, ví dụ như Diệp Tu đang nhắc nhở Tô Mộc Tranh: “Cẩn thận kẻo đụng cây đó”
“Em đi theo anh, sẽ không đụng đâu.” Tô Mộc Tranh nói.
“Chưa chắc.”
“Nếu đụng thì là do anh ngốc, nhất định là anh va vào cây trước.” Tô Mộc Tranh nói.
“Không… Anh chỉ sợ em va phải anh.” Diệp Tu nói.
Hai người vừa tán dóc vừa Phi Súng Phi Pháo, hiển nhiên không quá đặt chuyện này vào mắt, một trước một sau, đều rất nhanh gọn. Lũ Quỷ Lùn giương nanh múa vuốt nhào tới nháy mắt bị cách càng lúc càng xa, nhưng tốc độ của Viêm Nữ Vu lại không kém hai người mấy, không hề nhấc chân mà chạy, bay lơ lửng thật nhanh về phía hai người.
“Giỡn với nó một tí” Mắt thấy Viêm Nữ Vu tới gần, Diệp Tu hô.
“Được.” Tô Mộc Tranh dứt lời, hai người nhân lúc bay ngược bắt đầu nổ súng bắn lên người Viêm Nữ Vu.
Tiểu quái bị bắn thế này nếu không ngã thì ít nhiều sẽ bị lực chấn của đạn và pháo cản lại đôi chút, nhưng nếu bắn vào Viêm Nữ Vu nhỉnh hơn 6 cấp, dù là đạn pháo của bậc thầy pháo súng nổ thì nó cũng không cảm giác được gì, vẫn duy trì tốc độ như trước.
“Thêm nhiều chút” Diệp Tu hô, ầm ầm ầm ba tiếng liên tiếp lại là một phát Pháo Chống Tăng, Tô Mộc Tranh bắn trễ hơn hắn một tí, có điều ba phát pháo tù tì lại vừa hay tạo thành sáu phát đạn pháo kề một đường.
Sáu phát đạn pháo nổ liên tiếp với đủ màu sắc, bởi là kỹ năng nên Viêm Nữ Vu chừa cho chút mặt mũi, bị cản lại. Nhưng ngắn tới mức một giây cũng chưa tới, lại tức tốc xông lên.