Phản ứng của ba công hội lớn thật ra cũng nằm ngoài ý muốn của Diệp Tu, biểu hiện khá phóng khoáng và thành thục, không hổ là công hội lớn kinh doanh nhiều năm vẫn vững mạnh. Mưu Đồ Bá Đạo phản ứng nhanh nhất, chuyện của Huyết Xạ Thủ qua chưa bao lâu, tên Dạ Vị Ương đã gửi tin đến, không hề nhắc đến chuyện kia mà trực tiếp mời cùng giết Thương Nhân Quỷ Lùn. Đãi ngộ dễ bàn bạc, nhưng điều kiện hàng đầu đương nhiên phải đảm bảo được rằng Mưu Đồ Bá Đạo chiếm đầu được Thương Nhân Quỷ Lùn.
Diệp Tu không hề dị nghị, hắn cũng có nhu cầu với Thương Nhân Quỷ Lùn, vốn định dựa vào thị trường buôn bán, hiện tại có cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua. Ô Thiên Cơ muốn nâng cấp, phạm vi cải tiến thật sự quá rộng, bản thân giờ đã cấp 21, Ô Thiên Cơ còn chưa lên tới cấp 15, may mắn đây là vũ khí bạc, không thì hơi tụt về phía sau rồi.
Mưu Đồ Bá Đạo phản ứng nhanh, Lam Khê Các chỉ chậm hơn chút, qua lời nói của Lam Hà, Diệp Tu có thể thấy được sự rối rắm của cậu ta, Diệp Tu rất hiểu chuyện này. Chỉ tiếc vào lúc này mà cảm xúc dao động, kết quả chỉ đành bỏ lỡ cơ hội thôi.
Về phần Trung Thảo Đường, Diệp Tu không có tin từ bên kia, người của Trung Thảo Đường vẫn chưa từng liên hệ với hắn.
Muốn giết Thương Nhân Quỷ Lùn, nhưng con BOSS này sẽ ngẫu nhiên đổi mới, không có thời gian cụ thể. Có điều đã nhiều năm như vậy, người chơi cũng đã quen với cách đối mặt chuyện này từ lâu, dù sao nên làm gì thì làm, lúc phát hiện BOSS hoang dã, tới được thì sẽ tới.
Cho nên vừa đến 12 giờ, mọi người vẫn rủ nhau đi phá bản như cũ, Diệp Tu nhận được tin từ Điền Thất, hỏi có muốn đi Rừng Rậm Băng Sương không.
Cao thủ đại ca chủ động gọi họ giết Huyết Xạ Thủ, khiến mọi người thật kích động, cảm thấy quan hệ với cao thủ đại ca càng ngày càng thân, vừa nhìn đến 12 giờ, số lần đánh phó bản có lại, vội vã chủ động liên hệ.
“Thiếu người sao?” Diệp Tu hỏi.
“Bốn thiếu một a.” Điền Thất nói.
“Ah, tui tới ngay đây.” Diệp Tu nói xong, phó bản là bài tập mà mỗi ngày đều phải làm, là khởi nguồn chủ yếu của kinh nghiệm lẫn kinh tế. Dù bọn người Điền Thất không mời, Diệp Tu cũng sẽ tham gia một dã đội nào đó. Ở cùng mấy người này, chí ít khi bản thân có nhu cầu thì có thể chọn trước, chuyện này chẳng dễ gì có được.
Sau khi đưa Quân Mạc Tiếu tới Rừng Rậm Băng Sương, Diệp Tu lại ngoài ý muốn thấy được tên lưu manh gà mờ Bánh Bao Xâm Lấn nọ.
“Sao lại là ông?” Diệp Tu kỳ quái, đảo mắt xem, Nguyệt Trung Miên lại không có mặt. Nhóc con chưa mọc đủ lông kia vẫn còn hậm hực với mình ư? Diệp Tu cũng không biết, hắn vẫn chưa kết bạn với Nguyệt Trung Miên.
“Là tui là tui, đi theo các mấy vị đại ca để học tập.” Bánh Bao Xâm Lấn vô cùng khiêm tốn.
Diệp Tu biết tuy tên này chỉ là người mới chơi Vinh Quang, nhưng thao tác lại rất thuần thục.
“Nguyệt Trung Miên chơi cả ngày, đã thoát rồi, em gái Trầm Ngọc cũng không thể chơi suốt đêm được.” Điền Thất giải thích.
“Ai, ngày mai tui cũng không chơi được.” Mộ Vân Thâm nói đầy tiếc nuối.
“Cao thủ đại ca thì sao?” Điền Thất mượn cơ hội hỏi thăm lịch làm việc nghỉ ngơi của Diệp Tu, từ ba ngày qua có thể thấy được cao thủ đại ca thâu đêm mỗi ngày.
“Tui thường chơi tối.” Diệp Tu cười trả lời.
Nói xong liền tổ đội, năm người bắt đầu đi đánh phó bản. Tuy Bánh Bao Xâm Lấn này chỉ là người mới, lại là người có cấp cao nhất trong năm người, đã 23 rồi. Mọi người hỏi thử, mới biết cậu ta vừa chơi liền chơi đến khùng luôn, ngày mở khu đã chơi liên tục suốt 24 tiếng không nghỉ ngơi, ngày thứ hai tùy tiện ngủ một chút, lại thức dậy chiến tiếp. Từ ngày mở khu mới đến này chỉ có 48 tiếng, ăn cơm ngủ tổng cộng chỉ khoảng 6 tiếng, 42 tiếng đồng hồ đều chơi game, cơ bản có thể sánh bằng các công hội lớn thay nhau đua top.
Mọi người một trận thổn thức, mở quái luyện cấp. Diệp Tu vẫn nắm quyền chỉ huy như cũ, mọi thứ đều thực thuận lợi.
“Sau khi Ném Cát đừng lập tức xông lên trước công kích, đây là đánh quái, còn dùng được. Nếu như PK, người chơi có kinh nghiệm sẽ thi triển quét ngang hoặc những kĩ năng có thể khống chế phía trước.” Diệp Tu còn bớt chút thời gian chỉ bảo Bánh Bao Xâm Lấn.
“Vậy phải làm thế nào?” Bánh Bao Xâm Lấn khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ngốc, vòng ra sau lưng, dù sao đối thủ cũng không nhìn thấy được.” Đám Điền Thất cũng mồm năm miệng mười mà thảo luận.
“Vòng ra sau lưng cũng là một biện pháp.” Diệp Tu không phản đối cách chỉ dạy của Điền Thất ngay, “Có điều việc này cũng cần thời gian, sẽ lãng phí vài giây gây mù không dễ có được này. Không dùng Ném Cát làm chiêu bắt đầu mới thật sự là biện pháp tốt nhất, hãy sử dụng Ném Cát khi đang công kích. Trong quá trình giao đấu, bất ngờ dùng Ném Cát tiến hành đánh lén. Đồng thời ông cũng phải cam đoan rằng dù không thể gây mù, ông vẫn còn những lựa chọn khác.”
“Ý ông là không nên quá dựa vào trạng thái Mù Lòa mà chuẩn bị chiêu công kích?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Không sai, tấn công sau khi Ném Cát gây mù đối thủ, đã là mánh cũ cả rồi, bây giờ ngoài người mới chẳng ai chơi thế nữa, đồng thời cũng chỉ có người mới mới có thể trúng chiêu.” Diệp Tu nói.
“Vậy nếu như lúc bắt đầu là đánh lén ấy? Có thể dùng Ném Cát không?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
“Cái này. . . có thể. . .” Diệp Tu trả lời có hơi ngập ngừng, thực sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hiện tại ngay cả suy nghĩ của một ma mới gà mờ cũng đã đê tiện thế này rồi.
“Nhưng chiêu tiếp đấy cũng không thể quá dựa dẫm vào trạng thái Mù Lòa phải không!” Bánh Bao Xâm Lấn tổng kết yếu điểm.
“Đúng vậy.” Diệp Tu nói.
“Đã hiểu.” Bánh Bao Xâm Lấn tự giác học được một chiêu, vô cùng thỏa mãn. Sau đó bắt đầu luyện tập, trong quá trình đánh quái luôn tìm cơ hội để sử dụng Ném Cát. Quái NPC rất ngốc, không giống như người chơi sẽ quay đầu nghiêng mặt mà né tránh phương thức đánh vô sỉ như vậy, cho nên Bánh Bao Xâm Lấn vận dụng Ném Cát coi như không tồi.
“Cao thủ đại ca, bữa nào lại dẫn tụi tui đi giết Thương Nhân Quỷ Lùn đi?” Đám Điền Thất hỏi, mấy tên này thực ra cũng tham lắm.
“Chuyện đó a, tui đã đáp ứng giúp Mưu Đồ Bá Đạo giết rồi!” Diệp Tu nói.
“Mưu Đồ Bá Đạo?” Bọn người Điền Thất liền buồn bực, “Ông muốn gia nhập bọn họ sao?”
“Không có a!”
Thế thì?”
“Chỉ giúp họ giết Thương Nhân Quỷ Lùn thôi.” Diệp Tu nói.
“Đánh thuê?” Điền Thất hỏi, họ cũng không quá lạ với việc này, những hoạt động đoàn đội như đánh phó bản cũng sẽ có người nhận đánh thuê, xuất hiện nhiều trong những hoạt động của công hội hạng trung và thấp. Bởi vì thực lực của những công hội trung và thấp không đủ, sẽ có một ít phó bản đánh không nổi, vì muốn lấy được trang bị để gia tăng trình độ, có lúc sẽ nhờ một vài vị cao thủ đến để giúp đỡ.
Nhưng loại chuyện đánh thuê này khó có thể xuất hiện trong ba công hội lớn. Ba công hội to lớn như vậy lẽ nào không có cao thủ? Phó bản dạng nào mà đánh không nổi? BOSS ra sao mà đánh không lại? Thực lực đoàn đội của họ đứng hàng đầu trong game, nếu như cả họ cũng không đối phó nổi, vậy căn bản chẳng có lính đánh thuê nào có thể giúp đỡ rồi.
Nhưng hiện tại, cao thủ đại ca thế mà lại đi đánh thuê cho cả ba công hội lớn, đây không giống đang bán mình, cảm giác cứ như siêu sao chạy sô vậy, là nghệ sĩ phỏng bỏng tay thu phí được mời lên sân khấu.
Đám Điền Thất thật sự rất hâm mộ và ghen tị, nghĩ đến ý đồ ban đầu muốn lôi kéo cao thủ đại ca vào công hội Nguyệt Luân, thực sự xấu hổ vô cùng. Ngay cả ba công hội lớn còn phải bỏ tiền mời người ta ra sân, công hội Nguyệt Luân của họ đứng hạng 50 trở xuống tại Thần Chi Lĩnh Vực, dù nhường cả vị trí hội trưởng cho cao thủ đại ca cũng chưa đủ tư cách!
Đang vừa đánh vừa trò chuyện, tin nhắn nhắc nhở nhấp nháy, Diệp Tu mở ra, là của Dạ Vị Ương: “Thương Nhân Quỷ Lùn xuất hiện rồi! !”
“Đang trong phó bản a!” Diệp Tu tiếc nuối.
“Giống nhau cả, tất cả cũng đang phó bản a, xong sẽ liên hệ sau!” Dạ Vị Ương nói