Mục lục
[Dịch] Toàn Chức Cao Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc chuyến phó bản Mai Cốt Chi Địa đi ra ngoài, Hoàng Thiếu Thiên xem xong kỷ lục của Gia Vương Triều, lập tức khẳng định: “Ừ, đấu pháp như vậy, kỷ lục này có thể nâng khoảng 30 giây.”

“Có điều, kỷ lục của đám kia chắc chắn dùng đấu pháp của anh mới có thể đánh ra được, đấu pháp này không phải hàng chính chủ của anh hả? Sao chúng có thể?” Hoàng Thiếu Thiên nói.

Tên Hoàng Thiếu Thiên này quả thực là một người có tâm tư tỉ mỉ, từ trước đến nay nổi tiếng là kẻ có sức phán đoán và khả năng nắm giữ cơ hội kinh người trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang. Phá chiêu là cường hạng của hắn, cọng rơm cứu mạng là chuyện hắn thích làm, điển hình của một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội.

Điểm này càng biểu hiện rõ ràng trong thi đấu đoàn đội. Có lẽ cảm giác tồn tại của hắn khá mỏng manh và gần như biến mất trên trận, có lẽ bạn sẽ cảm thấy trạng thái của hắn không được tốt, nhưng chỉ cần xuất hiện một cơ hội, hắn sẽ lập tức tạo ra cơ hội giết bạn ngay. Máu lạnh, vô tình, đúng chuẩn sát thủ chân chính.

Nếu chỉ nhìn phong cách kỹ thuật này, đây nên là một nhân vật lạnh lùng siêu ngầu. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên diễn không trọn vai, bởi vì hắn là một kẻ nói nhiều. Biểu hiện chiến đấu của hắn có thể không mang đến cảm giác tồn tại, nhưng tật xấu nói nhiều kèm thêm tốc độ tay siêu cao khiến hắn vĩnh viễn là ngôi sao sáng chói nhất trên khung tán gẫu.

Những trận phát sóng có mặt Hoàng Thiếu Thiên là trận mà MC nhẹ nhõm nhất, lúc không biết nói gì chỉ cần đọc sờ-pam của thằng này là được . . . . . . Đã từng có không biết bao nhiêu chuyên gia và cao thủ cho rằng nếu người này có thể bỏ bớt thời gian lãng phí tinh thần vào tật xấu nói nhiều spam nhảm này sẽ trở nên càng thêm đáng sợ, nhưng phong cách của hắn vẫn trước sau như một. Chỉ vì mình hắn, Liên minh thậm chí sửa hẳn một quy định trong giải đấu: Cấm nhân vật đã chết gửi tin trong thi đấu đoàn đội.

Nhân vật đã chết không cần phải thao tác gì, nếu cho tên này chuyên tâm đi spam nhảm thì. . . . . . Quy định này vừa ra, toàn Liên minh trầm trồ khen ngợi.

Giờ phút này, Hoàng Thiếu Thiên đã phát hiện kỷ lục của Gia Vương Triều vô cùng kỳ lạ. Điểm này, người không có sức phán đoán như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấm không phát hiện ra thì cũng thôi. Đến cả người có cùng đẳng cấp chuyên nghiệp như Tô Mộc Tranh cũng không nhận ra. Lúc này nghe Hoàng Thiếu Thiên nhắc tới, suy nghĩ mới thấy có chút không đúng: “Đúng vậy a, sao có thể chứ?”

“Ly Hận Kiếm là Lưu Hạo.” Diệp Tu nói.

“A?” Tô Mộc Tranh ngẩn ra.

“Ly Hận Kiếm là gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Lưu Hạo là ai?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

Hàn Yên Nhu lại tránh sang một bên, không đến quá gần. Đường Nhu đã sớm nhìn ra Phong Sơ Yên Mộc và Diệp Tu không phải bạn bè bình thường, mà Lưu Mộc mới đến kia dường như cũng thế. Cô nghe không hiểu lắm những lời họ nói, Đường Nhu cũng không biết có tiện nghe hay không, vì thế lễ phép tránh đi.

“Ly Hận Kiếm học đấu pháp của chúng ta, sau đó giúp người của Gia Vương Triều phá kỷ lục ở bảng thành tích.” Diệp Tu giải thích Bánh Bao Xâm Lấn trước đã.

“Ồ, tên này hiếu học nhỉ” Bánh Bao Xâm Lấn thuận miệng khen ngợi, ba giây đồng hồ sau mới nhận ra: “Đậu móa, thằng này lại là gian tế.”

“. . . . . .” Mọi người hết biết nói gì.

“Tui muốn chửi nó” Bánh Bao Xâm Lấn tỏ thái độ.

“Khiêm tốn nào, tán gẫu là được rồi.” Diệp Tu nói.

“À…. . . . . . Được rồi” Bánh Bao Xâm Lấn vốn chuẩn bị spam chửi trên kênh thế giới, nghe xong đại thần phân phó, vì thế thay bằng tán gẫu riêng tư, gửi một đống tin sang Ly Hận Kiếm đang online, những từ có thể khinh bỉ đều lấy ra khinh bỉ hết.

Diệp Tu giờ mới giải thích cho Hoàng Thiếu Thiên: “Lưu Hạo mở ID phụ, mấy ngày nay vẫn theo tụi anh đánh phó bản này.”

“Anh đã phát hiện từ sớm rồi ư?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Đúng vậy á” Diệp Tu nói.

“Thế mà vẫn dẫn gã theo?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Có cao thủ chuyên nghiệp tự mình chạy đến giúp đỡ như vậy, cớ sao phải cự tuyệt a” Diệp Tu nói.

“Quá đê tiện” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Anh kéo người ta ở đây giúp mình đánh phó bản, khiến tinh thần người ta nát bét. Trận đấu hôm nay ông anh có xem chưa? Tên kia y như bị ngu vậy, dám đã coi thi đấu đoàn đội thành đánh bản Mai Cốt Chi Địa luôn rồi nhỉ? Em Tô này, có phải mấy em đã mở đại hội phê bình tên đó rồi đúng không?”

“Anh có kéo cậu ta đâu, là cậu ta tích cực đòi theo, anh chỉ thuận theo cậu ta thôi.” Diệp Tu nói.

“Sau đấy lúc tên nhóc kia đánh với tụi bây thì cố ý giữ sức, rồi lại lập một tổ đội khác ra sức đánh bản. Anh tự tin quá nhỉ, dám chắc chắn có thể vượt qua kỷ lục của tên kia luôn?” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Không phải có chú rồi ư?”

“Sao anh biết. . . . . .” Hoàng Thiếu Thiên nói một nửa liền dừng lại.

“Ha ha, lịch đấu vòng tròn Liên minh đã được sắp xếp hết khi giải đấu bắt đầu nửa năm trước rồi, sao anh lại không biết hôm nay chú em sẽ đến đây chứ?” Diệp Tu nói.

“Đệch, thế mà lên sẵn kế hoạch muốn tui tới góp tay từ lâu rồi” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Thật ra chú có đến hay không cũng chẳng sao cả, cái thân chú ở đâu thì cũng chơi game được hết ” Diệp Tu nói.

“Nhưng. . . . . .” Tô Mộc Tranh chần chờ , “Ở phó bản này, Thiếu Thiên và Lưu Hạo thật ra cũng không kém nhau lắm. Tuy hai anh có thể phối hợp nhau dùng Áp Súng trên không đưa Thây Ma Bailey vào, nhưng. . . . . . thời gian chiếm được cũng không nhiều”

“Vốn dĩ không kém mấy, nhưng sau khi Lưu Hạo giúp chúng ta đánh ra kỷ lục chỉ trong một lần kia, liền không giống.” Diệp Tu nói.

“Khác chỗ nào?”

“Hơn nhau một thanh Kiếm Quang Hấp Huyết” Diệp Tu nói.

“Đệch, hóa ra đây mới là trọng điểm ông anh tìm tới tui” Hoàng Thiếu Thiên rơi lệ đầy mặt, hóa ra ở đây cần hắn, ý đồ thật sự là vì phát huy được uy lực của món vũ khí cam kia. Ý nghĩa của vũ khí cam chính là tăng khả năng tấn công, gộp cả quá trình phó bản lại thì hiệu quả càng thêm rõ rệt, lại thêm hai người hợp tác hoàn thành Áp Súng trên không, kỷ lục không phá mới là lạ ấy.

“Tui đồng cảm với Lưu Hạo, tui không muốn giúp anh.” Hoàng Thiếu Thiên đang nói, đột nhiên nhận được lời mời vào công hội, Hoàng Thiếu Thiên vừa thấy là Lam Khê Các, hoảng sợ, hắn đương nhiên biết rõ đây là công hội mà câu lạc bộ bọn họ đang nâng đỡ, sao có thể đột nhiên mời mình? Chẳng lẽ bại lộ thân phận? Nhưng nhìn tiếp thì thấy người mời rõ ràng là Quân Mạc Tiếu.

“Chú xem, kỷ lục thật ra giúp tụi bây phá mà, không tìm chú thì tìm ai?” Diệp Tu nói.

“Có bại lộ thân phận tui không đấy?”

“Đương nhiên không rồi.” Diệp Tu chỉ muốn Lam Hà tạm cho mình một thân phận có thể mời người gia nhập công hội, chuẩn bị kéo Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên vào.

“Được rồi, giờ chính thức phá kỷ lục, mọi người nghiêm túc.” Diệp Tu tuyên bố.

“Vừa rồi anh có bảo mình không muốn giúp hắn mà nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi Tô Mộc Tranh.

“Có hả? Em không nghe thấy, anh bị choáng đầu rồi” Tô Mộc Tranh nói.

“Móa, hai tụi bây” Hoàng Thiếu Thiên bó tay rồi.

“Chính thức phá bản, tranh thủ một lần thì qua.” Diệp Tu tập hợp năm người, vào bản.

Chính thức bắt đầu phá bản, tuy Hoàng Thiếu lại lải nhải suốt đường, nhưng phát huy không chê vào đâu được. Qua được một phần ba phó bản, Diệp Tu thật sự không nhịn được nữa: “Bánh Bao không phải ông muốn hát sao? Hát đi”

“Thế hả? Tui hát cho mọi người bài ca chòm sao trước há” Bánh Bao Xâm Lấn nói xong, lập tức rống họng hát hò.

Nhất thời trong phó bản tràn ngập tiếng lải nhải, tiếng ca hát, tiếng sinh vật Bất Tử bị chém giết mà kêu rên, náo nhiệt chưa từng thấy.

“Nhất định phải thế ư?” Hai cô gái sắp chịu hết nổi rồi.

“Có chết thì mọi người phải cùng nhau chết.” Diệp Tu nhàn nhạt nói.

Ầm ĩ rầm rộ, phát huy hết chỗ chê.

Hoàng Thiếu Thiên và Bánh Bao Xâm Lấn đều được tính là những đóa hoa hiếm lạ ở phương diện này, một lòng làm hai việc lại không ảnh hưởng đến sự phát huy. Thậm chí đến chỗ Thây Ma Bailey rồi, một đứa hát, một đứa nói, cũng đưa được Thây Ma Bailey vào khe trong một lần duy nhất.

Tiếp tục phát huy một phần ba bản còn lại, cho đến khi BOSS cuối ầm ầm ngã xuống, hai cô nàng người bảo “Để em đi lấy nước”, người la “Em đi vệ sinh” liền nhanh chóng biến mất, nhanh hơn cả thông báo hiện ra trên hệ thống.

Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Lam Khê Các Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Lưu Mộc phá vỡ kỷ lục qua cửa phó bản Mai Cốt Chi Địa, thành tích 16 phút 24 giây 67.

Nâng cao lên được 32 giây , Hoàng Thiếu Thiên phán đoán không sai. Kỷ lục của Gia Vương Triều vốn đã cực hạn lắm rồi, có thể nâng tiếp lên 30 giây đã xem như không dễ gì.

“32 giây. . . . . . 32 giây. . . . . .” Lưu Hạo vẫn ngồi yên đấy không hề rời khỏi, cũng chưa từng liếc nhìn đống tin tức Bánh Bao Xâm Lấn nhắn sang, gã luôn dán mắt vào tin tức của hệ thống, rõ ràng trong lòng không ngừng bảo kỷ lục của mình không thể nào phá được nhưng vẫn chờ đợi nơi này.

Gã rốt cuộc đã đợi được, nâng lên 32 giây, Lưu Hạo không thể tưởng tượng được làm sao có thể được.

Lưu Mộc? Đây là ai?

Ly Hận Kiếm lúc này vẫn đang ở trong công hội của Lam Khê Các, gã vội vã tìm kiếm danh sách công hội, tìm được Lưu Mộc. Cấp 27, kiếm khách.

Có thể vượt qua thành tích của họ, trình độ của người này tuyệt đối không thể thấp. Có điều, bởi vì Mai Cốt Chi Địa này cần đấu pháp hoàn toàn mới, nếu lại là một nhân vật như Hàn Yên Nhu hay Bánh Bao Xâm Lấn, phải tốn một thời gian dài để luyện tập làm quen. Tên này vừa gia nhập đã lập tức phá kỷ lục ngay trong một đêm, là Diệp Thu chuẩn bị âm thầm diễn tập qua từ sớm hay lại là một cao thủ có trình độ cấp bậc chuyên nghiệp, nên mới có thể thần tốc nắm vững được đấu pháp?

Xét thời gian mà tính thử, đây là lần thứ hai qua bản sau 12 giờ. Với biên độ nâng cao 32 giây của đám kia, dù lần đầu có phạm lỗi vài lần ở chỗ Thây Ma Bailey, cũng đủ đẩy kỷ lục của Gia Vương Triều xuống. Nhưng không hề lập kỷ lục ở lần đầu, chứng tỏ lần đầu rất chậm, là đang thăm dò, là đang học tập.

Chỉ một lần đã nắm trọn đấu pháp, tố chất thế này, tuyệt đối là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Tuyển thủ chuyên nghiệp… Kiếm khách… lại nghĩ đến trận đấu tối nay… Hoàng Thiếu Thiên.

Lưu Hạo sém chút hộc máu.

Mọi người có tin không? Kỷ lục phó bản của Mai Cốt Chi Địa, vậy mà có cả Diệp Thu và Hoàng Thiếu Thiên. Hắn đang đánh phó bản đó hả? Tụi bây đang thi đấu Toàn Minh Tinh phải không?

Có điều, cho dù là Hoàng Thiếu Thiên, cũng không đến mức tăng những 32 nhỉ? Tuy đây là một tên trâu bò siêu cấp hàng đầu, thế nhưng, Mai Cốt Chi Địa mà thôi, có trâu bò đến đâu thì cũng phải có phát huy cực hạn, mà cực hạn này bất kỳ ai trong tuyển thủ chuyên nghiệp đều có thể đạt được. Chẳng lẽ còn có đấu pháp ẩn giấu nào? Không phải chứ, chính mình hoàn toàn không nhìn ra được chỗ có thể tăng mạnh nữa.

Lưu Hạo mất hồn mất vía, chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, muốn đi ngoài một chút, kết quả gặp mặt Tô Mộc Tranh ngay hành lang.

“Hi” Tô Mộc Tranh thân thiết chào hỏi với Lưu Hạo, đây là việc trước nay chưa từng có. Với người đã đuổi đi Diệp Thu, Tô Mộc Tranh chưa từng hòa nhã, ngay cả khách sáo ngoài mặt cũng không có.

“Cám ơn sự giúp đỡ của anh” Tô Mộc Tranh cười, đi lướt qua.

Giúp đỡ. . . . . . Có ý gì? Giúp cái gì, mình giúp cái gì? Sắc mặt Lưu Hạo trắng bệch, nắm chặt nắm đấm muốn nát cả khớp xương.

“Cô. . . . . . đứng lại.” Lưu Hạo chợt la lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK