hòng làm việc của câu lạc bộ Bá Đồ giăng đầy mây đen. Đáng ra đây phải là thời điểm sáng sớm hưng phấn nhất trong ngày của đám nhân viên điên đảo ngày đêm, nhưng sau khi chợt nhận ra ngày vui chẳng tày gang, tức thì liền có không ít người lấy cớ mệt mỏi xin nghỉ việc tối nay.
Muốn xin nghỉ, đương nhiên phải qua ải Tưởng Du. Có điều, cả lũ lợi dụng tâm tư đang trầm trọng, chả buồn để ý của Tưởng Du mà bỏ chạy thành công hơn phân nửa.
Tưởng Du đang xem lại hướng dẫn của mình đến ngu người.
Đó là tâm huyết của gã, gã tự thấy mình đã viết ra một bản hướng dẫn cực hạn, gã tràn đầy tự tin, còn chẳng hề kiềm chế sự tự tin ấy trước mặt mọi người.
Nhưng bây giờ, kỷ lục của Lam Khê Các lại như một cái bạt tai, tát mặt gã đỏ rần.
Dạ Độ Hàn Đàm còn đang lo lắng Tưởng Du sẽ sai khiến mình, gã ta lại xấu hổ đi đàm phán với Quân Mạc Tiếu. Thật ra vào lúc này, sao Tưởng Du lại không biết xấu hổ mà bắt chuyện với Dạ Độ Hàn Đàm chứ?
Khiêm tốn được lợi, tự mãn hại thân. Tưởng Du đã sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của câu nói ấy, gã thật sự quá tự mãn rồi.
Rốt cuộc bản hướng dẫn của mình sai ở đâu? Tưởng Du mờ mịt mở một thư mục tài liệu, nơi có toàn bộ tài liệu nghiên cứu phó bản Ngục Giam Dưới Đất của thành Tội Ác.
Mặt bị đánh sưng chỉ có thể tự mình xoa. Tưởng Du bây giờ ngay cả Dạ Độ Hàn Đàm nhà mình còn không muốn đối mặt, huống chi người khác? Đường đường là hội trưởng, vậy càng thêm sĩ diện.
Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Tưởng Du đầy lo lắng, càng gấp lại càng rối, càng rối thì càng nhìn không ra vấn đề.
Không tìm Diệp Thu, vậy hỏi Lam Khê Các thử? Tưởng Du thậm chí nghĩ thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lam Khê Các đối thủ cạnh tranh kỷ lục đấy! Sao có thể nói cho gã biết cách lập kỷ lục chứ? Thế chẳng phải bị ngu sao? Tưởng Du phát hiện suy nghĩ của mình đang biểu hiện chỉ số thông minh giảm rõ rệt.
Chỉ có thể dựa vào chính mình… Tưởng Du tự nói với bản thân. Dạ Độ Hàn Đàm tạm thời chưa hỏi han gì, như vậy còn khiến gã mừng hơn. Dạ Độ Hàn Đàm thì sao? Lúc này thấy Tưởng Du không bắt chuyện với mình, Dạ Độ Hàn Đàm thầm thấy may mắn. Hai người tâm ý không tương thông, nhưng hành động lại vừa hay hợp ý nhau.
Diệp Tu coi như đã bàn xong với Yên Vũ Thương Thương của Yên Vũ Lâu, hắn còn chuẩn bị sẵn tâm lý việc Mưu Đồ Bá Đạo sẽ tìm tới. Chỉ là không ngờ bên kia không có phản ứng gì, Diệp Tu không biết, chỉ xem như người của Mưu Đồ Bá Đạo quả nhiên có oán niệm rất rất sâu với mình, vì vậy cũng không để ý mấy.
Sau khi Lam Khê Các thành công mua đứt đấu pháp, Lam Hà cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hề thả lỏng hoàn toàn.
Cậu thấy rõ giá trị của bản hướng dẫn này. Chẳng qua làm một cao thủ trong trò chơi, cậu đồng thời cũng nhìn ra được, hướng dẫn đấy còn chưa tới mức phải cần một đại thần đứng đầu như Diệp Thu mới nghiên cứu được.
Có điều, nếu để họ tự nghiên cứu, phải mất bao lâu mới có thể viết được một bản hướng dẫn có trình độ như này? Đám Lam Hà dự là không được rồi. Dù sao họ đã cầm nó trên tay, soi đến tận răng, có nghĩ nhiều hơn cũng chỉ là “Sao mình lại không nghĩ đến?”, còn chuyện “Nếu không có đấu pháp, mình mất bao lâu mới có thể ngâm cứu ra?” thì chưa nghĩ đến đâu.
Thế nhưng, sau khi thành công soán ngôi kỷ lục của Yên Vũ Lâu và Mưu Đồ Bá Đạo, Lam Hà chí ít biết rằng, bọn họ đã vượt lên chiếm ngôi đầu.
Bản hướng dẫn tựa như một hạng mục nghiên cứu kỹ thuật. Mà Lam Khê Các nhờ vào việc mua bán mà chiếm được kỹ thuật tiên phong. Còn Yên Vũ Lâu và Mưu Đồ Bá Đạo tự mình nghiên cứu thì vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn cao nhất.
Có thể nói, nếu không có hai kỷ lục đi trước của Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu, Lam Hà chưa chắc đưa ra quyết định mua đứt. Chính vì thấy kỷ lục của hai nhà này, Lam Khê Các mới nhận ra giá trị của bản hướng dẫn trong tay.
Tuy không phải tuyệt đối, lại chưa chắc duy nhất, nhưng nếu mua đứt ngay bây giờ sẽ đồng nghĩa với việc vượt lên dẫn đầu.
Tất nhiên phải lợi dụng hết mức bản hướng dẫn mới mua được. Hiện nay, tất cả đội tinh anh của Lam Khê Các đều đang dùng đấu pháp trong bản hướng dẫn, hơn nữa Lam Hà yêu cầu mọi người trong lúc sử dụng nhớ chú ý xem còn chỗ nào cải tiến nó hay không. Lam Hà chuẩn bị phát huy hết sức lực của mọi người, cố gắng để kỹ thuật phó bản luôn dẫn đầu.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Bản hướng dẫn đã bị Diệp Tu đẩy lên cực hạn, Lam Khê Các đồng lòng hợp sức, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.
Sau khi Yên Vũ Lâu biết mình không thể thu mua hướng dẫn trong tay Quân Mạc Tiếu, cơ hội cứ tưởng rạng danh vì kỷ lục cũng vụt mất, trong lòng hối tiếc không thôi. Thực lực của họ đủ sức cạnh tranh, nhưng ước muốn nổi tiếng nhiều lần nhờ cạnh tranh phó bản không hề dễ, nói chi là đảm bảo kỷ lục luôn đứng đầu. Một cơ hội ngay trước mặt họ, họ lại không biết quý trọng, đợi mất đi rồi mới hối hận không kịp.
Về phần Mưu Đồ Bá Đạo, Tưởng Du quyết không thỏa hiệp, tiếp tục cố gắng nghiên cứu. Song gã vốn tự mãn với hướng dẫn của mình, biết đấy đã là cực hạn, giờ muốn đột phá cực hạn của mình, sao mà dễ thế được? Lại còn sợ mất mặt nên không định tìm người giúp đỡ, một mình cứng đầu cứng cổ suốt một đêm, tự khiến tâm tư rối như tơ vò, cũng chẳng mò được kết quả gì.
Dù Dạ Độ Hàn Đàm không tìm Tưởng Du nói chuyện, nhưng gã biết phải làm gì. Gã đang nắm đầu một số cao thủ trong công hội cùng nhau nghiên cứu và thay đổi đấu pháp lỗi thời của phe mình, nhưng không chút tiến triển gì suốt một đêm, ai nấy mặt mày ủ ê.
Nhưng Diệp Tu nào thèm để ý? Hướng dẫn đã bán đứt, nên giờ hắn rất thong dong. Đêm nay làm hết một lượt tất cả nhiệm vụ từ cấp 31—38, Quân Mạc Tiếu sắp tăng lên cấp 39. Mà tiếp đấy, hắn đang chuẩn bị đi nghiên cứu hướng dẫn của một phó bản mới.
Nhóm tốp đầu của công hội ở khu 10 đều lên 39, sắp phải đổi phó bản khác. Giai đoạn ở Rừng Rậm Bừng Cháy và thành Tội Ác vì hoạt động Noel mà trôi qua trong thoáng chốc.
Có thể nói, Diệp Tu bán hướng dẫn phó bản của thành Tội Ác cực kỳ dễ dàng, ngay cả Lam Hà cũng bất ngờ với cái giá bán đứt ấy của hắn. Trông thì chào hàng khắp kênh thế giới có lẽ sẽ kiếm lời nhiều hơn, trên thực tế lại không phải vậy. Cũng giống việc các công hội lớn không dám nhờ Quân Mạc Tiếu lập kỷ lục, chuyện cầm hướng dẫn lập kỷ lục chỉ anh em trong công hội mới biết, không thể tiết lộ nhiều.
Nếu mọi người biết kỷ lục do các đại công hội lập được là dựa vào một bản hướng dẫn, xét theo nguồn gốc chẳng khác gì nhờ Quân Mạc Tiếu đánh thay, không phải năng lực của bản thân, kể từ đó ý nghĩa kỷ lục cũng mất đi.
Kỷ lục của công hội trở thành công toi, Diệp Tu cũng không thể buôn bán được nữa, tình thế hoàn toàn bất lợi cho cả đôi bên. Vậy nên, hướng dẫn này tốt nhất vẫn âm thầm giao dịch thì hơn.
Mà mỗi lần gửi tin rao bán với từng hội trưởng trong các công hội lớn, lỡ gặp đứa nào nham hiểm chơi bài im ỉm, chờ công hội khác cầm hướng dẫn lập kỷ lục rồi mới đưa ra yêu cầu, thủ đoạn đen tối đấy không thể không phòng. Như lần này, lúc Yên Vũ Thương Thương chạy tới trao đổi cùng Diệp Tu, Diệp Tu không hề tiết lộ mình đã bán cho Lam Khê Các, để Yên Vũ Thương Thương đoán tới đoán lui, hắn không muốn chừa chút cớ nào cho đối phương, chính là vì phòng ngừa loại hậu họa này.
Dù sao đây đã là lần thứ hai bán hướng dẫn, không thể giống giai đoạn gây dựng sự nghiệp được.
Sáng bảy giờ, Diệp Tu kết thúc công việc. Kỷ lục của phó bản thành Tội Ác khu10 vẫn như lúc 1 giờ, Lam Khê Các, Yên Vũ Lâu, Mưu Đồ Bá Đạo đều đang cố gắng, nhưng thành tích vẫn không có bước đột phá.
Sau đó ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lam Khê Các liên tiếp xuất hiện thành tích mới. Vài cái là phá kỷ lục cũ, vài cái là chễm chệ đầy bảng. Thành tích không chênh nhau mấy, chỉ hơn kém kỷ lục ban đầu một chút, nhưng rõ ràng hơn hẳn kỷ lục của Yên Vũ Lâu và Mưu Đồ Bá Đạo, cả hai cứ thế bị bỏ xa dần.
Từ lúc bắt đầu cạnh tranh kỷ lục phó bản ở cấp 20, khu 10 vẫn luôn cạnh tranh đến đầu rơi máu chảy. Bất kể là giữa các công hội hay có Quân Mạc Tiếu chen chân, từng phó bản đều là những kỷ lục sóng sau xô sóng trước. Mà lần này, Lam Khê Các lại độc bá cả bảng, các công hội khác hoàn toàn lép vế, còn mỗi Lam Khê Các tự sướng trên đấy. Từ ngày đầu tiên đứng đầu bảng đến hết ngày thứ tư, phó bản Ngục Giam Dưới Đất của thành Tội Ác, mười tên đầu đều thuộc về Lam Khê Các, hơn nữa không chỉ mỗi một đội ngũ duy nhất.
Ngoài mười thứ hạng đầu, kỷ lục của Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu cũng có chút đột phá, hiển nhiên việc nghiên cứu hướng dẫn của họ đã có bước tiến triển. Thế nhưng, tiến triển đấy chưa phải cực hạn, kỷ lục hai nhà đều thua Lam Khê Các một chút. Mà lúc này, người chơi có cấp cao nhất ở khu 10 đã bước sang 40.
Lam Khê Các tiếng tăm lẫy lừng ở phó bản thành Tội Ác, xem như hưởng hết vị ngọt của những kiến thức kỹ thuật tiên phong. Lúc này mới lên 40, cả lũ đang gấp gáp chuẩn bị khiêu chiến phó bản mới, mà việc đầu tiên phải làm chính là đi tìm Diệp Tu để đàm phán hướng dẫn của phó bản mới.
“Đại thần!” Lam Hà gửi đến một biểu tình sùng bái.
“Ừ?”
“Vật liệu gom đủ. Giao cho anh sao đây?” Lam Hà đang nói đến vật liệu của lần mua đứt trước đấy. Lam Khê Các mất bốn ngày để thu đủ danh sách vật liệu từ Rừng Rậm Bừng Cháy mà Diệp Tu yêu cầu.
“Gửi qua hòm thư cho tui là được.” Diệp Tu nói, hòm thư trong trò chơi trừ người chơi, hầu như cái gì cũng gửi được.
“Tốt, tốt, còn có… A ha ha… Anh hiểu mà.” Lam Hà cười ha hả.
“Hướng dẫn phó bản Hồ Ngàn Sóng phải không?” Diệp Tu trả lời.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Lam Hà có chút khẩn trương, e sợ nhận được câu trả lời ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay sau đó cậu thấy câu trả lời, nhưng khi mở ra danh sách vật liệu, liếc sơ qua, nhìn khá quen mắt, y như lần bên thành Tội Ác.
“À! Thế… Giá bán đứt thế nào?” Lam Hà liếc mắt xem qua, họ không có đủ vật liệu trên danh sách, thành Tội Ác tuy đã đi vài ngày, nhưng vấn đề là bên này đội ngũ ít, mỗi đội ngũ chỉ đi được ba lần, lại còn phải đụng BOSS ẩn, vậy nên vật liệu sản xuất chưa đủ quy mô. Nhưng suy xét về trải nghiệm khi hợp tác cùng Diệp Thu, Lam Hà nghĩ dù thiếu cũng không thành vấn đề, bản thân không ăn quỵt, mà đối phương cũng tin tưởng mình, nên trực tiếp quan tâm giá bán đứt.
“Lại muốn mua đứt à? Lần này số lượng nhiều gấp 10 đó.” Diệp Tu trả lời.