Thấy ba người Quân Mạc Tiếu có vẻ muốn chuồn êm, Lam Khê Các chợt yên tâm hơn hẳn. Vốn họ cũng chẳng định đuổi cùng giết tận, có thể đuổi đi đã tốt lắm rồi.
Ai biết tâm trạng mới bình tĩnh chưa đến 5s, ba tên kia chạy được một lúc đã thấy Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên lộn lại, anh dũng sống mái với quân thù. Quân Mạc Tiếu thì sao, hắn ta đứng đó nhìn rồi ngoảnh mặt ra đi, nom rất tỉnh và đẹp giai.
Ôn thần lại mò tới nhà à? Ngươi chơi Lam Khê Các lại rối tinh rối mù…
Kết quả đương nhiên là Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn hy sinh. Hai mống địch trăm người, chênh lệch quá lớn. Huống chi một người chạy đến là để đánh nhau, một người là “Yểm trợ lão đại”, xông thẳng vào ổ địch, hoàn toàn không muốn sống trở về, kết cục là bị biển người Lam Khê Các chôn chìm.
Cuối cùng, người của Lam Khê Các nhìn hai cái xác trên đất, ai cũng cảm thấy khó tin. Họ quan sát xung quanh, thậm chí còn ngửa mặt lên trời.
Xong thế thôi à? Đối phương không có viện binh? Không mai phục? Cũng không có hậu chiêu gì ư? Không rước thêm rắc rối gì cho họ chứ? Bị tiêu diệt nhanh gọn lẹ thế thôi à?
Khi mà nhóm người Lam Khê Các còn đang khó hiểu thì Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đã hồi sinh về thành, chờ Quân Mạc Tiếu đến tập hợp.
Rớt kinh nghiệm là chắc chắn, trang bị cũng rơi mỗi người một món, nhưng chỉ là chuyện nhỏ. Khi Quân Mạc Tiếu đến nhìn thấy cả hai, Diệp Tu đã hớn hở hỏi, “Cảm giác thế nào?”
“Lão đại an toàn là tốt rồi.” Bánh Bao vẫn còn chìm trong cảm xúc lâng lâng được “Yểm trợ rút quân”.
“Đối thủ… hơi đông.” Đường Nhu không thể không thừa nhận, đối thủ quá đông có gồng cũng chết. Lúc mới xông lên, Huyễn Văn xối xả của Huyễn Văn Chuyển Loạn được cô dùng rất chi là oai phong, đến độ hai trăm người của Lam Khê Các cũng không dám bén mảng, ý chí chiến đấu tăng hừng hực.
Nhưng sau đó chả gần ai cả, trong hai trăm người của Lam Khê Các có nghề tay dài, cùng nhau nổ súng thì Hàn Yên Nhu của Đường Nhu chưa áp sát đối phương đã bị bắn lủng người.
Tình hình của Bánh Bao Xâm Lấn cũng không khá khẩm hơn là mấy, sau khi xông lên không lâu cũng bị đối phương tập trung làm gỏi. Ngay cả một đối thủ cũng không xử được.
“Không thể đối chọi trực diện với nhiều người như thế, trong tình huống này, chúng ta phải lợi dụng tất cả điều kiện có thể, chiến đấu cơ động, tìm từng cơ hội ra tay.” Diệp Tu nói.
“Vâng.” Đường Nhu gật đầu, chỉ một lần thử đã giúp cô hiểu mình không đánh lại được, cũng không muốn đi khiêu chiến lại. Cô chỉ hiếu thắng chứ không điên. Vẫn phân biệt được cái gì có thể, cái gì không thể.
“Còn đã muốn vờn nhau với hai trăm người thì phải cần một điều kiện quyết định, ít ra người ta chủ động chơi với mình trước.” Diệp Tu nói, “Ban đầu mấy nhà đó cũng máu lắm chứ, nhưng dạo này anh thấy chúng ta bị lơ rồi, hôm nay tự dưng xông xáo thế thật là khiến anh đây bất ngờ.”
Diệp Tu cũng phát hiện thái độ của các công hội đã thay đổi, khi vừa mới đến Thần Chi Lĩnh Vực còn bị ngắm chằm chặp, nhưng sau vài cơn sóng gió thì hiện cả bọn đang chung sống hòa bình. Diệp Tu cũng biết trong đó không hề có sự thương lượng nào, nhóm công hội đều thuận theo tự nhiên biến sự quan tâm quá mức thành như bây giờ.
Ban nãy Diệp Tu có thêm bạn với nhân vật của Lam Hà, vừa hay mở ra gửi tin nhắn: “Các ông làm sao vậy?”
“Mấy người đi theo, tụi tui áp lực lắm.” Lam Hà trả lời.
“Nói thừa, tụi này muốn nhặt mót mà, không theo mấy ông thì theo ai?” Diệp Tu đáp tỉnh queo.
“Đuổi nhặt mót làm ông thấy lạ lắm hả?” Lam Hà cạn lời. Nhặt mót mà còn quang minh chính đại thế đấy, chả lẽ không biết lũ nhặt mót bị người ta ghét như cờ hó sao? Bị đuổi đi còn kêu oan cái nỗi gì.
“Mấy ông sẽ hối hận.” Diệp Tu nói.
“Đây là đe dọa à?” Lam Hà hỏi lại.
“Không, thông báo thôi, hãy đợi đấy.” Diệp Tu đáp.
Lam Hà nghe mà căng thẳng. Chuyện đại thần muốn liên hợp bốn công hội không còn là bí mật. Cuộc chiến giữa hai nhà vào được trận chung kết Lam Khê Các và Luân Hồi còn đang diễn ra, fan và công hội của chiến đội khác cũng chưa thấy tham gia. Chả nhẽ ý đại thần là chuẩn bị mượn sức bốn công hội để tiêu diệt họ? Hắn ta muốn chuyển sang cướp trắng trợn ư?
Toi toi, họa thật rồi ư? Nếu biết sớm, Lam Hà tin chắc công hội nhà mình sẽ vứt bỏ khí tiết mà để ba kẻ nhặt mót kia đi theo và chịu áp lực còn hơn. Giờ thì hay rồi, đoàn đội tinh anh chỉ vì không muốn tốn sức, làm phật ý người ta, người ta tìm đến tận nhà cướp bóc…
Lam Hà tức tốc thông báo cho Xuân Dịch Lão. Xuân Dịch Lão nghe xong cũng rối trí. Đoàn đội tinh anh của họ chỉ tầm hai trăm người, đối mặt với liên minh 4 nhà, tuy chỉ là nhà nhỏ, nhưng đỡ thế quái nào được, với cả người ta còn có thánh Diệp Thu chống lưng cơ mà.
“Mau gọi thêm người” Xuân Dịch Lão ra lệnh. Công hội lớn cũng nhờ quy mô và quân số. Xuân Dịch Lão lập tức triệu tập người, ban đầu vốn chỉ có hai đoàn tinh anh chiến đấu, giờ là 3 đoàn, 4 đoàn, 5 đoàn, 6 đoàn… đến 10 đoàn, Xuân Dịch Lão vẫn còn lo, bốn nhà kia sẽ có bao nhiêu người không biết?
Bên Luân Hồi đột nhiên nhận được tin Lam Khê Các tập trung nhân lực, lại còn là đoàn đội chủ lực, khiến Luân Hồi cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Song phương vẫn cố gắng tránh mặt nhau, nhưng dù sao cũng là chuyện mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy, chẳng có giao hẹn gì cả. Nay Lam Khê Các đột ngột triệu tập nhân lực, chẳng lẽ định ra tay với nhà mình? Công hội Luân Hồi có nỗi lo này, bởi họ là đối thủ duy nhất hiện nay của Lam Khê Các.
“Không coi thường được, gọi người.” Hội trưởng Tam Giới Lục Đạo của Luân Hội lập tức ra lệnh, đoàn đội của Luân Hồi được tập trung tức thời, một đoàn, hai đoàn, ba đoàn, bốn đoàn, cũng gọi một mạch mười đoàn mà lòng vẫn cứ lo lo.
“Chuyện lớn rồi.” Ngụy Sâm nghiêm trọng nói với Diệp Tu.
“Làm sao thế?” Diệp Tu hỏi.
“Đột nhiên tập trung lực lượng, hình như định chiến với Lam Khê Các thật hay sao ấy?” Tuy Ngụy Sâm giữ chức đội trưởng đội tinh anh hai, nhưng do gã xuất hiện khá đột ngột, bằng tài năng nổi trội mới được đặt cách lên đội trưởng. Nhưng sự tin tưởng của Luân Hồi với gã thì không vì tài năng mà tăng lên. Vậy nên dù gã cầm đầu một đoàn, nhưng vẫn không phải thành viên nòng cốt của Luân Hồi. Hàng ngày Ngụy Sâm chỉ nhận được tin chỉ đâu đánh đó, còn sách lược thế nào thì hoàn toàn không rõ.
“Vậy á? Kinh đây, mà đánh ở đâu thế? Chúng ta còn chuẩn bị.” Diệp Tu nói, dạo này các lực lượng tinh anh của công hội đều tránh chiến đấu quy mô lớn, làm công tác nhặt mót cũng ế ẩm hơn xưa. Giờ hay tin sắp có trận chiến long trời xảy ra, Diệp Tu cũng chuẩn bị nắm chắc cơ hội.
“Chưa biết, đang chờ lệnh.” Ngụy Sâm nói.
“Vậy hở, tui đi tìm Lam Khê Các thám thính xem sao?” Diệp Tu nói.
“Được hả? Mày hỏi được á? Hỏi đi hỏi đi.” Ngụy Sâm cũng lấy làm bất ngờ, gã cứ tưởng Diệp Tu bị các công hội block thẳng rồi, không ngờ còn có thể thám thính tình báo của tầng lớp cao cấp cơ đấy? Gã vừa nói vừa thò đầu vào gần Diệp Tu, thấy hắn tìm bạn hỏi thăm.
“Có chuyện gì thế? Mấy ông định khai chiến với Luân Hồi à?” Diệp Tu gửi tin cho Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà.
“Hả?” Lam Hà không hiểu.
“Mấy ông không biết gì à? Luân Hồi đang tập trung nhân lực kia kìa.” Diệp Tu nói.
“What?” lần này thì Lam Hà hoảng hốt thật, cậu vội vã thông báo cho Xuân Dịch Lão, Xuân Dịch Lão đã biết sớm hơn, “Anh cũng nhận được tình báo rồi, Luân Hồi đang tập trung hơn mười đoàn đội như chuẩn bị làm gì đó.”
Chúng muốn làm gì? Lam Khê Các sôi nổi đem vấn đề ra thảo luận, giống như Luân Hồi đã thảo luận vấn đề này.
Tình huống lúc này thật vi diệu, Lam Hà cứ cảm thấy có gì đó sai sai, tuy cậu ghét chiến tranh kiểu này, nhưng cực chẳng đã, trận chiến không may ập xuống đầu, thuận theo tình hình suy đoán, cậu nảy ra một ý: “Hay Diệp Thu đứng giữa giở trò?”
“Đờ mờ.” Lời vừa thốt ra, cả đám cùng hoảng sợ.
“Hắn ta tập hợp 4 công hội nhỏ chưa đủ còn định mượn sức cả Luân Hồi, bảo sao Luân Hồi lại tự tin thế, đây rõ ràng là tập trung lực lượng khai chiến với chúng ta.” Nhóm nòng cốt của Lam Khê Các nhao nhao nghị luận.
“Chuyện này khó xử lý đây, đệt mợ thằng cờ hó, mượn gió bẻ măng, đây đích thị là mượn gió bẻ măng!” Xuân Dịch Lão mắng sa sả, người ngoài nghe cũng không rõ hắn ta chửi Diệp Thu hay chửi Luân Hồi, nhưng nghĩ lại thì thôi quên mẹ đi, dù sao cũng đáng chửi, đều cờ hó như nhau.
Tuy suy đoán này do Lam Hà khởi xướng, nhưng chính bản thân cậu lại thấy nó không đúng chỗ nào. Nếu do Diệp Thu kích động thì hắn gửi tin cho mình thông báo làm gì, nói kiểu gì cũng thấy không thông.
Đang đau đầu đau não, Quân Mạc Tiếu lại nhắn tin đến, “Mấy ông tính động thủ chưa?”
“Động thủ gì?” Lam Hà tiện thể hỏi lại.
“Thì với Luân Hồi ấy, không phải à?”
“Ông nói gì vậy?” Lam Hà càng khó hiểu hơn.
“Vậy chắc là Luân Hồi chủ động rồi.” Diệp Tu cảm thấy mình đã nắm được tình báo, bèn quay ra kể cho Ngụy Sâm.
“Hai công hội lớn ngang ngửa nhau, nếu tính ra Lam Khê Các còn nhỉnh hơn một chút. Nếu Luân Hồi chủ động khai chiến thì nhất định không đơn giản vậy được, hay Luân Hồi có kẻ nào đứng sau giúp đỡ?” Ngụy Sâm suy luận trên phương diện chiến lược.
“Xung đột quy mô lớn thế này, nếu muốn ra tay phải chuẩn bị sớm chứ. Tập trung đông người kiểu gì chả bị phát hiện.” Diệp Tu nói.
“Nhưng chúng ta có phát hiện ra đâu, làm gì có hệ thống tình báo nào?” Ngụy Sâm nói.
“Ai bảo không? Anh đây liên minh bốn nhà đấy, đừng có coi thường.” Diệp Tu đáp, lại gửi tin cho hội trưởng bốn nhà, bảo họ tập trung quan sát các công hội khác xem có động tĩnh gì hay không.
Trong lúc đó, Lam Hà lật từng sự việc một, sau khi soi kỹ một lượt lại mở phần chat với Quân Mạc Tiếu ra, rốt cuộc cũng phát hiện không đúng ở đâu, lập tức gửi tin hỏi: “Chả lẽ không phải ông giở trò gì à?”
“Tui giở trò gì?” Diệp Tu cũng bị câu hỏi của Lam Hà gây hoang mang.
“Ông bảo sẽ làm tụi này phải hối hận.” Lam Hà nói.
“A, nói chơi thôi. Sao thế, làm các ông rét à?” Diệp Tu hồn nhiên hỏi.