Như Tiểu Lam dùng tuyệt chiêu giả bộ đáng thương trong nháy mắt đã lấy lòng được tất cả mọi người.
Những nữ quyến vừa rồi còn tỏ ra ghét bỏ bây giờ lại hô to khen nàng đáng yêu.
"Thế tử, nó thật sự là sủng vật ngươi nuôi sao?"
"Nó lớn lên hảo nhỏ nha...hẳn là chưa cai sữa đi."
Như Tiểu Lam liếc mắt, ngươi mới là đồ chưa cai sữa!
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía nàng: "Lại đây."
Như Tiểu Lam văn vẹo thân mình, tránh thoát khỏi tay thiếu niên, phi một cái nhào về phía Thanh Mặc Nhan.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương, Như Tiểu Lam liền liên tục thở dài: Thế giới này quá nguy hiểm, quả nhiên chỉ có ở bên cạnh ngươi mới là an toàn nhất.
Thanh Mặc Nhan không coi ai ra gì đem nó ôm vào trong lòng, tâm tình không vui hừ một tiếng: "Hôi muốn chết."
Như Tiểu Lam tự mình nhìn qua, cảm giác thật đau khổ, lông trên người nàng dính toàn là nước miếng của chó nhỏ.
Bất quá dù ngoài miệng hắn tỏ ra ghét bỏ, nhưng lại không hề buông nàng ra, mà lại ôm chặt vào lòng rồi đứng nói chuyện cùng vị thiếu niên kia.
"Nó thật sự là sủng vật của ca ca?" Thiếu niên kinh ngạc nói: "Vừa rồi ta không biết nên mới..."
"Không sao, vật nhỏ rất nghịch ngợm, lúc nào cũng chạy loạn khắp nơi." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.
Như Tiểu Lam dương đầu ra nghe bọn họ nói chuyện, từ thái độ của hắn nàng ẩn ẩn cảm giác được hắn cũng không chán ghét người đệ đệ này cho lắm, không những thế hắn lại còn lộ ra chút tư thái của huynh trưởng nữa.
Hai người mới nói được mấy câu, đã có nha hoàn lại đây thông tri: "Thế tử, hầu gia tìm ngài có việc."
Lúc này Thanh Mặc Nhan mới rời khỏi chỗ nhị thiếu gia, ôm Như Tiểu Lam đi về phía sảnh chính.
Như Tiểu Lam mở to mắt đánh giá xung quanh.
Oa, bên chính sảnh này đồ ăn quả thật là bất đồng, ngay cả điểm tâm cũng tinh xảo như vậy...
Theo bản năng, nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng.
Thanh Mặc Nhan gõ nhẹ ngón tay lên trên đầu nàng: "Con mèo ham ăn."
Như Tiểu Lam bị đau thì rụt cổ lại.
Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy phụ thân của Thanh Mặc Nhan.
Tuổi tác của lão hầu gia chắc khoảng bốn, năm mươi tuổi, bộ dáng không sai biệt lắm với nhị thiếu gia.
Di? Thoạt nhìn chắc có nội tình gì đây a.
Như Tiểu Lam dùng móng vuốt nhỏ vuốt cằm.
Thanh Mặc Nhan thế nhưng lại không có một điểm nào giống với phụ thân hắn, chẳng lẽ là do hắn và nhị thiếu gia không phải cùng một mẫu thân sinh ra? Cho nên Thanh Mặc Nhan lớn lên mới giống với mẫu thân hắn...
Như Tiểu Lam vuốt cằm suy nghĩ miên man.
Lão hầu gia bày ra bộ mặt nghiêm túc: "Mặc Nhan, đây là Trương đại nhân quản lý khố phòng của Binh Bộ."
Thanh Mặc Nhan gật gật đầu: "Trương đại nhân."
Sắc mặt lão hầu gia đột nhiên thay đổi, quát lớn lên: "Thật là không có quy củ, Trương đại nhân là bạn cũ của ta, ngươi lại chào hỏi như thế?"
Trương đại nhân lộ ra thần sắc xấu hổ, kỳ thật luận về chức vị quan phẩm, thì hắn còn phải thi lễ với Thanh Mặc Nhan trước nữa: "Hầu gia, bỏ qua thôi...bất quá chỉ là một cái chào hỏi."
Thanh Mặc Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Không biết hôm nay Trương đại nhân là thay mặt quan viên Binh Bộ đến mừng thọ, hay là lấy danh nghĩa bạn hữu của phụ thân đến đây để uống ly rượu nhạt?"
"Tất nhiên là bạn hữu." Trương đại nhân mở miệng trả lời.
Thanh Mặc Nhan chắp tay, nhàn nhạt nói: "Gặp qua Trương bá." Trực tiếp gọi hắn là Trương bá.
Trương đại nhân há miệng thở dốc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lão hầu gia không vui nói: "Khó mới được Trương đại nhân để mắt đến ngươi, vừa hay thiên kim trong phủ ngài ấy vừa tròn mười lăm tuổi, qua mấy ngày nữa ngươi đem sính lễ đến phủ của ngài ấy đi."
"Đã biết." Thanh Mặc Nhan thuận miệng đáp, không có bất cứ nghi vấn nào, cũng không hỏi Trương đại nhân xem thiên kim nhà hắn là người ra sao, tất cả mọi việc đều giống như không có bất kỳ quan hệ nào với hắn.
Như Tiểu Lam kinh ngạc trừng lớn mắt.
Nguyên lai hôn sự ở cổ đại phải nghe theo lời của phụ mẫu, lời người mai mối, mới đơn giản như thế mà đã coi như là định xong rồi?
Sợ là Thanh Mặc Nhan còn không biết người hắn sẽ cưới là ai nữa, cái này không phải cũng quá tùy tiện đi.
Không được, nếu hắn mà thành thân, thì nàng phải làm sao bây giờ.
"Chít chít." Dùng móng vuốt kéo kéo ống tay áo hắn, ngẩng mặt lên hướng về phía hắn lắc đầu.
Không cần! Không cần đáp ứng tùy tiện như thế a.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên: "Ngươi không muốn ta thành thân?"
"Chít chít!" Ngươi mà thành thân thì ta phải làm sao bây giờ, lão bà ngươi nếu biết ta là thuốc dẫn của ngươi, nhất định sẽ sai người giết ta đi, nàng sẽ chịu sủng ta như ngươi sao? Nếu như nàng coi ta là bóng đèn thì phải làm sao, nàng sẽ hạ độc ta thì phải làm sao...
Như Tiểu Lam gấp đến độ kêu liên tục về phía hắn.
Trên mặt Thanh Mặc Nhan lộ ra nhàn nhạt ý cười: "Nguyên lai vật nhỏ lại không muốn ta thành thân a."
Lúc này Trương đại nhân liền sai người mang quà mừng đến, rồi quay sang nói với lão hầu gia: "Kẻ hèn có chút lễ mọn, mong hầu gia vui lòng nhận cho."
Trong nháy mắt khi hộp quà kia được đưa lên, Như Tiểu Lam bỗng cảm nhận được một cỗ âm khí đang phát ra từ nó, khiến cho nàng không khỏi lạnh run.