Hai tên nha dịch nâng rương đi vào, đặt ở giữa sân.
Vài vị sư gia của Thuận Thiên Phủ đi tới kinh ngạc nói: "Cái rương này các ngươi tìm được ở đâu?"
"Ở sau vườn." Một tên nha dịch dùng đầu ngón tay chỉ vào khu vườn ở phía sau thư phòng.
"Kỳ quái, làm gì có ai lại đi đặt rương ở trong vườn?" Một người sư gia tiến lên đánh giá cái rương.
Rương gỗ được chế tác rất đơn giản, không giống như đồ dùng của nhà có tiền, rương còn bị khóa lại bởi một cái khóa lớn đã rỉ sắt.
"Mở nó ra." Sư gia vẫy vẫy tay với người ở bên cạnh.
"Không được!" Trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm non nớt.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Đại Lý Tự Thiếu Khanh đang đi tới, đi bên cạnh hắn là một nữ hài tử trắng nõn, ánh mắt nàng mang theo khẩn trương nhìn chằm chằm vào cái rương gỗ kia.
"Không được mở ra!"
Mấy người sư gia đều nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, sắc màu không vui nói: "Thiếu Khanh đại nhân, ngài đây là muốn làm cái gì?"
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm: "Tất cả đều là vì tra án, vật này lai lịch không rõ, không được hành động lỗ mãng."
Trong đám đông có người phát ra tiếng hừ khinh thường.
Bất quá chỉ là một cái rương mà thôi, dù bên trong có cất giấu thứ gì thì cũng không hề đáng sợ, phải biết rằng nơi này chính là Thuận Thiên Phủ, xung quanh có nhiều nha dịch như thế, bên ngoài lại còn có người của cửu thành đề đốc phái tới, bên trong dù có là thích khách thì bọn họ cũng có thể bắt lại trong nháy mắt.
"Có lẽ sát thủ ám sát Phủ doãn Thuận Thiên đang trốn ở bên trong." Không biết ai nói ra câu này.
"Khó nói..."
"Mau mở ra đi!" Nhóm sư gia vội vàng thúc giục.
Nghe được tin tức này, đến ngay cả chủ sự cùng với tư vụ của Thuận Thiên Phủ cũng đi tới để vây xem, tất cả mọi người đều chờ đợi xem ở bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Bằng không việc Phủ doãn Thuận Thiên bị sát hại, bọn họ cũng không tránh được liên lụy.
Như Tiểu Lam thấy những người đó cố ý muốn mở rương, liền gấp đến nỗi bám chặt lấy cánh tay Thanh Mặc Nhan: "Mau ngăn bọn họ lại, không được để cho bọn họ mở ra!"
Thần sắc Thanh Mặc Nhan nghiêm túc: "Ngươi có biết trong rương có gì không?"
Như Tiểu Lam lắc đầu, đôi mắt nàng cũng không thể nhìn xuyên thấu, làm sao biết được bên trong là cái gì.
Bất quá nàng có thể cảm nhận được từ trong rương tản mát ra một loại hơi thở không rõ.
"Thiếu Khanh đại nhân vẫn là đừng nên ngăn cản nữa, mời ngài lùi lại một chút, chúng ta muốn mở rương gỗ ra."
Thanh Mặc Nhan khẽ chau mày, hắn có thể mạnh mẽ ngăn cản bọn họ mở rương, nhưng đồng thời, hắn quả thật cũng có chút tò mò, muốn biết trong rương rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại khiến cho vật nhỏ khẩn trương đến thế.
Vài tên nga dịch nhanh nhẹn cầm đao lên, rồi chém thật mạnh lên trên khóa sắt.
Chỉ chém hai cái đã mở được khóa sắt, có người dè dặt cẩn trọng đi đến mở rương gỗ ra.
Từ trong rương gỗ bay ra mấy đạo hắc ảnh thật nhỏ, tốc độ của chúng cực nhanh, mọi người ai cũng không thấy rõ đó là thứ gì.
"Vừa rồi đó là... Cái gì?"
"Không biết."
Thanh Mặc Nhan yên lặng nhìn Huyền Ngọc liếc mắt một cái.
Đến ngay cả Huyền Ngọc cũng lắc đầu liên tục.
Võ công của Huyền Ngọc không kém, vậy mà hắn cũng không thấy rõ, chứ đừng nói đến đám nha dịch kia.
Mọi người nhìn lại vào trong rương.
Trong rương chứa đầy vật thể bằng gỗ.
Một tên nha dịch lá gan lớn cầm một thứ trong đó lên.
"Là... Con nhện bằng gỗ."
Con nhện nhỏ không bằng một bàn tay, toàn thân đều được chế tác từ linh kiện bằng gỗ, tám cái chân đều có thể tự hoạt động.
Có người rút kiếm ra, quấy đảo ở trong rương gỗ một lúc: "Cái gì a, thứ quái quỷ này rốt cuộc là từ đâu ra?"
Thanh Mặc Nhan đang đứng ở phía sau đám người, chợt thấy tay áo bị người lôi kéo mạnh một cái.
Quay đầu, kinh ngạc khi thấy Như Tiểu Lam đang ngồi xổm ở dưới đất.
"Mau bảo tất cả bọn họ nằm sấp xuống!" Như Tiểu Lam hô lên.
Nhưng mà thanh âm nàng quá mức non nớt, hoàn toàn bị thanh âm la hết ầm ĩ của mọi người lấn át đi, cho nên chỉ có mỗi Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc là nghe thấy lời nói của nàng.
Thanh Mặc Nhan không chút do dự cúi người xuống dưới, lúc hắn vừa mới cong hạ thắt lưng, thì chỉ thấy từ trong rương gỗ phun ra vô số sợi chỉ bạc, chúng tựa như là pháo nổ trong ngày tết nổ bạo về tất cả các phía.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, ào ào lui về phía sau.
Chỉ bạc lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua thân thể bọn họ, trong không khí tràn ngập sự lay động thật nhỏ.
Tiếng hưu hưu xẹt qua bên tai, như là một lưỡi dao sắc bén khí thế kinh người.
"Đây là...cái gì..."
Thời điểm chỉ bạc dừng lại, xung quanh rương gỗ giống như là được kết ra từ một tầng mạng nhện rất nhỏ, chỉ bạc di chuyển đan xem không ngừng, mỗi một sợi đều được xuất ra từ trong rương gỗ, mà một đầu khác lại không biết được kéo dài đến nơi nào, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chỉ bạc xông thẳng về phía chân trời, biến mất ở trong bóng đêm u ám.
Có người thử vươn tay ra, muốn chạm đến chỉ bạc kia.
"Đừng động vào!" Một thanh âm trẻ con cao giọng hô.
Lại là hài tử kia.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy đứa bé kia đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay còn đang lôi kéo ống tay áo của Đại Lý Tự Thiếu Khanh.
Thân thể Thiếu Khanh cũng đang trong tư thế nửa ngồi, một bên bả vai còn bị chỉ bạc bay xuyên qua.
"Đừng có động đậy, nếu không sẽ chết!" Thanh âm Như Tiểu Lam mang theo run rẩy.
Sự tình quả nhiên đúng như nàng dự đoán, những người này căn bản là không phải đối thủ của con rối kia.
"Ngươi tiểu nha đầu này nói bậy cái gì..." Một gia sư cách nàng gần nhất bỗng nhiên xoay người lại nói với nàng.
Như Tiểu Lam nhanh tay che mắt lại.
Người nọ mới đi được hai bước, chợt thấy trên người căng thẳng, tựa hồ như bị vật gì đó lôi kéo, cúi đầu nhìn lại trên người mình, chỉ thất y phục trước ngực chảy ra vết máu.
Chuyện này là sao, hắn bị thương từ lúc nào?
Hắn muốn nâng tay lên để sờ ngực, kết quả lại phát hiện trong ống tay áo rỗng tuếch.
Cánh tay của hắn... Không thấy.
Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của mọi người.
"Chặt đứt! Chặt đứt!"
Cái gì chặt đứt?
Người nọ quay đầu muốn nhìn thử những người khác, kết quả tầm mắt chợt xảy ra biến hóa, hắn nhìn thấy một đôi chân, đôi giày kia có chút quen mắt.
Không sai, chính là giày của hắn.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi ngàn vạn lần đừng nhúc nhích." Như Tiểu Lam run rẩy nói.
Thân thể người nọ ở đối diện bị vỡ thành vô số khối, hóa thành một đống thịt nát nằm la liệt trên mặt đất.
Thanh Mặc Nhan hít vào một ngụm khí lạnh.
Tình trạng khi chết của người nọ, giống y hệt với Phủ doãn Thuận Thiên.
Vừa rồi nếu không phải được Như Tiểu Lam nhắc nhở, hắn chỉ sợ bản thân cũng sẽ giống với người này... Cũng bị những sợi chỉ bạc kỳ quái kia cắt thành ngàn khối vạn khối.
Lần lượt có người di chuyển thân thể, ở trong một loạt tiếng kinh hô, từng cơ thể đang sống sờ sờ đều bị chỉ bạc cắt thành nhiều khối.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Sau đó cuối cùng cũng có người ý thức được không ổn, lớn tiếng lên quát.
"Không được cử động, bằng không sẽ bị loại ngân tuyến này cắt đứt thân thể!"
Mọi người một đám cứng ngắc đứng im một chỗ, vẫn luôn đứng cố định một tư thế không dám động dù chỉ là một chút.
Thảm trạng của những người vừa chết còn đang rành rành ở trước mắt, mọi người lúc này mới chân chính cảm nhận được sự sợ hãi.
"Thế tử, ngài không sao đi..." Thanh âm Huyền Ngọc từ phía sau Thanh Mặc Nhan truyền đến.
Thanh Mặc Nhan một bên bả vai bị chỉ bạc xuyên qua, không dám nhúc nhích, hắn chỉ có thể nghiêng đầu, nhìn thoáng qua.
Huyền Ngọc lúc đó nghe được lời cảnh báo của Như Tiểu Lam thì liền phản ứng nhanh chóng, cho nên mới kịp thời tránh thoát được sợi chỉ kia.
"Cái này làm sao mới có thể phá hủy, sử dụng kiếm có thể chặt đứt không?" Huyền Ngọc do dự hỏi, không biết nên làm thế nào.
Thần sắc Thanh Mặc Nhan bình tĩnh dị thường, hắn cúi đầu nhìn Như Tiểu Lam.
"Vật nhỏ, ngươi nói xem hiện tại phải làm thế nào?"
Như Tiểu Lam vội vàng lấy lá bùa từ bên hông ra, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt tin tưởng của Thanh Mặc Nhan.
Nàng hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Thanh Mặc Nhan, trước tiên ta muốn nói thật một câu... Kỳ thực ta không mạnh một chút nào."
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run rẩy vài cái, Huyền Ngọc ở phía sau suýt nữa ngã xuống đất.
Ngươi không mạnh còn muốn tỏ ra oai phong gì a!
Loại chuyện này liên quan đến mạng người, ngươi không thể lấy tánh mạng của thế tử ra để đùa được.
Bất quá câu nói tiếp theo của Như Tiểu Lam lại khiến cho mọi người xung quanh phải ngậm miệng lại.
"... Tuy rằng ta không mạnh một chút nào, nhưng mà đối phó với loại sự tình này, ta tuyệt đối là lành nghề." Hai tay kết ấn, Như Tiểu Lam kẹp một lá bùa vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, tóc dài như tơ lụa bay lên ở trong gió, ở trong bóng đêm lại vô cùng rực rỡ và lấp lánh.