Mục lục
[Dịch] Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Thanh Mặc Nhan mang theo Sử Đại Thiên vào trong rừng.

Sử Đại Thiên bước, hai chân run không ngừng.

Như Tiểu Lam đi theo bên cạnh Thanh Mặc Nhan, dùng ống tay áo che miệng cười khúc khích.

Rõ ràng lá gan người này rất nhỏ, nhưng lại có một cái miệng láu cá, người chết đi chắc cũng bị hắn nói cho sống lại, vừa rồi cảnh hắn dùng những lời kịch kinh điển quỳ xuống đất xin tha thứ không khỏi khiến nàng nhớ tới mấy vở kịch cổ trang khoa trương giả tạo.

Thanh Mặc Nhan chú ý tới tâm tình tiểu nhân nhi không tệ, nhưng mà khi thấy nàng nhìn chằm chằm vào Sử Đại Thiên, hắn liền có chút khó chịu.

"Các ngươi thật sự muốn đến nơi ở của lợn rừng?" Sử Đại Thiên dè dặt cẩn trọng hỏi.

"Bảo ngươi dẫn đường, từ đâu ra nhiều câu nói nhảm như vậy!" Huyền Ngọc quát.

Sử Đại Thiên vẻ mặt đau khổ, chỉ đành dẫn bọn họ vào sâu trong rừng.

Lần này Huyền Ngọc chỉ dẫn theo năm tên tử sĩ, dù sao cũng mới tới Thạch Phường trấn, bọn họ không muốn quá gây sự chú ý.

Bò xuống dốc đất, Sử Đại Thiên chỉ vào một mảnh bụi cây thấp bé ở phía dưới: "Lợn rừng ở trong sơn động kia."

Đám người Thanh Mặc Nhan đi xuống dốc, đột nhiên phát hiện đối diện cửa sơn động có năm nam tử ăn mặc kiểu thợ săn.

"Sử Đại Thiên? Ngươi đến đây làm gì, lại muốn nhân cơ hội trộm thứ gì đó của chúng ta?" Một tên thợ săn rút trường đao bên hông ra.

Sử Đại Thiên bị dọa co rụt cổ lại, trực tiếp trốn ra phía sau Huyền Ngọc: " Đừng... Đừng, có chuyện gì cứ từ từ nói, lần này ta không đến để quấy rối, bọn họ là khách từ nơi khác đến, muốn mở rộng tầm mắt... Cho nên ta mới dẫn bọn họ đến đây."

Mấy tên thợ săn đối diện ngẩng đầu lên đánh giá đám người Thanh Mặc Nhan, khi ánh mắt họ dừng ở trên người Như Tiểu Lam, tất cả đều sáng ngời.

Nữ hài tử? Trắng trẻo, tuy rằng không phải là tuyệt sắc, nhưng mà da thịt này, tỉ lệ này, còn có đôi mắt kia... Tuyệt đối có giá trị.

Mấy người không hẹn mà cùng sinh ra tà niệm, tươi cười trên mặt liền mang theo vài phần tà đạo.

Thanh Mặc Nhan nhìn hết vào trong mắt, hừ lạnh một tiếng.

Đám người Huyền Ngọc lập tức ý thức được cái gì đó, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, ánh mắt lạnh như băng ngầm hiện lên sát khí.

Nhóm thợ săn bỗng chốc bị cỗ khí thế kia chấn áp.

Sử Đại Thiên rõ ràng cảm nhận được không khí có chút không đúng, run giọng nói: "Dù sao các ngươi cũng thấy được nơi ở lợn rừng rồi, vậy ta xin phép về trước."

Huyền Ngọc không để ý đến Sử Đại Thiên, ngược lại dùng ánh mắt hỏi Thanh Mặc Nhan: "Công tử, chúng ta có vào không?"

Ánh mắt lạnh như băng của Thanh Mặc Nhan đầu tiên là đảo qua năm tên thợ săn đối diện, rồi sau đó lại nhìn cửa động ẩn ẩn sau bụi cây, cuối cùng hắn cúi đầu nhìn về phía Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam duỗi đầu dùng toàn lực nhìn khu vực trước cửa động, một mùi hương thảo dược nhàn nhạt từ trong động truyền ra, nàng hít vào một hơi.

"Thơm quá a, trong động hẳn là có không ít thảo dược."

Lời vừa nói ra, không riêng Sử Đại Thiên ngây ngẩn cả người, đến ngay cả năm tên thợ săn ở đối diện cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Trong động này có thứ tốt hay không, bọn họ là người rõ nhất, nhưng có bản lĩnh lấy được hay không lại là một chuyện khác.

Bọn họ là người từ nơi khác đến căn bản sẽ không biết được chuyện này, vậy mà tiểu nha đầu kia chỉ cần dựa vào mùi hương đã đoán được trong động có thảo dược quý hiếm?

Chẳng lẽ đây là thiên phú dị bẩm?

Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau.

Nếu đúng là như vậy, giá của nha đầu này có thể tăng lên gấp ba.

"Vào đi thôi." Thanh Mặc Nhan thâm trầm, ánh mắt tham lam của những người đối diện thật sự quá mức rõ ràng, nếu không phải do mới tới Thạch Phường trấn, không muốn gây chuyện, bằng vào tính tình của hắn, đã sớm sai Huyền Ngọc diệt khẩu những người đó ngay tại đây rồi.

Hắn không muốn động thủ còn có một nguyên nhân nữa, hắn không muốn để Như Tiểu Lam phát hiện bộ mặt khác của hắn.

Vật nhỏ tuy rằng nhìn qua mơ mơ màng màng, nhưng lại là một người yêu ghét rõ ràng, hắn lo lắng bộ mặt tàn nhẫn cùng bạo ngược của mình sẽ làm cho nàng sợ.

Nàng chính là bảo bối vất vả lắm hắn mới cầm được tới tay, không thể dọa nàng bỏ chạy được.

Thanh Mặc Nhan bế Như Tiểu Lam lên, mang theo đám người Huyền Ngọc vào trong sơn động.

Năm tên thợ săn đứng bên ngoài tụ lại nghị luận.

"Chúng ta có nên vào cùng hay không? Nhìn những người đó thân thủ hẳn là không tệ, chúng ta đi theo cũng sẽ được dính chút thơm lây, nếu như bọn họ không đấu lại lợn rừng, chúng ta liền nhân cơ hội xuống tay, trực tiếp giết bọn họ rồi cướp nha đầu kia đi."

"Chủ ý này không tệ, mặc kệ thế nào đều là buôn bán có lời."

Năm người hạ quyết tâm, cùng đi theo vào trong.

Sử Đại Thiên hoàn toàn bị dọa sợ, nếu như không phải được Huyền Ngọc kéo, hắn cơ hồ đã ngã xuống đất từ lâu rồi.

"Đừng... Đừng lôi kéo ta, ta có thể tự đi..." Hắn lắp ba lắp bắp nói.

Huyền Ngọc khinh thường nhìn qua hai chân run rẩy của hắn, hừ lạnh một tiếng.

"Các ngươi phải cẩn thận, ngoài... Năm người bên ngoài kia..." Sử Đại Thiên hạ giọng nói: "Bọn họ chắc chắn là đang chờ đến khi các ngươi không chống đỡ được sẽ cho các ngươi một đao đi."

"Khó thấy ngươi có lòng tốt như thế." Huyền Ngọc châm chọc nói.

Sử Đại Thiên thiếu chút đã khóc ra tiếng: "Ta cũng là sợ bị bọn họ giết luôn a, bằng không ta mới không làm người tốt đâu."

Nói thẳng như thế.

Sử Đại Thiên quay đầu nhìn Như Tiểu Lam đang được Thanh Mặc Nhan ôm vào trong lòng, gian nan toét miệng nói: "Bất quá riêng vị đại tiểu thư này thì không cần phải lo lắng, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương."

"Thật sao?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nói: "Xem ra bọn họ còn có chút lương tâm, không đành lòng thương tổn tiểu hài tử."

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút kịch liệt: "Bọn họ sẽ không làm ngươi bị thương, nhưng sẽ đem ngươi đi bán, cho nên lát nữa nhớ phải ôm chặt lấy ta."

Vừa dứt lời, hai cánh tay Như Tiểu Lam tựa như hai con rắn gắt gao quấn quanh cổ hắn.

Thanh Mặc Nhan suýt nữa bị nàng làm cho nghẹt thở.

Đoàn người đi vào không lâu đã gặp phải lợn rừng.

Huyền Ngọc cùng đám tử sĩ võ công đều không tầm thường, vũ khí trên người lại đầy đủ, đối phó với mấy dã thú này dễ như không, khiến cho Sử Đại Thiên nhìn đến há hốc miệng, nửa ngày không khép lại được.

"Này... Này cũng quá..." Nhìn thi lể lợn rừng chất chồng đầy đất, Sử Đại Thiên không nhịn được bổ nhào qua túm lấy một cái đùi heo.

Trời ạ, đây đều là thịt, thịt a...

Nếu bảo quản tốt, có thể để được một năm, cũng đủ cho hắn ăn một năm a.

Tốc độ tiến lên của mọi người ở trong động cũng không chậm, nhưng mà càng đi càng không thấy ánh sáng, cho nên bọn họ chỉ có thể châm lửa để soi đường.

Ánh mắt Như Tiểu Lam ở trong bóng tối rực rỡ lấp lánh.

Thời điểm đám người Huyền Ngọc giết chết con mồi rồi lấy răng nanh của chúng, nàng thường thường phát hiện ra dược liệu sinh trưởng ở trong động.

Đợi đến khi đám người Huyền Ngọc thu xong cũng đã đủ rất nhiều răng nanh, khi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, mới phát hiện Sử Đại Thiên đã kinh sợ giống như sắp hóa thạch đến nơi.

"Đại gia, các ngươi thu ta làm tiểu đệ đi!" Sử Đại Thiên ôm lấy đùi Huyền Ngọc, kỳ thực hắn rất muốn đi ôm chân Thanh Mặc Nhan, nhưng mà hắn không dám, cho nên chỉ đành lựa chọn Huyền Ngọc: "Bưng trà rót nước ta đều có thể làm được, cầu xin các ngươi hãy nhận ta đi."

"Trong nhà ngươi không phải còn có mẫu thân tám mươi tuổi sao?"

"Mẫu thân ta đã qua đời mười năm trước, mẫu thân đáng thương của ta..." Sử Đại Thiên ôm mặt khóc lớn.

"Không phải ngươi còn có hài tử chưa cai sữa sao?"

"Ta đến nương tử cũng không có, lấy đâu ra hài tử."

Đối mặt với Sử Đại Thiên, đám người Huyền Ngọc không còn lời để nói.

Hán tử này thật đúng là... Co được giãn được, lúc trước nói thế này sau lại nói thế khác... Đủ đa dạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK